Đường Thanh Thanh thở phào nhẹ nhõm:
Không đợi Đường Kim nói gì, Đường Thanh Thanh lập tức cúp điện thoại.
Mặc dù không ai nhìn thấy Đường Kim xuất hiện ở khu điện thự Tân Ngạn, nhưng Đường Thanh Thanh phát hiện nơi phát nổ chính là biệt thự của nhà Vương Phi. Đường Thanh Thanh không tự chủ được mà lo lắng cho Đường Kim, cho nên nàng nhanh chóng gọi điện. Mà bây giờ, biết Đường Kim không sao, nàng cũng có thể thở phào, an tâm điều tra vụ án này.
Lúc này, Đường Thanh Thanh đã cảm thấy vụ nổ này chẳng liên quan gì tới Đường Kim. Nhưng, sau một giờ, nàng nhận được tin tức từ bên giao thông, trên đường lớn Ninh Sơn vừa phát sinh tai nạn xe, hai người chết tại chỗ. Mà một trong hai người kia chính là Vương Phi, nàng lại bắt đầu cảm thấy, chuyện này thật sự có liên quan đến tiểu đệ.
Dĩ nhiên, nàng chỉ biết giấu trong lòng, cũng không nói ra.
Lại một ngày chủ nhật
Chủ nhật tuần trước, Đường Kim đại phát thần uy, một hơi đánh bại ngàn kẻ khiêu chiến, thành công đoạt bạn gái. Mà cuối tuần này, chỗ tốt nhất với Đường Kim là không phải dậy sớm.
Bảy giờ, Đường Kim thu công ngồi dậy, đánh răng rửa mặt thay quần áo, sau đó không nhanh không chậm ra ngoài.
Truyện được copy tại
Truyện FULL
Xuyên qua sân vận động, Đường Kim lại tới dưới ký túc xá nữ, lấy điện thoại gọi cho Hàn Tuyết Nhu.
Một lát sau, Hàn Tuyết Nhu nhận điện thoại, giọng nói mệt mỏi còn tràn đầy hương vị làm nũng.
Đường Kim nghiêm trang hỏi.
Hàn Tuyết Nhu hiển nhiên không muốn rời giường.
Đường Kim có chút buồn bực, vốn tưởng hôm nay được hẹn hò thoải mái với bạn gái chứ.
Cúp điện thoại, Đường Kim đi ra khỏi trường học, nhanh chóng tới phòng bếp của hắn. Mà cô gái xinh đẹp như yêu tinh kia trước sau vẫn chờ đợi hắn trong đó.
Thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Tống Oánh, tâm tình Đường Kim thoải mái hơn nhiều. Hắn phát hiện, vẫn là Tống Oánh tốt nhất, dù là ngày nắng hay ngày mưa, bất luận ban trưa hay buổi tối, mặc kệ hắn xuất hiện vào lúc nào thì nàng vẫn ở đây chờ hắn.
Ngồi xuống cùng Tống Oánh, Đường Kim đặt một tay lên cái đùi trắng bóng của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm xúc tuyệt vời kia làm hắn có chút không nỡ buông tay.
Thanh âm thanh thúy truyền đến làm Đường Kim ngẩn ngơ. Sau đó theo bản năng thu tay lại, loại cảnh tượng trẻ nhỏ chớ nhìn này dường như không thích hợp cho Tiểu Đậu Nha.
Kết quả, Đường Kim lập tức ngồi nghiêm chỉnh, làm bộ như không có gì:
Tiểu Đậu Nha, em ăn điểm tâm chưa?
Vừa mới ăn xong.
Tiểu Đậu Nha hình như hơi xấu hổ:
Anh Đường Tinh, anh chờ một chút nha, em đi làm sủi cảo cho anh. Đúng rồi, còn có cả bánh gối nữa, anh có muốn ăn không?
Mang một ít tới đây đi.
Đường Kim thuận miệng nói.
Tiểu Đậu Nha xoay người vào phòng bếp, nhanh chóng bưng một mâm bánh gối ra. Một lúc sau, lão Lục lại mang thêm hai chén sủi cảo.
Tống Oánh lấy ngón tay ngọc thon dài cầm lấy một miếng bánh gối, đưa đến miệng Đường Kim, nhẹ nhàng nói:
Vương Phi kia đã chết, anh đã biết chưa?
Biết rồi.
Đường Kim hé miệng, Tống Oánh thả miếng bánh gối vào.
Tống Oánh cầm chiếc đũa, kẹp một miếng sủi cảo đưa vào trong miệng Đường Kim:
Vương Phi mấy ngày nay ẩn núp mà chúng ta không tìm ra, có thể là do Cửu thúc kia đã giấu hắn đi.
Cửu thúc này rốt cuộc là ai?
Đường Kim khẽ nhíu mày, hắn đã nghe qua cái tên này mấy lần.
Tống Oánh nhẹ giọng kể:
Cũng chính vì vậy, địa vị của lão có vẻ siêu nhiên, hai nhà hắc bạch ở Ninh Sơn này đều không muốn đắc tội lão, bởi không ai biết được, lúc nào mình cần nhờ đến Cửu thúc.
Nghe ra thì cũng thật lợi hại.
Đường Kim lẩm bẩm trong mồm.
Tống Oánh nhẹ nhàng nói.
Đường Kim lắc đầu:
Cứ đợi tên Lạc Trần kia làm cho, tạm thời không quản lão.
Ừ.
Tống Oánh gật nhẹ đầu, bây giờ Đường Kim nói gì mà nàng chả nghe.
Đường Kim lại nói, mấy ngày hôm trước hắn đã gặp người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn, làm hắn ý thức được thế giới này vẫn còn đồng loại với hắn. Võ công Tống Oánh càng tốt thì càng có lợi cho hắn.
Tống Oánh lại gật đầu, đồng thời cầm một miếng bánh gối nữa, đưa lên miệng Đường Kim.
Được Tống Oánh hầu hạ, Đường Kim tốn một giờ mới ăn xong bữa sáng. Mà lúc này, rốt cuộc Hàn Tuyết Nhu cũng ngủ nướng đủ rồi, gọi điện tới cho hắn.
Vừa mới rời giường, giọng nói của Hàn Tuyết Nhu hết sức kiều mỵ.
Đường Kim đáp ứng.
Qua nửa giờ, Hàn Tuyết Nhu xuất hiện ở cửa trường học, mà Đường Kim cũng rời khỏi phòng bếp, đi tới chỗ nàng. Hàn Tuyết Nhu hôm nay lại mặc bộ đồ cao bồi giống hôm trước. Mà làm cho Đường Kim cao hứng chính là, lần này không có bóng đèn, ngay cả con chó Đường Đường kia cũng không tới.
Thấy Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu mở miệng hỏi.
Đường Kim hơi buồn bực, nhưng nếu đã đáp ứng rồi thì hắn cũng không định đổi ý. Thân là một người đàn ông vĩ đại, nói chuyện là phải giữ lời.
Hàn Tuyết Nhu cũng có chút vui vẻ:
Đang nói, Đường Kim lại nhận được một cuộc điện thoại lạ. Sau khi nhận xong thì hắn mới phát hiện, là do Trịnh Vân Hạo gọi đến. Hóa ra Trịnh Vân Hạo sợ Đường Kim hôm nay không đi, cố ý gọi lại xác nhận một chút. Mà sau khi được Đường Kim khẳng định, Trịnh Vân Hạo có chút cao hứng. Hắn hẹn gặp lại lúc hai giờ chiều tại Ninh Sơn Nhất Trung, sau đó hài lòng cúp máy.
Hàn Tuyết Nhu đã đánh Ferrari ra, giờ này ít người, không cần ngồi xe buýt nữa.