Sau khi hội diễn văn nghệ chấm dứt, hội học sinh sẽ lập bình chọn trên diễn đàn trường học. Bình thường thì đến hôm sau là có kết quả. Mặc dù hiện tại mọi người đều cho rằng tiết mục của Đường Kim và Tiếu Thiền sẽ giành giải nhất. Nhưng Hàn Tuyết Nhu cũng không nói sai, hiện giờ còn chưa có kết quả chính thức, nàng còn chưa thua.
Hiện giờ Đường Kim rất vui vẻ, cho dù Hàn Tuyết Nhu không nhận thua, đến ngay mai vẫn phải nhận. Hắn thật sự cũng không quá vội vàng nhặt món bảo bối này về đâu.
Hàn Tuyết Nhu một lần nữa xem thường:
Buông ra, em muốn trở về ký túc xá.
Cưng à, anh nghe nói phòng trăng mật khách sạn Thiên Kiêu có bồn tắm matxa đó. Em có muốn thử một chút không?
Đường Kim cũng không buông Hàn Tuyết Nhu, mà lại cười hì hì hỏi.
Hàn Tuyết Nhu kiều hừ một tiếng:
Đường Kim cười hì hì:
Hàn Tuyết Nhu đỏ bừng mặt:
Giãy nhẹ ra, Hàn Tuyết Nhu thoát khỏi ngực Đường Kim, sau đó chạy về phía ký túc xá nữ. Đến cửa ký túc xá, Hàn Tuyết Nhu đột nhiên xoay người, hô về phía Đường Kim:
Lưu lại một chuỗi tiếng cười như chuông bạc, Hàn Tuyết Nhu chạy vào ký túc xá. Mà Đường Kim thoáng cái lại buồn bực, bạn gái này muốn trốn nợ a!
Đường Kim bắt đầu suy tính vấn đề này.
Thanh âm nhu hòa động lòng người quen thuộc truyền từ sau lưng tới.
Đường Kim vội vàng xoay người, lộ ra nụ cười sáng lạn:
Chị Khinh Vũ, chị còn chưa về sao? Trễ như vậy rồi, có cần em đưa chị về không?
Vô sự hiến ân cần, đúng là sắc lang!
Đón lời tất nhiên là Tần Thủy Dao. Hiện giờ nàng vẫn mặc trang phục lãnh diễm khêu gợi.
Đường Kim cười hì hì với Tần Thủy Dao.
Tần Thủy Dao trợn mắt nhìn Đường Kim một cái, sau đó kéo Tần Khinh Vũ:
Đi cùng Tần Thủy Dao và Tần Khinh Vũ tất nhiên còn có Liễu Nguyệt. Chờ các nàng đi hơn mười mét, Đường Kim lại la lên:
Nè, bé ngốc, tối nay cậu xinh lắm.
Nói nhảm, tối nào tôi chả xinh!
Tần Thủy Dao cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn các nàng đi xa, Đường Kim lại làu bàu:
Nguồn tại http://Truyện FULL
Một đám người lao ra khỏi lễ đường, đi đầu chính là Tiếu Thiền. Hiện giờ nàng đã thành ngôi sao chói mắt nhất Ninh Sơn Nhị Trung. Mà không biết ai nhìn thấy Đường Kim, hô to một tiếng:
Cho nên, một đám người đi theo Tiếu Thiền, chạy sang bên này.
Đường Kim vừa thấy không ổn là xoay người bỏ chạy. Nháy mắt đã biến mất.
Đường Kim trở về chỗ ở, lại cảm khái lần nữa. Quả nhiên bán thân không bán nghệ mới là tốt nhất a. Làm xiếc là có hậu quả như bây giờ, sẽ có một đám cá sấu hâm mộ. Mà bán thân thì đơn giản hơn, chỉ bán cho mỹ nữ là được rồi.
Trời đã tối, Đường Kim vào phòng ngủ, trực tiếp ngồi xuống luyện công.
Vừa qua nửa đêm, điện thoại của Đường Kim đột nhiên vang lên.
Cầm qua điện thoại nhìn một chút, Đường Kim lại có chút kinh ngạc, là Hàn Tuyết Nhu gọi tới.
Đường Kim lập tức nhận điện thoại, cười hì hì hỏi.
Đầu bên kia, giọng nói của Hàn Tuyết Nhu rõ ràng là làm nũng:
Nè, ba ba đột nhiên gọi điện, nói có chuyện gấp, bảo em lập tức tới khách sạn tìm ổng.
Trễ vậy rồi, còn bảo em tới làm gì?
Đường Kim có chút buồn bực, hiện tại cũng hơn mười hai giờ rồi.
Giọng nói Hàn Tuyết Nhu hết sức kiều mỵ.
Đường Kim không do dự mà đáp ứng. Bạn gái xinh đẹp ra ngoài muộn như vậy, hắn cũng không yên lòng a.
Hàn Tuyết Nhu cúp điện thoại.
Đường Kim đứng dậy ra khỏi cửa, nhanh chóng tới trước ký túc xá nữ. Hàn Tuyết Nhu cũng đi ra cùng một lúc, hiện tại nàng đã đổi lại quần áo bình thường, là bộ đồ cao bồi, nhưng vẫn xinh đẹp gợi cảm như cũ.
Đường Kim rất tự nhiên ôm eo Hàn Tuyết Nhu, thuận miệng hỏi một câu.
Hàn Tuyết Nhu chu miệng:
Đường Kim nghĩ thấy cũng đúng, không hỏi lại nữa. Sau đó, hai người lái Ferrari rời khỏi Ninh Sơn Nhị Trung, đi tới khách sạn Thiên Kiêu.
Không đến mười phút, hai người đã tới nơi, sau đó dắt tay nhau vào khách sạn.
Hàn Tuyết Nhu nói một câu, đi về phía tiếp tân.
Đường Kim cũng không để ý, ấn một cái vào thang máy. Chờ đến khi Hàn Tuyết Nhu, thang máy cũng vừa lúc mở ra, hai người vào trong, Hàn Tuyết Nhu ấn thẳng vào lầu 13.
Thang máy nhanh chóng lên tầng 13, Hàn Tuyết Nhu ôm cánh tay Đường Kim, cước bộ đột nhiên chậm lại một chút. Nhưng rất nhanh, nàng lại khôi phục bình thường, nàng quan sát số phòng bên một dãy, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng 1314 ở cuối hành lang.
Đường Kim thuận miệng nói một câu.
Hàn Tuyết Nhu nhìn Đường Kim một cái, không gõ cửa, mà trực tiếp lấy chìa khóa từ trong túi ra. Mở cửa phòng, sau đó kéo hắn vào trong.
Đóng cửa lại, nhìn lướt qua gian phòng, Đường Kim có chút buồn bực:
Cưng à, cha em đâu? Hình như không có ai ở đây mà!
Ngu ngốc!
Hàn Tuyết Nhu xem thường hắn một cách kiều mỵ. Nàng tháo giày, giẫm lên thảm, đi vào bên trong.
Đường Kim cảm thấy vô tội:
Hàn Tuyết Nhu quay đầu, vẫn kiều mỵ xem thường hắn như thế:
Đường Kim ngẩn ngơ, lại nhìn kỹ gian phòng. Rốt cuộc hắn cũng phát hiện, đây không phải phòng bình thường, mà là một phòng trăng mật được bố trí tương đối ấm cúng. Quét mắt về phía phòng tắm, bên trong không phải là cái bồn tắm matxa hay sao?
Nghĩ đến lời mình nói với Hàn Tuyết Nhu một giờ trước, lại liên tưởng tới số phòng 1314 này. Đột nhiên hắn hiểu được, căn bản Hàn Tuyết Nhu cũng không phải tới đây gặp cha, nàng chỉ cho hắn một niềm vui bất ngờ mà thôi.