Oanh!
Một tiếng vang thật lớn phát ra, cửa xe không nện lên người Đinh Tử Kiện cũng không phải là Chu Đông Mai, mà là nện lên chiếc xe.
Tất cả mọi người nhẹ nhõm thở phào một hơi, Chu Đông Mai cũng vỗ vỗ ngực, bộ dạng hết hồn.
Rầm rầm rầm…oành oành oành…
Đường Kim còn chưa ngừng lại, cửa xe không ngừng vung lên, nện xuống, khi tiếng vang cuối cùng kết thúc, cái xe giá trị hơn hai trăm vạn đã thành một đống sắt vụn, nhìn không ra hình thù một cái xe nữa.
Mọi người lại trợn mắt há hốc mồm, Đinh Tử Kiện nhìn xe mình biến thành đống sắt vụn, cũng đau lòng không thôi, đang nhịn không được muốn mắng chửi người, Đường Kim đột nhiên lại dừng đập xe, quay đầu nhìn Đinh Tử Kiện cùng Chu Đông Mai, sau đó, lại vung cánh cửa lên lần nữa, hướng hai người:
Hiện tại các vị đã muốn sửa xe cho tôi rồi chứ?
Tiểu tử, ngươi thực sự có dũng khí, dám đập nát xe lão tử!
Đinh Tử Kiên cực kỳ tức giận:
Bạn đang xem tại
Truyện FULL
Đinh Tử Kiện nói còn chưa dứt lời, liền kêu thảm một tiếng té trên mặt đất.
Mọi người vây xem hoàn toàn yên tĩnh, đều trợn tròn mắt, bọn hắn tận mắt thấy Đường Kim thật sự dùng cửa xe đánh Đinh Tử Kiện ngã xuống đất!
Đinh Tử Kiện đến thời điểm này vẫn không quên đem cha hắn ra dọa người.
Đường Kim thở dài, tiện tay quẳng cái cửa xe đi, vừa vặn trúng Đinh Tử Kiện.
Đinh Tử Kiện đau đớn mà rên lên một tiếng, sau đó nằm im dưới cửa xe.
Một tiếng thét kinh hãi từ cửa nhà hàng vọng ra, là tiếng của Tần Thủy Dao.
Đường Kim quay đầu lại nhìn, tam nữ Tần Thủy Dao chẳng biết đi ra lúc nào, chỉ là nhìn vẻ mặt của các nàng đều là trợn mắt há mồm.
Tần Thủy Dao xoa nhẹ đầu, cảm thấy có chút choáng váng:
Nói cậu cuồng bạo lực còn không thừa nhận, có người làm loạn như vậy sao?
Uy, Tần Thủy Dao, cô đừng làm đổ oan cho tôi a, đầu hai người bọn họ là đập trúng nhau, người kia là bị cửa xe của hắn đập trúng, không liên quan tới ta.
Đường Kim tỏ ra vô tội.
Một đám vây xem thật không còn gì để nói, người kia là bị cửa xe đập vào, nhưng vấn đề là, cửa xe là trên tay ngươi ném ra a!
Tần Thủy Dao mặt không còn chút máu lườm Đường Kim:
Cậu cứ chờ cảnh sát bắt đi thôi!
Anh Đường Tinh, cảnh sát thật sự có thể bắt anh hay không a?
Tiểu Đậu Nha chạy tới, vẻ mặt lo lắng:
Tần Thủy Dao không khỏi dùng ánh mắt cổ quái liếc mắt nhìn Tiểu Đậu Nha một cái, Tiếu Ngọc Đình lại đang khuyến khích hắn bỏ chạy đây?
Đường Kim lại nhìn thấy Chu Đông Mai:
Cô cùng bạn trai có tính sửa xe cho tôi không đây?
Ta, ta...
Ánh mắt Chu Đông Mai lộ ra vẻ sợ hãi, do dự một chút, đột nhiên cắn răng một cái, lấy điện thoại di động ra:
Mới vừa chuẩn bị bấm số, tiếng còi xe xe cảnh sát đột nhiên từ xa vang đến, Chu Đông Mai trên mặt nhất thời lộ ra biểu tình mừng rỡ, lập tức thay đổi sắc mặt:
Hừ, Đường Kim, ngươi làm bị thương bạn trai ta, ta sẽ báo cảnh sát!
