Nghe cô ả bảo mình là Vương gia giả, Khoái Lạc Vương bật cười:
Từ trong kiêu vụt nổi lên một giọng cười như tiếng ngọc khua:
Càng nghe Trầm Lãng càng cảm thấy giọng nói quen quá, nhưng lại không nhớ nổi là người nào.
Nếu nói U Linh Quỷ Nữ là một người đã từng có đối diện nói chuyện với mình thì lại là kỳ quái... Còn nói U Linh Quỷ Nữ là người chưa từng gặp mặt, thì tại sao lại có giọng nói quen như thế?
Cùng một lúc với chuỗi cười phát ra, U Linh Cung Chúa chầm chậm xuống kiệu...
Giọng nói quả xứng với con người: Một thiếu nữ, một tuyệt sắc giai nhân
Không phải là quỷ, không có hơi hám dáng dấp gì dính líu với quỷ cả, mà phong thái của nàng có vẻ gần gũi với tiên hơn...
Nàng choàng một chiếc áo lụa mỏng, vóc thân của nàng thật nhiễu, nàng che mặt kín bằng vuông lụa, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng rằng trong vuông lụa ấy là một khuôn mặt sắc nước hương trời...
Làn gió thổi qua, tà áo lụa là đã y chực đỡ vóc thân tựa liễu, nàng được cô nữ tỳ nàng vịn bằng những bước đi tha thướt...
Tóc nàng như đụn mây cuồn cuộn bờ vai...
Ánh mắt Khoái Lạc Vương loé lên như hai đốm lửa, ông ta vuốt râu cười như ngâm thơ:
Trầm Lãng tiếp lời:
Đưa tay vỗ nhẹ tay Trầm Lãng, Khoái Lạc Vương cười ha hả:
U Linh Cung Chúa khoan thai bước thẳng vào hành lang, đi thẳng lại chiếc trường không để chén để bầu rượu đối diện với bàn của Khoái Lạc Vương, nàng đưa bàn tay nhấc lấy một chén rượu và dịu giọng:
Khoái Lạc Vương nói:
U Linh Cung Chúa lại khom mình:
Giọng nói của nàng thật đúng là giọng khổ khổ ai cầu, khiến người nghe đủ tiêu hồn lạc phách.
Khoái Lạc Vương cười lớn:
Và quay qua Trầm Lãng, ông ta khẽ hất hàm:
Trầm Lãng mỉm cười:
Khoái Lạc Vương vỗ tay:
U Linh Cung Chúa nâng bình bạc rót đầy chén rượu, cất giọng dịu dàng:
Dưới ánh sáng ngọn đèn, bàn tay nàng trắng như tuyết, dịu như liễu, mịn như nhung, ánh mắt của người khác có thể thay lời, thì bàn tay của nàng lại thốt ra tiếng nói...
Vóc dáng của nàng, từ đầu đến chân, bàn tay của nàng, cử động của nàng, nhất nhất sinh ra như buộc người chiêm ngưỡng mà cũng... xúi người huỷ hoại...
Y như hồn phách lãng lãng, Khoái Lạc Vương cười sang sảng:
Khoái Lạc Vương đưa tay tiếp chén rượu, từ bên sau ông ta lại có một bàn tay cắm chiếc ống thuỷ tinh bằng ngón tay đựng chất nước thật trong nhỏ một giọt vào chén rượu...
Chén rượu màu sắc không đổi, chứng tỏ không có độc
U Linh Cung Chúa cười khẽ:
Nàng chỉ cười chứ không nói tiếp.
Khoái Lạc Vương nhướng mắt:
Ông ta ngửa mặt uống cạn và cười nói tiếp:
Cũng chén đó, Khoái Lạc Vương rót đầy trao lại cho nàng...
Đón lấy chén rượu, U Linh Cung Chúa cười thật dịu:
Khoái Lạc Vương cười:
U Linh Cung Chúa cúi đầu như e thẹn và như lén lút một chút, hai bàn tay nàng dâng chén rượu đến trước mặt Khoái Lạc Vương:
Giọng nói của nàng đã nhỏ mà lại hơi rung rung... thật là một giọng nói đượm tình...
Đôi mày Khoái Lạc Vương vụt nhướng lên và như quên người đang đứng trước mặt mình là lãnh tụ U Linh Môn, một cái tên chỉ nghe thôi, hào kiệt giang hồ đã rùng mình sởn gáy, ông ta cười thật là sảng khoái:
Ông ta tiếp lấy chén rượu đưa lên môi...
Thình lình, một bàn tay đưa tới chặn ngang miệng chén...
