Câu nói của Khoái Lạc Vương làm cho Bạch Phi Phi đâm ra ngờ vực :
Khoái Lạc Vương cười và chặn lại :
Quang cảnh dinh trại của Khoái Lạc Vương bây giờ là nhiều đóm lửa rải rác đó đây, những thây người máu bết lầy nhầy, một khung cảnh thật là đáng sợ.
Bất cứ một ai đã từng có mặt nơi bãi chiến trường sau khi kết liễu, nhất định người ấy sẽ không bao giờ quên được những gì khủng khiếp kinh hoàng.
Đám thuộc hạ của Khoái Lạc Vương sắc diện có nhiều biến đổi, có nhiều người tay đao của họ thoáng thấy rung rung.
Với giọng cười sang sảng, Khoái Lạc Vương nói :
Như lấy lại được tinh thần, đám thuộc hạ của Khoái Lạc Vương hô lớn :
Khoái Lạc Vương cười :
Tia mắt của ông ta lia quanh bốn phía và lại nói tiếp :
Bạch Phi Phi cười gượng :
Khoái Lạc Vương rùn vai :
Lửa bắt đầu yếu thế, tự nhiên không phải là do người dập tắt mà do gió cát tự làm rụi tàn. Không một đống lửa nào ở giữa sa mạc mà có thể tồn tại được lâu.
Lửa cháy lớn cho dù có nước dội đôi khi cũng phải thúc thủ, nhưng với cát thì không , đối với lửa, cát có một sức huỷ diệt vạn năng.
Gã Cấp Phong đệ nhất đang xuất lãnh một nhóm thuộc hạ nhặt nhạnh những gì rơi rớt, mà cần yếu hơn hết là những túi da đựng nước.
Tại sa mạc, nước không thể cứu lửa được, nhưng nước là một điều trọng yếu đối với sinh mạng của con người.
Và bây giờ Khoái Lạc Vương đang uống nước.
Khoái Lạc Vương ngồi vuốt râu nhìn hắn, hồi lâu, lão ta vụt nói :
Trầm Lãng mỉm cười :
Bây giờ tuy bị cát bụi dập vùi, mình mẩy mặt mày lấm lem, nhưng nụ cười của Trầm Lãng vẫn y nhiên, nếu không phải chính mắt thấy, thì không ai tin rằng, Trầm Lãng đã phải chịu qua một cơn ác chiến mà hắn tuyệt đối không có khả năng chống chỏi hay chống đỡ.
Không ai ngờ con người như thế, mà bây giờ vẫn có nụ cười rạng rỡ.
Khoái Lạc Vương nhìn sững vào mặt Trầm Lãng và nói thật chậm :
Trầm Lãng mỉm cười :
Khoái Lạc Vương sững mày, nhưng rồi lại cười lớn :
Trầm Lãng đáp :
Khoái Lạc Vương không kém :
Trầm Lãng trả lời :
Ánh mắt Khoái Lạc Vương vụt ngời lên :
Lão ta cười sặc sụa và nói tiếp :
sao ?
Trầm Lãng mỉm cười :
Khoái Lạc Vương vụt quay phắt lại :
Gã Cấp Phong đệ nhất bước tới vòng tay :
Khoái Lạc Vương trầm giọng :
Gã Cấp Phong đệ nhất vòng tay :
Khoái Lạc Vương nói :
Gã Cấp Phong đệ nhất nói :
Khoái Lạc Vương hỏi :
Gã Cấp Phong đệ nhất nói :
Khoái Lạc Vương hỏi :
Gã Cấp Phong đệ nhất thưa :
Khoái Lạc Vương hỏi :
Gã Cấp Phong kỵ sỹ thưa :
Khoái Lạc Vương lại hỏi :
Gã Cấp Phong kỵ sỹ thưa :
Khoái Lạc Vương ngửa mặt cười dài :
Gã Cấp Phong đệ nhất vòng tay mọp sát mình :
Khoái Lạc Vương khoát tay :
Gã Cấp Phong đệ nhất mọp xuống một lần nữa :
Gã lùi ra sau ba bước và quay thẳng ra ngoài.
Khoái Lạc Vương kéo tay Bạch Phi Phi :
Bạch Phi Phi mỉm cười :
Khoái Lạc Vương chớp ánh mắt ngời ngời : - Chúng ta hãy trở về để đập tà mũi nhọn của cái tên quân sư quạt mo ấy...
