Nhạc hoà tấu nổi lên, từ những tiết điệu dồn dập lần lần hoà hưỡn, y như một lượn sóng tung vòi cao vút rồi rạp xuống nhẹ nhàng.
Mười sáu cặp đồng nam đồng nữ, cặp thì bưng những vòng hoa rực rỡ, cặp thì bưng những mâm rượu mà cả chén lẫn bầu đều là loại đồ cổ cực kỳ quí giá.
Chúng bước đi theo nhịp trống, tiếng kèn, trang trọng đến trước mặt bọn Trầm Lãng rót rượu cúi đầu...
Trầm Lãng mỉm cười :
Một thiếu nữ nói khẽ bên tai Trầm Lãng :
Trầm Lãng khẽ liếc qua thấy bọn Chu Thất Thất, Hùng Miêu Nhi và Vương Lân Hoa thảy đều biến sắc, rõ ràng sau lưng họ cũng đều có một người thiếu nữ đang thì thầm...
Nhất định họ cũng đang nghe một câu y như Trầm Lãng .
Hơi thép lạnh chạm nhẹ vào giữa lưng Trầm Lãng, hắn chớp mắt mỉm cười :
Người thiếu nữ gật đầu :
Cô ả đứng thẳng người lên, nhưng mũi chuỷ thủ vẫn kề sát vào lưng Trầm Lãng.
Kế hoạch hành động của Bạch Phi Phi quả là chu đáo, nàng sợ bọn Trầm Lãng nói lộ sự quan hệ giữa nàng và Khoái Lạc Vương ...
Trầm Lãng vẫn mỉm cười một cách thản nhiên...
Nhạc lại nổi lên và im bặt : Khoái Lạc Vương xuất hiện .
Trừ bọn Trầm Lãng ra, tất cả thuộc hạ của Khoái Lạc Vương đứng phắt lên nghiêm chỉnh...
Bằng những bước đi chậm chạp nhưng chắc chắn, con người của Khoái Lạc Vương toát ra một sắc thái thanh cao, trang nhã lạ lùng...
Từ chòm râu, vẻ mặt cho đến móng tay, sự sạch sẽ tinh khiết đến đỗi một kẻ sạch nhất đứng gần cũng đâm ra e thẹn...
Hùng Miêu Nhi cười nho nhỏ :
Hùng Miêu Nhi nói thật nhỏ, nhưng khi hắn dứt câu thì đôi mắt Khoái Lạc Vương vụt loé lên ngời ngời chiếu thẳng vào mặt hắn .
Nếu là một người nào khác, cái nhìn của Khoái Lạc Vương nhất định sẽ làm cho người đó rụng rời, ngươi đối với Hùng Miêu Nhi thì hắn lại giả đò không thấy và cười ha hả :
Câu nói của Hùng Miêu Nhi làm cho đám thủ hạ của Khoái Lạc Vương xanh mặt...
Họ nghĩ rằng sấm sét sẽ nổi lên...
Và Khoái Lạc Vương cũng đã cau mày...
Nhưng ông ta lại cũng bật cười ha hả :
Vương Lân Hoa thở ra :
Khoái Lạc Vương ngồi xuống và ban nhạc lại trổi lên.
Vị Tân Nương vẫn chưa thấy bóng.
Nhạc trổi lên ba chập, Khoái Lạc Vương khẽ cau mày, đám thuộc hạ bắt đầu ngơ ngác...