Và Trầm Lãng nói bằng một giọng lạnh lùng:
Khoái Lạc Vương chớp mắt mỉm cười:
Trầm Lãng bưng chén rượu và cũng mỉm cười:
Vừa nói, Trầm Lãng vừa hất chén rượu xuống nền gạch.
Một luồng khói mong mỏng bốc lên
U Linh Cung Chúa kêu khẽ:
Trầm Lãng rùn vai:
U Linh Cung Chúa nói:
Trầm Lãng cười:
U Linh Cung Chúa nói bằng một giọng ngạc nhiên:
Trầm Lãng nói:
U Linh Cung Chúa khẽ lắc đầu thở ra:
Khoái Lạc Vương vỗ bàn quát lớn:
U Linh Cung Chúa nói một cách thản nhiên:
Khoái Lạc Vương gằn giọng:
U Linh Cung Chúa cười lớn:
Tuy cách bởi một màn lụa, nhưng giọng cười của nàng khiến ai cũng có thể hình dung được một vành môi khoé miệng điên đảo thần hồn...
Khoái Lạc Vương vụt cười:
Trầm Lãng mỉm cười nhịp chân ngâm nho nhỏ:
U Linh Cung Chúa day qua phía Trầm Lãng hỏi:
Trầm Lãng nói:
U Linh Cung Chúa cười:
Trầm Lãng cười lớn:
Qua làn lụa che khuất mặt, tia mắt của U Linh Cung Chúa phóng thẳng vào mặt Trầm Lãng y như hai ngọn đèn xé toạc sương mù...
Hồi lâu thân mình nàng vụt chao chao như muốn té và miệng nàng khẽ kêu:
Cô gái hầu cận tên Khả Nhân lật đật chạy lại, đỡ lấy nàng:
Khoái Lạc Vương cau mày:
Khả Nhân nhăn nhó:
Khoái Lạc Vương cười lớn:
Khả Nhân trừng mắt nhìn Trầm Lãng:
Trầm Lãng cười:
Khả Nhân nghiến răng:
Trầm Lãng nói:
Khả Nhân la lớn:
Nàng la như lạc giọng, đôi mắt nàng tròn xoe, hàm răng nghiến kèn kẹt.
Khoái Lạc Vương bật cười:
Khả Nhân trừng mắt:
Khoái Lạc Vương cười:
Khả Nhân chớp chớp mắt:
Khoái Lạc Vương cười vỗ vai Trầm Lãng:
Khả Nhân quắc mắt:
Khoái Lạc Vương nói: - Tự nhiên là giúp chứ sao không?
U Linh Cung Chúa hai tay ôm ngực rên rỉ: - Bệnh của tiện thiếp sợ rằng không trị được.
U Linh Cung Chúa cúi mặt: - Bệnh tuy dễ trị, nhưng thuốc thì lại quá khó khăn.
Khoái Lạc Vương nói: - Nhưng nếu đã có thuốc, thì vẫn có thể tìm chứ.
U Linh Cung Chúa hỏi: - Vương gia thật bằng lòng vì thiếp mà tìm thuốc ư?
Khoái Lạc Vương hỏi lại: - Nhưng nếu bản vương sẽ vì Cung Chúa mà tìm thuốc, thì Cung Chúa định sao
đây?
U Linh Cung Chúa nói bằng một giọng hết sức thê thiết:
Khoái Lạc Vương nhướng mắt:
U Linh Cung Chúa cúi mặt:
Khoái Lạc Vương cười ha hả:
U Linh Cung Chúa nói mau:
Khoái Lạc Vương cau mặt:
Khả Nhân chen vào:
Khoái Lạc Vương cười mắng:
Khả Nhân sáng mắt:
Khoái Lạc Vương nói:
Khả Nhân sụp lạy:
Khoái Lạc Vương hỏi:
Khả Nhân chớp chớp mắt:
Khoái Lạc Vương nhướng mắt:
Khả Nhân cười thật dịu:
Khoái Lạc Vương ngửa mặt cười dài:
Khả Nhân nói:
Khoái Lạc Vương banh ngực áo cười ha hả:
Khả Nhân lại cúi lạy:
Cô ta nói xong rút một ngọn chuỷ thủ xăm xăm bước tới...
Khoái Lạc Vương vụt quát:
Tiếng quát như lệnh vỡ, làm cho Khả Nhân giật mình lui lại:
Khoái Lạc Vương nói:
U Linh Cung Chúa nói:
Khoái Lạc Vương cười khà khà:
Ngọn chuỷ thủ nhoáng lên và xẹt tới...
