Nhìn thấy Độc Cô Thương hạ thủ, Vương Lân Hoa thở hắt ra một cái. Không biết đó là cái thở dài có lẫn chút bùi ngùi hay là tiếng thở phào nhẹ nhỏm.
Hắn biết dưới chưởng lực của Độc Cô Thương, không một ai sống nổi.
Long Tứ Hải vỗ tay cười sằng sặc:
Độc Cô Thương lui lại lạnh lùng:
Long Tứ Hải cười nịnh:
Miệng tuy nói thế, nhưng hắn vẫn bước tới cúi mình dòm sát, không phải định xem Trầm Lãng chết chưa, mà hắn muốn xem vành môi có giữ được phảng phất nụ cười dễ ghét hay không.
Nhưng, vĩnh viễn hắn không làm sao thấy được.
Long Tứ Hải vừa mới khom xuống, thân hình ngay đơ xuôi xị của Trầm Lãng vụt bật lên như quỉ nhập tràng, và Long Tứ Hải bị một chưởng ngay giữa ngực bắn lộn ra tắt thở.
Long Tứ Hải chết mà nét mặt kinh hoàng trên mặt vẫn chưa tan kịp.
Vương Lân Hoa từ trong chỗ nấp phóng thẳng mình lên như điện giật.
Chẳng lẽ Trầm Lãng chết rồi còn hiện quỉ ?
Cho dù chưởng lực của Độc Cô Thương chưa làm cho hắn chết ngay, thì huyệt đạo hắn vẫn còn bị Long Tứ Hải phong bế kia mà ?
Độc Cô Thương đứng yên một chỗ, mặt vẫn lạnh băng băng.
Trầm Lãng bước tới vòng tay mỉm cười:
Độc Cô Thương lạnh lùng:
À... bây giờ thì Vương Lân Hoa đã hiểu rõ ràng, chưởng thế của Độc Cô Thương vừa rồi không phải để kết mạng sống mà là để giải huyệt cho Trầm Lãng.
Nhưng tại làm sao Độc Cô Thương lại cứu Trầm Lãng ?
Chẳng lẽ tên Độc Cô Thương này lại cũng do kẻ khác giả trang ?
Không, không có thể, bằng vào dáng cách đặc biệt của Độc Cô Thương, bằng vào đôi mắt thần chết của hắn, không có ai giả được.
Và giọng nói của hắn, trước sau như một, giọng nói mà hơi lạnh toát ra như băng
giá.
Có lẽ cũng đang suy nghĩ như Vương Lân Hoa, Trầm Lãng trân trối nhìn Độc Cô Thương:
Độc Cô Thương lạnh lùng:
Trầm Lãng cười:
Độc Cô Thương vẫn trơ trơ:
Trầm Lãng gượng cười:
Độc Cô Thương chớp mắt, có lẽ đây là lần đầu trong đời hắn có phần thay đổi, một sự thay đổi hết sức phức tạp, nhưng hắn vẫn cố che dấu bằng cách ngửa mặt cười dài...
Và hắn nói trong giọng cười ẩn khuất đó:
Trầm Lãng cười:
Độc Cô Thương vụt nín cười, đôi mắt trân trân nhìn Trầm Lãng:
Trầm Lãng nói:
Lặng thinh một lúc như cố đè nén một cái gì, Độc Cô Thương nói thật chậm:
Trầm Lãng chớp mắt:
Và tự nhiên là huynh đài muốn "trả" lại chuyện đó ?
Trả lại ?
Độc Cô Thương cười gay gắt:
Im lặng một phút, Trầm Lãng thở dài:
Độc Cô Thương cau mặt:
Trầm Lãng thở ra:
Độc Cô Thương trầm giọng:
Hắn nắm lấy tay Trầm Lãng, nói bằng một giọng cương quyết:
Trầm Lãng nghiêm giọng:
Độc Cô Thương hỏi:
Trầm Lãng chỉ thây Long Tứ Hải:
Lặng thinh một phút, Độc Cô Thương vụt cười:
Trầm Lãng hơi sửng sốt:
Độc Cô Thương nói:
Trầm Lãng nhìn chầm chập Độc Cô Thương nhưng không nói.