Chu Thất Thất cố ý nói hơi lớn :
Hùng Miêu Nhi cười lớn :
Họ biết Bạch Phi Phi nhất định sẽ đến, nhưng họ cố ý chọc tức Khoái Lạc Vương và quả thật, gương mặt rạng rỡ của ông ta bắt đầu hơi nặng :
Phương Tâm Kỵ bước tới cúi đầu :
Khoái Lạc Vương hỏi :
Phương Tâm Kỵ thưa :
Khoái Lạc Vương cau mày :
Phương Tâm Kỵ thưa :
Khoái Lạc Vương gặn lại :
Phương Tâm Kỵ thưa :
Khoái Lạc Vương mỉm cười :
Nhưng ông ta vẫn không dấu được vẻ băn khoăn :
Phương Tâm Kỵ thưa :
Khoái Lạc Vương nhổm mình lên cười tươi nói :
Tiếng nhạc trỗi lên thật nhẹ, tất cả bao nhiêu cặp mắt đều quay hẳn ra ngoài...
Tân nương đã đến...
Vương Phi đã đến...
Như ngọc phượng giáng trần, tà áo lụa kéo dài trên tấm thảm hồng, dáng đi của Bạch Phi Phi thật nhẹ nhàng, mềm mại...
Mỗi bước chân nàng nhấc tới y như có một làn mây cuốn nhẹ theo sau, so với Khoái Lạc Vương, khí thái vương giả của nàng trội hẳn...
Với chiếc vương miệng Tân Nương, với màn lưới che mặt bằng những hạt kim cương li ti xâu lại, gương mặt nửa kín nửa hở rạng rỡ như hoa làm cho bao nhiêu huy hoàng trong đại điện chợt như tắt ngấm .
Tất cả những người có mặt gần như nín thở...
Mặc dù biết bi kịch đã mở màn, nhưng dáng dấp thanh cao tuyệt đỉnh của Bạch Phi Phi đã làm cho bọn Trầm Lãng cũng quên khuấy mất những gì khủng khiếp sẽ đến...
Bạch Phi Phi đi thẳng vào, và Hùng Miêu Nhi vụt kêu lên :
Khoái Lạc Vương cười :
Bạch Phi Phi đến sát bên bàn, Khoái Lạc Vương đứng nâng chén :
Hùng Miêu Nhi nhướng mắt :
Khoái Lạc Vương cười :
Đôi mắt ông ta đảo quanh bốn phía :
Bạch Phi Phi chợt như e thẹn, nàng cúi đầu khẽ nói :
Khoái Lạc Vương đặt chén rượu xuống cười ha hả và toàn đại điện tiếng hoan hô vang dậy như pháo nổ...
Hùng Miêu Nhi lớn tiếng :
Khoái Lạc Vương thoáng hơi trầm ngâm nhưng cuối cùng lại vẫy tay :
Thế là tay trái của bọn Trầm Lãng được cử động, nhưng thật ra thì để nâng chén rượu đưa vào mồm chứ không thể làm gì hơn nữa.
Tiếng nhạc lại trỗi lên...
Rượu được ba tuần, Khoái Lạc Vương cười cười nhìn Trầm Lãng :
Trầm Lãng mỉm cười :
Khoái Lạc Vương cau mặt :
Trầm Lãng cười :
Ánh mắt của Khoái Lạc Vương như một mũi dao nhọn xoáy vào giữa mặt Trầm Lãng ...
Tiếng vui cười trong đại điện cũng vội vàng lắng xuống... Chu Thất Thất toát mồ hôi...
Nhưng Khoái Lạc Vương vụt bật cười sặc sụa :
Vương Lân Hoa vụt xen vào :
Khoái Lạc Vương cười lớn :
Ông ta đứng phắt lên nâng cao chén rượu :
Nhiều tiếng hoan hô vang dậy, nhiều tiếng ly chén chạm mạnh vào nhau...
Vương Lân Hoa liếc tia mắt lạnh lùng về phía Trầm Lãng :
Trầm Lãng gượng cười :
Vương Lân Hoa cười nhẹ :
Trầm Lãng nói :
Hùng Miêu Nhi cười lớn :
Chu Thất Thất buồn buồn :
Lẽ tự nhiên tiếng "nhau" này nàng chỉ dành riêng cho mình và Trầm Lãng ...