Chỉ một thoáng sau, đoàn người của Khoái Lạc Vương vội vã lên đường. Họ đã không bỏ phí một chút thời gian, họ chuẩn bị sẵn sàng và lên đường cấp tốc...
Chu Thất Thất nhìn theo và khẽ lắc đầu :
bại .
Trầm Lãng mỉm cười :
Chu Thất Thất rùn vai :
Chu Thất Thất nói chưa dứt lời thì gã Cấp Phong đệ nhất xăng xái bước vô, hắn nhìn Trầm Lãng mỉm cười :
Trầm Lãng cười :
Gã Cấp Phong đệ nhất nghiêm giọng :
Trầm Lãng thở ra :
Gã Cấp Phong đệ nhất vòng tay :
Trầm Lãng hỏi :
Gã Cấp Phong đệ nhất nói :
Gã mỉm cười nói tiếp :
Kỵ...
Trầm Lãng mỉm cười :
Ngần ngừ một giây, Trầm Lãng hỏi tiếp :
Phương Tâm Kỵ nói :
Vương Lân Hoa vụt chen vào :
Phương Tâm Kỵ nói :
Vương Lân Hoa cau mặt :
Phương Tâm Kỵ mỉm cười :
Chu Thất Thất chồm tới hỏi dồn :
Đôi mắt Phương Tâm Kỵ lơ đãng về phía xa, môi hắn điểm nhẹ một nụ cười bí
mật :
Chu Thất Thất nói :
Trầm Lãng mỉm cười :
Phương Tâm Kỵ vỗ tay :
Vùng Lạc Ngoã là nơi duy nhất có cây có nước gần nhất của vùng phụ cận đồi Bạch Long, nhiều năm gần đây đã biến đổi thành một thị trấn tương đối khá phồn thịnh trong biên thuỳ sa mạc.
Nơi đây, dân du mục bên ngoài cũng như khách thương bên trong đã dùng làm địa điểm trao đổi buôn bán, vì từ ngoài vào và từ trong ra, bất cứ khách lữ hành đơn độc hay đoàn áp tải lưu tiêu cũng đều phải lấy nơi này làm chỗ nghỉ ngơi và bổ sung lương thực, nhất là nước uống. Cả vùng sa mạc mênh mông chỉ có đây là nơi duy nhất có nước.
Đoàn người của Phương Tâm Kỵ dừng lại nơi đây và sau khi chuẩn bị xong xuôi là hạ trại hối hả lên đường hướng về La Bố Điếu Nhĩ.
Đây là con đường độc đạo gian nan khổ nhọc nhất, nếu không phải là Phương Tâm Kỵ, nếu không phải là người đã thuộc nằm lòng từng ly từng tí thì nhất định không ai có thể vượt qua.
Điều đáng nói là cho dù gian khổ như thế nào, hàng ngũ của họ vẫn uy nghiêm chỉnh tề, họ quanh qua lộn lại theo lòng sông mà nước đã cạn khô, đất như đá vôi gập ghềnh nứt nẻ...
Bây giờ thì Chu Thất Thất đã được ngồi chung trên một con lạc đà với Trầm Lãng , điều đó đã làm cho nàng quên mất cả những gì mệt nhọc...
Chưa có bao giờ Chu Thất Thất được ngồi sát bên mình Trầm Lãng lâu như thế đó, bao nhiêu ám ảnh chết chóc hãi hùng đã biến đi tất cả, trong lòng nàng chỉ còn một cảm giác dịu dàng, nàng không uống rượu mà lại nghe thấy men tình ngan ngát...
Nhịp bước lạc đà lắc lư khấp khểnh sự va chạm giữa hai thân thể con người càng làm cho hồn nàng cảm thấy lâng lâng... càng đi tới, bóng tối của những gì đe doạ, bóng tối hãi hùng lãng vãng, vòng hái của tử thần trong những ngày qua, bây giờ cũng đã theo bước chân lạc đà , theo sự gần kề ấm áp mà nhạt dần và tan biến, trước mắt nàng chỉ còn toàn một màu hồng, màu mát dịu của yêu thương.
Chu Thất Thất như say khướt trong thời gian rực rỡ hoa lòng, giờ phút nàng khao khát đợi mong mà chưa bao giờ có được. Nàng không còn bận tâm đến sự lo sợ phập phồng như những ngày qua...
Nhưng, nàng đâu có biết rằng con đường họ đang đi là con đường dẫn tới "tử thành", càng đi tới bao nhiêu, khoảng cách giữa họ và biên giới tử vong càng thêm thâu ngắn lại...