Độc Cô Thương cười:
Câu nói của hắn vẫn còn mập mờ, nhưng Trầm Lãng chợt hiểu vỗ tay:
Độc Cô Thương nói:
Trầm Lãng cười:
Độc Cô Thương nhìn Trầm Lãng và hơi chớp mắt:
Trầm Lãng mỉm cười:
Độc Cô Thương nói:
Trầm Lãng cười:
Độc Cô Thương nói:
Trầm Lãng hơi suy nghĩ:
Chưa tròn câu hỏi, Trầm Lãng vụt cau mày:
Độc Cô Thương gặn lại:
Trầm Lãng nói:
Độc Cô Thương nôn nóng:
Trầm Lãng gượng cười:
Độc Cô Thương dậm chân:
Nhưng Độc Cô Thương vụt hỏi:
Đồ ?
Trầm Lãng nói:
Độc Cô Thương hỏi:
Trầm Lãng nói:
Độc Cô Thương nôn nảy:
Trầm Lãng lắc đầu chận ngay:
Độc Cô Thương cau mặt:
Trầm Lãng chớp mắt mỉm cười:
Câu nói của Trầm Lãng làm cho Độc Cô Thương ngơ ngác...
Nhưng từ trong chỗ nấp, Vương Lân Hoa lại giật mình.
Trầm Lãng quả là lợi hại, thính giác của hắn tỉnh quá. Chỗ nấp của mình thật kín và khi đến cũng rất nhẹ nhàng, thế mà hắn vẫn phát giác... Vương Lân Hoa đành cười cười trơ trẻn bước ra...
Độc Cô Thương quắc mắt:
Trầm Lãng cười:
Độc Cô Thương nhìn chăm chú:
Vương Lân Hoa cười:
Độc Cô Thương lạnh lùng:
Vương Lân Hoa vòng tay cười:
Hắn cố ý làm như không hiểu câu bóng gió của Độc Cô Thương, hắn cứ trơ trẻn đến mức cứ kéo những câu xoi mói của người khác trở thành lời khen tặng, quả Vương Lân Hoa là một con người không chịu lép vế bao giờ.
Trầm Lãng cười:
Vương Lân Hoa nói:
Hắn liếc Độc Cô Thương và nói tiếp:
Độc Cô Thương vẫn lạnh lùng:
làm.
Vương Lân Hoa cười:
Mặt của Độc Cô Thương sắt lại:
Vương Lân Hoa cười lớn:
Độc Cô Thương hỏi:
Vương Lân Hoa nói:
Độc Cô Thương vung tay:
Trầm Lãng, Vương Lân Hoa dưới sự dẫn đường của Độc Cô Thương băng mình dưới cơn mưa tầm tả...
Đi được một đổi, Trầm Lãng khẽ hỏi:
Độc Cô Thương nói:
Vương Lân Hoa chớp mắt:
Độc Cô Thương quay phắt lại trừng trừng:
Vương Lân Hoa cười:
Trầm Lãng cau mặt:
Vương Lân Hoa cười:
Trầm Lãng gật gù:
Nằm vật mãi trên giường một lúc khá lâu, Nhiễm Hương vụt vùng dậy băng tuốt ra vườn...
Dầm dưới cơn mưa, mắt nàng đỏ bừng bừng, nàng thù hận tất cả đàn ông, chỉ trừ Trầm Lãng.
Nàng biết không còn hy vọng gì nữa, nhưng không hiểu tại sao nàng vẫn muốn đi
tìm.
Nàng chưa biết tìm Trầm Lãng để làm gì, nhưng nàng muốn đi tìm cho kỳ được.
Qua khỏi khu vườn, vừa nhắm vào bìa rừng, Nhiễm Hương vụt dừng lại...
Từ phía trước, có tiếng hát lè nhè...
Lý Đăng Long mặt đỏ như gấc chính, lạng quạng vừa đi vừa hát ngêu ngao...
Chỉ trong thoáng cái, Nhiễm Hương chợt hiểu...
Gã đàn ông bị vợ "cắm sừng" này, nhất định vừa bị một vố đau. Có thể vừa bắt quả tang vợ đang ân ái với người khác mà không dám hé môi, nếu không hắn đâu lại cà lơ thất thểu dưới cơn mưa như thế ?
Lý Đăng Long nhận ra Nhiễm Hương, và đôi mắt hắn dán vào mình nàng trân trối...
Bây giờ Nhiễm Hương mới nhớ lại mình chỉ mặt chiếc áo lót mỏng tanh mà nước mưa đã dán sát vào da thịt...