Anh Đường Tinh, làm sao bây giờ?
Tiểu Đậu Nha hơi khẩn trương lên.
Nhìn thấy ánh đèn xe cảnh sát hiện ra trong tầm mắt, Tần Thủy Dao cũng thoáng khẩn trương lên, nàng lấy di động ra:
Tôi gọi điện thoại cho mẹ đây.
Loại chuyện nhỏ nhặt này làm gì phải phiền đến Khinh Vũ tỷ tỷ đây?
Đường Kim lắc đầu.
Tần Thủy Dao nhất thời tức giận, lại thả điện thoại vào trong túi:
Xe cảnh sát bây giờ đã dừng ở ven đường, cửa xe mở ra, nữ cảnh sát chân dài bước xuống.
Vừa thấy cô gái cảnh sát này, Chu Đông Mai liền lập tức gào lên:
Nữ cảnh sát liếc mắt nhìn Đường Kim một cái, trong mắt hiện lên một chút cổ quái:
Là hắn đánh người sao?
Đúng, cảnh quan, chính là hắn!
Chu Đông Mai lập tức nói.
Nữ cảnh sát nhìn thấy Đường Kim :
Dừng một chút, nàng lại nhìn thấy Chu Đông Mai:
Trên mặt đất là bạn trai cô phải không? Tôi sẽ gọi xe cứu thương tới đây, cô ở đây chờ lên xe cứu thương đi.
Được, cảnh quan.
Chu Đông trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
Nữ cảnh bắt lấy cánh tay Đường Kim, sau đó lại nhìn ba người Tần Thủy Dao một cái:
Tần Thủy Dao cùng Trương Ny nhìn nhau, vẻ mặt đều có chút cổ quái, cũng không nói gì, đồng thời cùng Đường Kim kéo theo Tiểu Đậu Nha, cùng lên xe cảnh sát.
Xe cảnh sát rất nhanh đi mất, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, mà trước cửa nhà hàng, trên mặt đất vẫn là một đống lộn xộn.
Chu Đông Mai đột nhiên hơi hơi nhíu mày.
Ở trong xe, Đường Kim cười với nữ cảnh sát:
Nữ cảnh sát chân dài kia cũng không phải là ai khác, chính là Đường Thanh Thanh, nàng lườm Đường Kim:
Cũng không phải là trùng hợp, là tin tức linh thông, là đặc biệt tới giúp cậu, ta nói tiểu đệ này, cậu không thể thỉnh thoảng yên ổn một ngày sao? Cậu cả ngày như vậy làm tỷ phải thành bảo mẫu cho cậu.
Tỷ, đêm nay thật không nên trách ta, là Tần Thủy Dao đụng phải xe người khác.
Đường Kim rất cố gắng tỏ ra mình vô tội.
Tần Thủy Dao bất mãn nói.
Đường Kim uể oải nói.
Tần Thủy Dao nhất thời liền nổi giận:
Sao cậu không nói sớm? Sớm biết thế tôi cũng nên cho tên khốn kia mấy đá
Thanh tỷ, thấy không? Đều là Tần Thủy Dao gây ra a.
Đường Kim cười hì hì nói.
Thấy Đường Kim cùng Tần Thủy Dao cãi cọ rất than thiết, trong lòng Đường Thanh Thanh mơ hồ có chút không thoải mái.
Tôi về trường học. Đường Kim trả lời ngay.
Ba đứa em đi hát.
Tần Thủy Dao cũng trả lời tiếp :
Phía trước có KTV* Hoàn Triều.
Ba so với một, tiểu đệ, ủy khuất cậu vậy!
Đường Thanh Thanh cười cười, đột nhiên tăng tốc, hai phút sau, xe dừng ngay tại cửa KTV Hoàng Triều.
Tần Thủy Dao cùng Trương Ny xuống xe rất nhanh, nhân tiện kéo Tiểu Đậu Nha xuống cùng, chỉ có Đường Kim còn có chút không tình nguyện, hắn thật sự là không có gì hứng thú với ca hát.
Đường Thanh Thanh nhẹ nhàng cười.
*KTV: quán karaoke