Đường Kim tránh khỏi, la lên một câu:
Nhìn xem, Tần Thủy Dao cô mới là cuồng bạo lực a!
Đó là bởi vì cậu quá ghê tởm!
Tần Thủy Dao thật là không tiếp tục đuổi đánh Đường Kim, chỉ là một bộ dáng phẫn nộ nhìn hắn.
Cho dù là người hiền lành nhất thế giới đều cũng muốn đánh cậu!
Cô đi hỏi Tiểu Đậu Nha, cô ấy khẳng định sẽ không đánh tôi.
Đường Kim hì hì cười.
Tần Thủy Dao nhất thời không biết nói gì, bởi vì nàng biết, Tiểu Đậu Nha quả thực hơi thiếu não. Đừng nói là đánh hắn, bất kể hắn nói cái gì Tiểu Đậu Nha đều sẽ cho rằng hắn đúng.
Đường Kim thở dài.
Tần Thủy Dao nhất thời chán nản, thật sự người này da mặt còn dày hơn cả tường thành.
Hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim một cái, Tần Thủy Dao không nói cái gì nữa, bước nhanh vào phòng học, lấy ra sách tiếng Anh vốn chuẩn bị đọc, mà ngày xưa nàng thấy lớp tiếng Anh hơi bị chán, giờ lại thấy hơi thân thiết, bởi tên Đường Kim này còn chán ghét hơn cả lớp tiếng Anh.
Nếu là Đường Kim biết Tần Thủy cảm thấy hắn còn đáng ghét hơn cả lớp tiếng Anh Ngữ, nhất định sẽ muốn đánh nhau với Tần Thủy Dao một chút, trên đời này còn có thứ gì đáng ghét hơn tiếng Anh chứ?
Cũng may Đường Kim không biết, cho nên hắn tâm tình khoái trá đi ăn bữa sáng, lúc sau liền đi tới phòng học 10/4.
Cả ngày ở bên ngoài đi lang thang cũng không có ý nghĩa, thỉnh thoảng điều chế thuốc một chút cũng tốt, hơn nữa hắn còn có thể thuận tiện ở trên lớp học bổ sung chút giấc ngủ.
Mười một giờ bốn mươi.
truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Chuông tan học vang lên.
Đường Kim duỗi lưng một cái, tự lẩm bẩm:
Ngủ được thật là thoải mái a!
Bạn thân à, cậu như vậy thực đả kích tập tính học tập tích cực của mọi người a!
Trương Tiểu Bàn nhịn không được nói.
Đường Kim lười biếng nói:
Có người rốt cuộc nhịn không được nói một câu:
Đường Kim, chính cậu không muốn học tập coi như thôi, còn muốn gây tai họa cho bạn học khác sao?
Cậu là ai?
Đường Kim trừng mắt nói chuyện với nam sinh, người này khổ người cũng lớn, thân cao gần mét tám, chẳng qua thị lực không được tốt, đeo một bộ kiếng thật dày.
Trương Tiểu Bàn vội vàng nói, mà trong phòng học những người khác lại không biết nói gì, con hàng này đến bây giờ trưởng lớp còn không biết?
Đường Kim lười biếng nói.
Tiếu Thiền nhất thời có chút xấu hổ.
Ngụy Hiểu Quân có chút tức giận, sau cặp kính dày, tựa hồ cũng khó mà che dấu sự đố kị trong mắt hắn.
Thân là trưởng lớp, hắn vốn phải là người được chú ý nhất lớp. Nhưng trên thực tế, hiện tại người nào cũng biết lớp 10/4, nhưng người nổi danh nhất, phải là Đường Kim, thứ hai là Trương Tiểu Bàn, còn thứ ba đó là Tiếu Thiền, mà thứ tư vẫn không tới phiên Ngụy Hiểu Quân mà là Vương Giai ở sân vận động cùng sự tình lột đồ chạy rông.