Khoái Lạc Vương quả thật cứ ngồi yên...
Ngay lúc ấy, chợt một tiếng thét lên
U Linh Cung Chúa thối lui hơn bảy bước, một người mặc áo đen cao lêu nghêu như cây sậy dừng chân trước mặt Khoái Lạc Vương: Độc Cô Thương.
Khả Nhân kinh hãi kêu lên:
Khoái Lạc Vương cười:
U Linh Cung Chúa vụt cười hăng hắc:
Vừa nói nàng vừa ưỡn ngực nhích tới, vạt áo choàng bị chệch ra sau, bày trọn bộ ngực căng phồng dưới mảnh áo lót bằng lụa mỏng, bó sát như dán vào thân, làn da trắng hồng như quả đào tơ nổi lên lồ lộ...
Nàng từ từ nhích sát tới Độc Cô Thương trong dáng cách như mời mọc, như trêu ghẹo, như khiêu khích...
Độc Cô Thương gằn gằn trong cổ những tiếng hầm hừ và cánh tay vụt vươn ra chụp thẳng vào giữa ngực của U Linh Cung Chúa....
Một tiếng hự bựt lên như sợi giây thẳng đứt, bàn tay Ịộc Cô Thương vừa chạm tới ngực U Linh Cung Chúa thì thân hình hắn vụt bắn lộn ra sau vật xuống nền gạch y như một bao cát ngã...
Khoái Lạc Vương cười lớn:
Khả Nhân cười hăng hắc:
Và cô ả quay qua nói với Trầm Lãng và Khoái Lạc Vương:
Khoái Lạc Vương gật gật đầu:
U Linh Cung Chúa lại bước tới trước mặt Khoái Lạc Vương dịu giọng:
Khoái Lạc Vương cười:
U Linh Cung Chúa cũng cười:
Trầm Lãng vụt cười:
U Linh Cung Chúa cười khẩy:
Khả Nhân cũng cười xen vô:
Trầm Lãng cười lớn:
Trong tiếng cười nói, bàn tay Trầm Lãng đã nhoáng lên trước mặt U Linh Cung Chúa...
Không thấy thân hình động đậy, cũng không kịp nhìn kỹ thuật phi thân, thế mà Trầm Lãng lại tới sát bên. U Linh Cung Chúa hoảng hốt lùi bắn ra khỏi hành lang hơn một trượng.
Trầm Lãng cười ha hả:
Rồi cũng không hiểu bằng động tác nào, bằng thân pháp nào, chỉ nghe dứt câu nói là Trầm Lãng đã tới sát mặt U Linh Cung Chúa...
Khả Nhân tái mặt, cô ta nín luôn không cười nữa
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười khà khà:
Trầm Lãng mỉm cười:
Y như một vũ công, trong tiếng nói cười, Trầm Lãng đã đánh luôn ngót bốn mươi chưởng... Bốn mươi chưởng đánh ra y như những vũ nữ múa ca, vừa nhanh không thấy bàn tay, vừa đẹp lạ lùng
Cả đến Khoái Lạc Vương nhãn lực như thế, cũng không làm sao phân biệt được, chỉ thấy chưởng ảnh giăng từng từng lớp lớp, chứ không làm sao nhận ra chiêu thức...
U Linh Cung Chúa cười khẩy:
Và cũng trong tiếng cười nói, nàng cũng đã tránh một cách tài tình hết ngót bốn mươi chiêu của Trầm Lãng...
Khoái Lạc Vương ngồi nhìn sửng sốt, không ngờ một cô gái xem chừng ẻo lả như thế, ngoài cái ngón quỷ trảo và độc công, thật không tưởng tượng lại còn có võ công cao như thế.
Tuy nhiên, mặc dù tránh được nhưng xem chừng nàng đã cố gắng hết mức, còn lối đánh của Trầm Lãng thì hình như chỉ mới nửa vời.
Cho dù một người võ công dở đến đâu, nhìn vào cách đánh của Trầm Lãng cũng đều nhận ra lối đánh của mèo vờn chuột, xem hình như kín như hở, như lợi hại như bông đùa, không phương hại đối phương nhưng đối phương cũng không làm sao thoát được, những gì gọi là dự chiêu hãy còn chừa lại đằng sau.
Võ công của U Linh Quỷ Nữ tuy cao, nhưng cái cao ấy được dùng tận ngọn, ngọn đòn của Trầm Lãng từng chiêu y như chỉ mới bắt đầu.
Khả Nhân cắn môi la lớn:
Ngưng một giây, nàng lại dậm chân la nữa:
Khoái Lạc Vương cười: