Bốn giờ chiều, biệt thự trên núi.
Trong phòng ngủ, Tần Thủy Dao đang càu nhàu:
Nếu cứ thế này, con không bị sát thủ giết thì cũng tự mình chán chết.
Dao Dao, nhẫn nại một chút. Đường Kim nói, mấy ngày nữa là giải quyết xong rồi.
Tần Khinh Vũ ôn nhu an ủi con gái.
này.
Tần Thủy Dao càng nghĩ càng thấy bực.
Tần Khinh Vũ nhẹ nhàng thở dài:
Đừng trách Đường Kim, đây không phải lỗi của nó.
Mẹ, con biết rồi, con cũng không trách hắn. Người ta chỉ than phiền một chút thôi mà.
Tần Thủy Dao cong miệng. Nàng cũng không phải cô gái thích cố tình gây sự, chẳng qua cảm tháy mấy
ngày này quá buồn chán, tâm tình không trách khỏi kém đi.
Cuối cùng, Tần Thủy Dao lại lẩm bẩm:
Thật quá buồn chán a, con cũng muốn tới trường.
Bé ngốc, muốn ra ngoài hóng mát một chút không?
Một thanh âm quen thuộc truyền tới từ ngoài cửa, chính là Đường Kim vô thanh vô tức xuất hiện.
Tần Thủy Dao nhất thời mừng rỡ, nàng lần đầu tiên vui vẻ như thế khi nhìn thấy Đường Kim.
Đường Kim nghiêm trang nói:
ngoài dạo một chút.
Tần Thủy Dao hoài nghi nhìn Đường Kim. Trực giác nói cho nàng, tên này tám phần đang nghĩ trò bậy bạ
gì đó.
Đường Kim rất là vô tội:
Chẳng qua mắt cậu quá kém, chưa phát hiện ra mà thôi.
Coi như cậu tốt, cậu dẫn tôi đi chơi đi!
Mặc dù Tần Thủy Dao hoài nghi, nhưng nàng cũng chỉ muốn ra ngoài dạo một chút. Nàng thấy dù Đường
Kim có định làm trò gì thì hắn cũng không hại nàng. Về điểm này thì nàng vẫn khá yên tâm.
Tần Thủy Dao muốn rời đi thật nhanh. Nhưng vào lúc này, tiếng thanh thúy lại đồng thanh truyền vào tai
nàng: "Cha nuôi!"
Cha nuôi, cha đến từ bao giờ?
Cha nuôi, sao mẹ nuôi không tới?
Cha nuôi, mẹ nuôi không nhớ cha sao?
Cha nuôi, có mang đồ ăn vặt cho bọn con không?
...
Đường Kim xoay người lại, nhìn thấy ngay bốn tiểu nha đầu đang chạy tới, chính là bốn tiểu ma nữ Khả
Ái Lanh Lợi.
Đường Kim nhất thời nhức hết cả đầu. Vốn định len lén rời đi, nào biết vẫn để bốn tiểu nha đầu này
phát hiện.
Đường Kim còn chưa nói xong, bốn tiểu nha đầu đã thay nhau oanh tạc.
Cha nuôi, sao cha có thể bỏ mặc mẹ nuôi mà tới đây tán gái chứ?
Không sai, như vậy là có lỗi với mẹ nuôi!
Bọn con tố cáo với mẹ nuôi, để mẹ không cần cha nữa!
Ai bảo cha nuôi không mang đồ ăn vặt cho bọn con!
Đường Kim đầu đầy vạch đen, bốn tiểu nha đầu này quá kỳ cục rồi.
Nhất thời, Đường Kim rất muốn đánh bốn tiểu nha đầu này. Nhưng các nàng thật sự quá nhỏ, đánh thì
ngại quá.
Trợn mắt nhìn bốn tiểu nha đầu một hồi, Đường Kim đành phải thỏa hiệp. Rất khó nói lý với bé con sáu
tuổi a.
Nha, cha nuôi thật đẹp trai!
Con thích kem!
Con thích bỏng!
Con không thích ăn khoai tây chiên, cha nuôi không được mang khoai tây chiên tới đó!
Bốn tiểu nha đầu thay đổi sắc mặt thật nhanh, lập tức đã rot ra vui vẻ.
Đường Kim bây giờ chỉ muốn thoát khỏi bốn tiểu nha đầu. Mặc dù các nàng thật đáng yêu, nhưng bốn
cô bé giống nhau như đúc, nhìn cứ thấy choáng váng làm sao ý. Đến bây giờ hắn vẫn không phân biệt
được các nàng khác nhau chỗ nào.
Cha nuôi, cha muốn đi sao?
Cha nuôi, cha không quan tâm với bọn con học hành thế nào ạ?
Cha nuôi, bọn con học được rất nhiều thứ!
Đúng vậy, bọn con học được sửa xe, sửa máy tính, sửa điện thoại, còn cả sửa tủ lạnh nữa!
Cha nuôi, cha lại hỏi cũng không thèm, cha thật vô trách nhiệm!
Đàn ông vô trách nhiệm không phải đàn ông tốt, mẹ nuôi sẽ không thích đâu!
Chị gái xinh đẹp đằng sau cha cũng sẽ không thích đâu!
Bốn tiểu nha đầu cứ ngươi một câu ta một câu, vẫn liền mạch như thế. Không riêng Đường Kim nghe mà
choáng váng, ngay cả Tần Thủy Dao phía sau cũng ngất ngây con gà tây.
Đường Kim hữu khí vô lực hỏi.
Cha nuôi!
Thiên tài cũng cần được quan tâm!
Thiên tài mà không được quan tâm...
Sẽ biến thành củi mục!
Lần này bốn tiểu nha đầu nói chuyện dễ hiểu hơn, nhưng bộ dạng thì lại giống như người lớn đang dạy
dỗ trẻ con vậy.
Lúc Đường Kim sắp tan vỡ, một thanh âm bình thản truyền đến:
Theo thâm anh này, một cô gái dáng người như ma quỷ mà mặt cũng như ma quỷ xuất hiện trước mắt
Đường Kim, chính là Ninh Tâm Tĩnh.
Dì Ninh!
Bọn con đang học tập mà!
Đúng nha!
Bọn con muốn học cha nuôi!
Hiển nhiên bốn tiểu nha đầu cũng không sợ Ninh Tâm Tĩnh. Chẳng qua các nàng vừa nói xong, Đường
Kim đã buồn bực.
Đường Kim luyến thoắng nói.
Bốn tiểu nha đầu lần này lại đồng thanh hỏi.
Đường Kim lắc đầu.
Bốn tiểu nha đầu lại cùng nhau nói chuyện.
Đường Kim vội vàng nói.
Bốn đôi mắt nhìn Đường Kim:
Đường Kim dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Ninh Tâm Tĩnh. Nhưng Ninh Tâm Tĩnh lại ra vẻ lực bất tòng tâm.
Điều này làm Đường Kim có chút buồn bực. Bốn tiểu nha đầu này không phải bị Ninh Tâm Tĩnh xui dại
tới đòi học võ của hắn đấy chứ?
Cha nuôi, cha muốn giấu nghề!
Cha nuôi, cha thật quá keo kiệt!
Cha nuôi, con gái kiếp trước là tình nhân của người cha đó có biết không?
Con gái nuôi chính là tình nhân kiếp này của cha nuôi, cha có biết không hả?
Bón tiểu nha đầu đầu tiên lại chia nhau nói, sau đó cùng đồng thanh một câu với Đường Kim:
con. Cha có xấu hổ không vậy?
Cuối cùng, bốn tiểu nha đầu còn bồi thêm câu nữa:
hai chị gái xinh đẹp sau lưng cha cũng không thích, dì Ninh cũng sẽ không thích!