Đường Kim muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, giáo viên cũng pó tay, điều này làm cho Ngụy Hiểu Quân hâm mộ, đồng thời, cũng không nhịn được sự ghen tị, đặc biệt Đường Kim này, là hôn phu Tần Thủy Dao không nói, thành công cua được Hàn Tuyết Nhu, cả Tiếu Thiền cũng dây dưa với Đường Kim. Hình như tất cả chuyện tốt đều để cho Đường Kim chiếm đi, điều này làm cho Ngụy Hiểu Quân cảm thấy rất nản. Hắn cố gắng học tập hơn Đường Kim, tự nhận cũng đẹp trai hơn Đường Kim, vì cái gì sự đãi ngộ, lại kém xa tít tắp Đường Kim vậy?
Kỳ thật Ngụy Hiểu Quân đã sớm nhịn không được, chính là tới hôm nay, hắn rốt cuộc mới nói ra mà thôi.
Đường Kim vẻ mặt đồng tình nhìn Ngụy Hiểu Quân.
Đây là do phương pháp học tập không đúng, kỳ thật vừa ngủ vừa học tập, như vậy có thể học tập, còn có thể bạo hộ đôi mắt, hiện tại vừa học vừa ngủ, ánh mắt của cậu còn có thể cứu.
Đường Kim, cậu đừng có nói bậy bạ, nếu như cậu vẫn ngủ như trước, tôi sẽ tố cáo cậu với hiệu trưởng!
Ngụy Hiểu Quân giận dữ nói.
Đường Kim nghiêm trang nói một câu, sau đó liền ra khỏi phòng học, hiển nhiên hắn không có hứng thú cùng Ngụy Hiểu Quân cãi nhau.
Một nam sinh cao đâm đầu đi tới, là Trịnh Vân Hạo, hắn thật xa cùng Đường Kim chào hỏi:
Đường Kim.
Cậu tìm tôi?
Đường Kim có điểm ngạc nhiên, tên mặt trắng nhỏ này tìm hắn làm cái gì đây?
Trịnh Vân Hạo cũng không quanh co lòng vòng, lập tức nói ra ý đồ đến.
Ta muốn mời cậu gia nhập đội banh, tham gia cuộc thi cao trung thách đấu vào thứ bảy này.
Không có hứng thú.
Đường Kim liền một tiếng cự tuyệt.
Trịnh Vân Hạo ngẩn ngơ, sau đó hỏi một câu:
Đường Kim, cậu có phải không biết cuộc thi cao trung thách đấu là cái gì?
Không biết, cũng không có hứng thú.
Đường Kim quả thật không biết cuộc thi cao trung thách đấu là cái dạng gì, chính là hắn cảm thấy được loại thi đấu này khẳng định không có tính khiêu chiến.
Trịnh Vân Hạo rơi vào đường cùng, chỉ phải đem hai đại hoa khôi nói ra.
Đường Kim có chút buồn bực:
Loại này thi đấu, không phải là chuyện tình của nam sinh sao?
Bạn thân, cuộc thi cao trung thi đấu tổng cộng có ba cuộc tranh tài, một là đá bóng nam, nữ thì thi bóng chuyền, còn có một trận cuối là thi bóng rổ nam nữ hỗn hợp, Tần Thủy Dao đúng là đội viên đội erobic, Hàn Tuyết Nhu hẳn là tham gia bóng rổ hỗn hợp đi, nghe nói nàng đánh không tệ.
Một bên Trương Tiểu Bàn tiếp lời nói.
Đường Kim nhất thời buồn bực, bạn gái hắn sao có thể đi tham gia thi bóng rổ hỗn hợp đây? Đây không phải là bị người khác chiếm tiện nghi sao?
Đường Kim lập tức liền có chủ ý, hắn lập tức bảo hộ bạn gái.
Lúc này đến phiên Trịnh Vân Hạo buồn bực, hắn thật ra là muốn mời Đường Kim vào đội đá bóng.
Đúng lúc này, điện thoại Đường Kim vang lên, Đường Thanh Thanh điện thoại đến.
Trong điện thoại Đường Thanh Thanh ngữ khí có vẻ dồn dập.