Càng sâu vào vùng "đất chết" cát bụi vàng như lắng xuống vì nơi đây thật là heo hắt, không khí cực kỳ êm tịnh, chỉ còn tiếng lục lạc nơi cổ lạc đà mới chứng tỏ rằng nơi đây hãy còn động vật, còn thì bốn bên phẳng lặng như tờ, sự tịch mịch ở đây rất lạ lùng, sự tịch mịch chứa ẩn nhiều khủng bố .
Chu Thất Thất khẽ ngóng cổ dòm ra và nàng nhăn mặt :
Trầm Lãng cười :
Chu Thất Thất nhướng mắt :
Trầm Lãng nói :
Chu Thất Thất ngồi sững một lúc rồi như vụt nhớ lại kỷ niệm ngày xưa, nàng nhìn Trầm Lãng và nở một nụ cười thật đẹp :
Trầm Lãng thở dài :
Chu Thất Thất xụ mặt :
Trầm Lãng nhìn nàng dịu giọng :
Nói đến chuyện trong cổ mộ, Chu Thất Thất chợt nhớ tới Chu Bát, mắt nàng ửng lên và nói bằng một giọng rưng rưng :
Nàng không nói tiếp vì nước mắt đã ròng ròng...
Trầm Lãng cười như thể trấn an :
Chu Thất Thất vẫn dàu dàu :
Trầm Lãng nói :
Chu Thất Thất lắc đầu :
Trầm Lãng cười :
Chu Thất Thất đưa tia mắt buồn buồn về phía xa xăm :
Tiếng lục lạc của lạc đà cắt ngang câu nói của nàng và Cấp Phong đệ nhất khoát rèm vải nhìn Trầm Lãng, mỉm cười áy náy :
Trầm Lãng hỏi chặn :
Gã Cấp Phong kỵ sỹ ngập ngừng :
Chu Thất Thất cau mặt :
Phương Tâm Kỵ xổ hai mảnh lụa đen trong tay ra và nói :
Chu Thất Thất quắc mắt :
Phương Tâm Kỵ vòng tay :
Thế là bọn Trầm Lãng không còn thấy gì nữa cả. Tuy rất nhẹ, nhưng mảnh vải lụa đen vẫn được buộc khá kỹ càng.
Đi thêm một đỗi nữa chợt nghe có tiếng người xao xáo rồi im bặt, tiếp theo đó là một giọng nói thật chậm :
Có tiếng gần hơn :
Đoàn lạc đà vụt lướt nhanh qua, bước của chúng nghe chừng như bằng phẳng chứ không khập khiểng như trước nữa...
Chu Thất Thất nói :
Trầm Lãng gật gù :
Tiếng ồn ào nổi lên, họ nói chuyện xa xa gần gần, có cả tiếng đàn bà con nít, tiếng cười nói bệch bạc của người già cả...
Chu Thất Thất ngạc nhiên :
Trầm Lãng lắc đầu :
Chu Thất Thất hỏi :
Trầm Lãng cười :
Tiếng cười tiếng nói xa dần rồi im bặt...
Đoàn lạc đà lại cứ thẳng đường, nhưng lần nay hướng đi của chúng có hơi dốc xuống và bước chân khun dội lại như hai bên đường có vách núi thật cao.
Chu Thất Thất lạ lùng :
Trầm Lãng làm thinh, in như là hắn đang cố gắng lắng nghe...
Chợt có nghe tiếng của Phương Tâm Kỵ :
Giọng cười của gã Cấp Phong đệ tam :
Đoàn lạc đà chậm dần, và ngừng hẳn lại, bọn Trầm Lãng được dời sang kiệu nhỏ tiếp tục đi tới nữa.
Trầm Lãng kêu khẽ :
Tiếng cười của Phương Tâm Kỵ :
Trầm Lãng cười hỏi :
Phương Tâm Kỵ cũng cười :
Trầm Lãng làm thinh, trong óc hắn nhiều vấn đề tới cùng một lúc
Nếu bảo ở trên mặt đất thì không đúng, vì lối đi mỗi phút một nghiêng theo chiều xuống, còn nếu bảo ở dưới mặt đất thì cũng là vô lý, vì đất trong vùng sa mạc không làm sao đào xuống được, không ai có thể xây lâu đài dưới sâu được cả
Nhưng như thế thì ở đâu ?
Mảnh lụa đen cuối cùng rồi cũng được lột xuống
Trầm Lãng nheo nheo mắt, đúng là trạng thái của con người ở trong một thế giới tối tăm đột ngột bị đưa vào một nơi rực rỡ huy hoàng, đúng là một chuyện lạ lùng hết sức...
Không ai có thể ngỡ rằng nơi đây lại có cung điện nguy nga như thế, mà nếu đây là dưới đất sâu thì lại là một chuyện lạ lùng nhất trong muôn ngàn chuyện lạ lùng trong lịch sử lạ lùng.
Những tấm thảm màu hồng trải dài theo thềm đá trắng phau dọc theo hành lang, cột đá được chạm trổ tinh vi theo lối vẽ thời trung cổ, quả đây là cung điện của bậc Vương Hầu...
Từ trong bực sâu hun hút, ánh sáng huy hoàng, Khoái Lạc Vương nở một nụ cười đắc ý :
Trầm Lãng khen thành thật :
Khoái Lạc Vương cười ha hả :
Trầm Lãng lắc đầu :
Khoái Lạc Vương vuốt râu nhướng mắt :
Trầm Lãng nói :
Khoái Lạc Vương cười :
Trầm Lãng ngạc nhiên :
Khoái Lạc Vương nói :
Trầm Lãng nhướng mắt :
Khoái Lạc Vương cười lớn :
Trầm Lãng nói :
Khoái Lạc Vương hỏi :
Trầm Lãng lim dim đôi mắt lầm thầm :
Rồi hắn vụt mở mắt ra kêu lên :
Khoái Lạc Vương cười :
Trầm Lãng nói :
Khoái Lạc Vương vỗ tay :
Trầm Lãng hỏi :
Khoái Lạc Vương gật đầu :
Ông ta nở nụ cười đắc ý :
đài mà lại là lâu đài Kinh Đô của một quốc gia. Nó là một chứng tích cho nền văn minh Trung Cổ, nền văn minh mà cho đến nay và mãi về sau chưa biết những nhà khảo cổ có tìm thêm được gì nữa hay không .
Nhìn sững Khoái Lạc Vương , Trầm Lãng khẽ gật đầu :
Khoái Lạc Vương lại vỗ tay cười :
Trầm Lãng mỉm cười :
Khoái Lạc Vương lại còn cười lớn hơn nữa :
Trầm Lãng hỏi :
Khoái Lạc Vương đập bàn quát lớn :
Nhưng lão ta lại cười ha hả :
Khoái Lạc Vương vụt nín vì tiếng cười của Bạch Phi Phi ...
Nàng đã cởi bỏ bộ đồ chẽn từ bao giờ, dưới ánh sáng huy hoàng, nàng vận bộ đồ lụa mỏng như cánh chuồn và những viên ngọc óng ánh khiến cho người nhìn dễ có cảm tưởng nàng là một tiên nữ hạ trần, nếu không thì phải là một ... u linh nơi địa ngục .
Nàng ngó Trầm Lãng bằng một nụ cười thật đẹp :
Trầm Lãng thản nhiên :
Bạch Phi Phi nói như cố kéo dài từng tiếng một :
Đã được nghe không phải một lần, nhưng sắc mặt Trầm Lãng vẫn tái đi khi Bạch Phi Phi nói dứt :
Bạch Phi Phi sặc cười :
Trầm Lãng nhìn vào khoảng trống không , miệng hắn lầm bầm :
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười lớn :
Bạch Phi Phi nói liền theo trong giọng cười hăn hắc :
Đây là một gian nhà đá, vách đá khắc những hình thù kỳ dị như cung điện thời thượng cổ, có những hình người đầu thú, có những hình thú đầu người , tuy hình coi có vẻ dữ dằn, nhưng nét khắc cực kỳ tinh xảo.
Gian nhà thật cổ, nhưng trang trí thì lại hết sức mới mẻ, sang trọng, những chiếc kỷ trà bằng những thứ gỗ quí giá, những chiếc ghế ngồi chạm trổ công phu, nệm giường và màn trướng thêu hoa dệt gấm...
Lẽ tự nhiên đây là những vật dụng mà sau khi phát hiện được cung điện này Khoái Lạc Vương mới bắt đầu trang trí, một nghệ thuật dung hợp cổ kim mà phi người có óc thẩm mỹ tinh vi không ai có thể chỉnh trang được một cách tân kỳ như thế.
Trầm Lãng nằm thoải mái trên chiếc giường nệm trắng tinh.
Hắn mở mắt thao láo nhưng không nhìn thấy được những hình khắc tinh diệu ấy vì trong lòng hắn đang mãi băn khoăn, ray rứt...
Lời lẽ thản nhiên của Bạch Phi Phi khi nãy làm cho Trầm Lãng dở khóc dở cười.
Sự kết hợp giữa mỹ nhân với bậc anh hùng cái thế, dù lành dù ác, Khoái Lạc Vương và Bạch Phi Phi cũng đáng được gọi là anh hùng, là tuyệt thế mỹ nhân. Nhưng sự kết hợp của họ không phải là một rực rỡ vinh quang mà là một bi kịch mang nhiều tính chất hoang đường khủng khiếp...
Dưới mắt Trầm Lãng , bi kịch đáng sợ ấy sắp sửa phát sinh, nhưng hắn lại không có khả năng cản trở...
Thêm vào dó, hắn lại còn quá nhiều việc cần phải suy nghĩ đắn đo, nên không còn tâm trí đâu để thưởng thức những hình khắc trên vách kia nữa.
Không khí nơi này thật là vắng lặng y như một mộ phần. Trầm Lãng chợt bật cười một mình, không lẽ quả thật hắn sẽ chết ở đây ?
Nhưng hắn bỗng nghe tiếng xê dịch của khung cửa đá, hắn nghe đến mùi hương dìu dịu quen thuộc nơi người của Bạch Phi Phi ...
Nàng bước đến sát giường, cúi nhìn vào mặt hắn ...
Một ả thị tỳ bưng vào một mâm thức ăn tiến vào đặc lên ghế rồi lại rón rén lui
ra...
Bạch Phi Phi đi một vòng quanh phòng rồi đột nhiên dừng lại cười :
Trầm Lãng lắc đầu trả lời uể oải :
Bạch Phi Phi nói :
Nàng lại đi vòng vòng theo vách, đưa tay lên sờ những bước hình nửa người nửa thú, và quay lại hỏi :
Trầm Lãng nói lãng ra :
Bạch Phi Phi lắc đầu :
Trầm Lãng thở phì một tiếng :
Bạch Phi Phi thản nhiên như không thấy vẻ bất mãn của hắn :
Tuy đã có nghe nhiều chuyện có tốt, có xấu, nhưng chưa bao giờ hắn nghe một người con gái công nhiên thảo luận những chuyện như thế... Hắn gượng cười :
Nhìn thẳng vào mặt Trầm Lãng , Bạch Phi Phi cười hăn hắc :
Trầm Lãng cúi mặt ho luôn hai ba tiếng...
Bạch Phi Phi cười khẩy :
Nàng chỉ những hình nửa người nửa thú trên vách đá và nói tiếp :
Trầm Lãng nheo nheo mắt cười :
Như không thấy thái độ mai mỉa của Trầm Lãng , Bạch Phi Phi nói tiếp :
giám luôn luôn lấy sự ngược đãi người khác làm một thú vui, anh có biết tại sao họ như thế hay không ?
Trầm Lãng gượng cười :
Giọng nói của Bạch Phi Phi vẫn đều đều và nghiêm chỉnh :
Nàng mỉm cười dừng lại và hỏi tiếp :
Trầm Lãng thở ra :
Bạch Phi Phi nhún vai :
Trầm Lãng gật gật đầu :
Bạch Phi Phi lại đi vòng theo vách đá, dáng đi của nàng thật hết sức mềm mại, dịu dàng, cuối cùng, nàng đứng quay mặt thẳng vào Trầm Lãng :
Trầm Lãng lại gượng cười :
Bạch Phi Phi nhướng mắt :
Trầm Lãng ngơ ngác :
Hắn cười nhẹ và nói luôn :
Bạch Phi Phi hất hàm :
Trầm Lãng ngập ngừng :
Bạch Phi Phi bĩu môi :
Nàng chỉ chỉ tay lên hình vẽ trên vách và nói tiếp :
Trầm Lãng lắc đầu :
Bạch Phi Phi xôm mình tới :
Trầm Lãng nhăm mặt :
Bạch Phi Phi cười :
Trầm Lãng làm thinh không nói.
Hắn biết Bạch Phi Phi luôn luôn ngụy biện, nhưng hắn cũng cảm thấy rằng, trong cái ngụy biện của nàng có những điều thật khó mà bài bác.
Bạch Phi Phi bước sát tới trước mặt Trầm Lãng, nàng dòm cận mặt hắn và cười hăn hắc :
Trầm Lãng thở dài sườn sượt :
Bạch Phi Phi cười thật dịu :
Nàng bưng mâm thức ăn lại để ngay trước mặt chàng :
Không đợi Trầm Lãng trả lời, nàng cười cười nói tiếp :