Hùng Miêu Nhi nâng chén lên cười :
Giọng cười của hắn thật dòn, nhưng không làm sao che hết nổi niềm chua xót.
Có thể hắn không đến nổi chua xót cho chính thân phận mình, mà hắn đang chua xót cho Chu Thất Thất, cũng có thể hắn chua xót cho cả Bạch Phi Phi ...
Đúng câu nói của một người thi nhân nào đó :" anh hùng không sợ chết nhưng không tránh khỏi nỗi thương tâm ."
Khoái Lạc Vương liến nhìn Bạch Phi Phi, nàng qua khe hở của màn lưới che mặt bằng kim cương càng tăng thêm vẻ mê hồn...
Như sững sờ trước vẻ đẹp ảo huyền, Khoái Lạc Vương vùng buông chén rượu :
Vương Lân Hoa cười hăn hắc :
Khoái Lạc Vương cười ha hả :
Tiếng cười của Khoái Lạc Vương chưa dứt, chợt từ ngoài có kẻ chạy vào... Mọi người giật mình quay lại vì dáng đi gấp rút của gã Cấp Phong .
Nhìn thanh kiếm tà tà giắt xéo ngang lưng của gã, Trầm Lãng chớp mắt ngời ngời :
Vương Lân Hoa cũng sáng mắt gật đầu :
Hùng Miêu Nhi liếc nhanh về phía Trầm Lãng :
Sắc mặt Vương Lân Hoa vùng rạng rỡ và hắn lầm bầm :
Phương Tâm Kỵ lật đật xốc tới, hai người thì thầm với nhau một lúc, da mặt của Phương Tâm Kỵ như tái hẳn ra...
Khoái Lạc Vương chớp mắt, ông ta ngồi trở xuống rót thêm một chén rượu nhưng chỉ bưng chứ không uống, sắc mặt ông ta hơi nặng... và đôi mắt như sao băng chiếu thẳng về gã Cấp Phong đệ nhất.
Phương Tâm Kỵ vội bước tới bên Khoái Lạc Vương , thấp giọng :
Khoái Lạc Vương cau mặt :
Phương Tâm Kỵ thưa :
Khoái Lạc Vương vỗ bàn :
Phương Tâm Kỵ cúi đầu :
Sắc diện của Khoái Lạc Vương chợt hoà hoãn lại :
Phương Tâm Kỵ cười bồi :
Khoái Lạc Vương cười lớn :
Nhưng sắc mặt ông ta vụt hơi trầm :
Phương Tâm Kỵ thưa :
Khoái Lạc Vương hỏi :
Phương Tâm Kỵ thưa :
Khoái Lạc Vương trầm ngâm :
Phương Tâm Kỵ cười :
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười :
Phương Tâm Kỵ bái mạng lui ra...
Chu Thất Thất thấp giọng :
Trầm Lãng mỉm cười :
Vương Lân Hoa lạnh lùng :
Hùng Miêu Nhi thở ra :
Trầm Lãng mỉm cười :
Vương Lân Hoa cười nhạt :
Trầm Lãng cười :
Đó là một chiếc rương bằng gỗ quí, bên ngoài cẩn vàng khảm bạc, gắn nhiều hạt kim cương to lớn lung linh...
Tám người khiêng chiếc rương ăn mặc cực kỳ hoa lệ, đúng dáng cách của người đi ăn cưới, chỉ có điều tướng mạo của họ rất tầm thường, hầu hết đều giống bọn khách thương.
Chỉ trừ Bốc Công Trực .
Tướng mạo người này không tầm thường một chút nào cả...
Đôi mắt hắn hơi sâu, tròng đen vàng lợt, tròng trắng lại hơi xanh, mỗi lần chớp mắt tia sáng ngời ngời...
Lưỡng quyền của hắn thật cao, tóc hắn hơi vàng xám và quăn cuốn từng lọn tròn tròn, đứng xa trông như những cuộn tơ...
Hắn ăn mặc thật hết sức là sang trọng và điều làm cho mọi người ngó nhiều hơn hết là đôi vòng đeo ở lỗ tai của hắn.
Nhìn vào toàn thể ,"Lam Điền Đạo Ngọc" Bốc Công Trực quả là con người kỳ bí, nhưng nếu nhìn vào miệng cười của hắn thì bất cứ ai cũng dễ có cảm tình.
Hùng Miêu Nhi thấp giọng :
Vương Lân Hoa hỏi :
Hùng Miêu Nhi nói :
Hắn mỉm cười nói tiếp :
Chu Thất Thất bật cười :
Hùng Miêu Nhi cũng cười :
Vương Lân Hoa mỉm cười lầm thầm một mình :
Trầm Lãng mỉm cười nhìn vào mặt Vương Lân Hoa , ai cũng biết trong tim đen là hắn đang chíp cái thuật "đào tẩu" ấy dữ lắm...
Chiếc rương hoa quí được khiêng vào đặt ngay chính giữa...
Tất cả cặp mắt trong đại điện đều bị hút cả về phía Bốc Công Trực và chiếc rương.
Cả hai, một người, một vật đúng là mục tiêu rất ưa nhìn.
Khoái Lạc Vương vẫn ngồi trong tư thế chủ nhân, sắc mặt cố tạo vẻ uy nghiêm hoà dịu, nhưng tia mắt ông ta cũng không khỏi dán vào hai vật đó. Bốc Công Trực thừa biết thiên hạ đang tập trung dòm mình nhưng vẻ mặt hắn rất tự nhiên, không gấp gáp mà cũng không khúm núm.
Phong thái của hắn trông thật an nhàn...
Tiếng nhạc tiếp khách lại trỗi lên đúng cách, Khoái Lạc Vương vẫn chưa nói một câu nào...
Bốc Công Trực vẫn trong tư thế an nhàn, hai chiếc vòng đeo tòn ten nơi lỗ tai của hắn đong đưa óng ánh...
Tiếng nhạc thưa dần và dứt hẳn, giàn hầu bên phía trái, tiếng xướng ngôn cao
vút :
Bốc Công Trực bước nhanh lên mấy bước vòng tay :
Khoái Lạc Vương hơi nghiêng mình đáp lễ :
Bốc Công Trực nói :
Khoái Lạc Vương cười ha hả :
Câu nói của Khoái Lạc Vương chưa dứt thì hai bên tả hữa một giàn đôn gấm đã được dời ra...
Bốc Công Trực cúi đầu lui lại, nhưng hắn chưa ngồi vội, hắn vòng tay cung kính :
Khoái Lạc Vương vuốt râu cười :
Bốc Công Trực vòng tay :
Khoái Lạc Vương cười :
Và ông ta vụt ngưng cười đột ngột, đôi mắt chăm chăm vào chiếc rương trầm giọng :
Bốc Công Trực vòng tay cung kính :
Hắn vỗ tay nhè nhẹ, tám tên thuộc hạ chầm chậm, bước lại khiêng chiếc rương đặt sát vào bậc tam cấp trước bàn của Khoái Lạc Vương .
Bao nhiêu cặp mắt của những người có mặt đều tập trung vào chiếc rương, ai ai cũng chờ xem món lễ mà chắc chắn phải là vật hãn hữu trên đời...
Chỉ riêng có vị Tân Nương Bạch Phi Phi từ đầu chí cuối đôi mắt ngời ngời ẩn sau mành lưới kim cương, không hề chú ý đến chiếc rương mà lại nhìn vào Khoái Lạc Vương ...
Hình như đối với chiếc rương mà Bốc Công Trực khéo léo "quảng cáo" nãy giờ không làm cho nàng hứng thú, hoặc là nàng đã quá thừa biết bên trong chứa đựng những gì rồi...