Đôi mắt ngầu ngầu của Lý Đăng Long như bị hút dính vào gò ngực trắng ngần.
Hắn bước sát lại và giọng gã như bị nghẹn:
Nhiễm Hương đứng yên nhìn vào mắt hắn:
Lý Đăng Long lắc đầu lia lịa:
Nhiễm Hương chớp mắt:
Lý Đăng Long gật gật:
Hắn nói mà đôi mắt cứ dán vào ngực Nhiễm Hương, gò ngực căn lên, ướt át...
Và không hiểu tại sao, Nhiễm Hương vụt hỏi:
Lý Đăng Long cười hề hề:
Nhiễm Hương đỏ mặt, nhưng vẫn trả lời:
Lý Đăng Long nhìn sửng Nhiễm Hương, tròng mắt hắn như muốn rớt lên gò ngực nàng...
Nhiễm Hương nghiến răng: Khốn nạn, đàn ông đều khốn nạn như nhau, trừ Trầm Lãng.
Bụng thì chửi mà miệng nàng cứ cười khiêu khích...
Lý Đăng Long vụt quì xuống, cổ hắn như bị đặc lại, hai tay hắn ôm lấy đùi của Nhiễm Hương..
Không, hắn không phải ôm, tay hắn cứ vuốt lên vuốt xuống và run lẩy bẩy...
Nhiễm Hương khép chặt hai chân lại...
Nàng càng khép, cặp đùi thon thon càng rắn lại, hai bàn tay của Lý Đăng Long càng run bần bật....
Nhiễm Hương khẽ hất hàm:
Lý Đăng Long như líu lưỡi:
Nhiễm Hương nghiến răng, nhưng cuối cùng nàng nói:
Như bắt được vàng, Lý Đăng Long đứng phắt lên:
Nhiễm Hương lẩm bẩm lập lại:
Và nàng để mặc cho Lý Đăng Long lôi đi...
Hắn lôi Nhiễm Hương sền sệt, hắn không còn biết gì nữa cả, hắn chỉ mong mau tới chỗ...
Hắn lôi nàng về phía Hoa Thần Miếu, hắn lôi nàng ra sau động đá...
Nhưng hắn không kịp vào động, hắn như không còn chịu nổi nữa, hắn vật ngửa Nhiễm Hương ngay ngoài cửa động...
Hắn quì xổm trên mình nàng, hai tay hắn run bần bật, hắn cào hắn cấu, hắn rứt quăng tất cả những mảnh vải nào còn vướng trên mình nàng...
Nhiễm Hương nằm trơ chịu đựng, hai chân nàng khẽ dang ra...
Làn da trắng phau phau lồ lộ dưới giọt mưa rỉ rả, nước mưa cũng làm cho da thịt nàng trơn mát hơn lên...
Lý Đăng Long hồ hồ hộc hộc trợt qua trợt lại, tia mắt đỏ ngầu y như một con thú nổi cơn điên.
Nhiễm Hương trân mình, môi nàng nhếch một nụ cười kỳ dị...
Lý Đăng Long như tiêu tan hồn phách, hắn không còn biết gì nữa cả, hắn như cái máy...
Nhiễm Hương dưa tay lên đầu nắm lấy viên đá to bằng đầu gối, mím môi rướn mình lên...
Lý Đăng Long vụt khuỵu cánh tay, cả thân hình của hắn duỗi thẳng rã rời...
Nhiễm Hương nắm chặt viên đá, nghiến răng giáng mạnh lên ót Lý Đăng Long.
Lý Đăng Long hự lên một tiếng, tay chân duỗi thẳng giẫy nghe đành đạch...
Nhiễm Hương hất hắn xuống, dang tay giáng mạnh hai ba cái nữa, Lý Đăng Long lặng im luôn.
Nhìn vào xác hắn Nhiễm Hương nghiến răng:
Chỗ kín lắm, làm gì cũng được... Làm gì cũng được... Hừ, đàn ông toàn là một lũ heo...
Phải, đàn ông là một lũ heo, giết là phải lắm.
Giọng nói lạnh lẽo phát lên thình lình làm cho Nhiễm Hương giật mình đứng phắt lên...
Bóng người áo trắng, một cô gái áo trắng đứng ngay nơi cửa động.
Nhiễm Hương buông rơi viên đá, hớt hãi kêu lên:
Vẻ mặt Chu Thất Thất lạnh lùng: