Ba giờ chiều, Ninh Sơn.
Tập đoàn Hoàng Kim, phòng phó tổng giám đốc.
Đại cổ đông chính của Hoàng Kim tập đoàn chính là Đường Kim mà chủ tịch cũng là Đường Kim, đương nhiên là chỉ trên danh nghĩa, trên thực tế người quản lý là Hàn Hữu Đức cùng Dương Minh Kiệt, nhưng Dương Minh Kiệt không muốn chuyện gì cũng phải đứng ở trước, cho nên vị trí đó là Hàn Hữu Đức.
Trần Huy vội vàng đi vào văn phòng, thần sắc có chút cổ quái, tựa như hưng phấn lại tựa như có chút phiền não.
Dương Minh Kiệt hỏi.
Trần Huy hạ giọng.
Dương Minh Kiệt cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trần Huy thanh âm trầm thấp, nhưng không nén được sự hưng phấn.
Dương Minh Kiệt chưa kịp phản ứng, ngẩn người ra cả nửa buổi mới nhảy dựng lên, nói:
Cậu nói cái gì? Dương Minh Hào đã chết?
Đúng vậy, chết rồi, tin tức này chính xác tuyệt đối.
Trần Huy khẳng định gật gật đầu.
Dương Minh Kiệt hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi hỏi:
Đường Kim làm?
Cái này không có tin tức chính xác, nhưng trừ hắn ra tựa hồ không có người khác.
Trần Huy nhỏ giọng nói:
Trừ lần đó ra, tỉnh còn xảy ra một đại sự.
Đại sự gì?
Dương Minh Kiệt vội vàng hỏi.
Trần Huy vẻ mặt có chút bất an.
Kiều gia vừa mới phát ra tin tức, Kiều An An đó về sau cùng Kiều gia không có bất kỳ quan hệ nào, bất luận sinh tử, Kiều gia cũng sẽ không hỏi đến.
Dương Minh Hào chết rồi, Kiều An An bị trục xuất khỏi Kiều gia, hai chuyện này hẳn là có liên quan, không có gì bất ngờ thì Dương Minh Hào hẳn là chết trong tay Đường Kim, mà Kiều gia cũng vì chuyện này mà trục xuất Kiều An An ra khỏi nhà.
Dương Minh Kiệt lẩm bẩm, hay mày khẽ nhíu lại
Nhưng chuyện này nói không có chút hợp lý a.
Đúng vậy a, có chút không hợp lý.
Trần Huy gật gật đầu.
Mấy gia tộc lớn trong tỉnh, thì Kiều gia so với Dương gia mạnh hơn nhiều, coi như việc này cùng Kiều An An có quan hệ nhưng chẳng lẽ chỉ vì vậy mà trục xuất cô ấy khỏi gia môn sao? Chẳng lẽ trước kia chúng ta hoài nghi đằng sau Dương Minh Hào có thế lực khác làm chỗ dựa là đúng sao?
Cho tới bây giờ, tôi đều nghĩ mãi không rõ, vì cái gì mà Tiềm Long Phi lại chọn hắn đến, về mọi phương diện tôi đều mạnh hơn, chúng ta cùng một phụ thân cùng một gia tộc, theo lý thuyết hắn có bối cảnh , ta cũng có.
Dương Minh Kiệt trong giọng nói có chút khó hiểu:
Nếu so tôi với hắn có gì bất đồng thì chỉ là không cùng mẫu thân, nhưng chẳng phải mẫu thân hắn đã sớm chết rồi sao? Chẳng lẽ về phía mẫu thân hắn có chuyện gì mà ta không biết sao?
Minh Kiệt, lúc này có suy đoán cũng vô ích, có lẽ chúng ta rất nhanh sẽ biết được.
Trần Huy nghĩ nghĩ nói:
Dương Minh Kiệt nhẹ nhàng vuốt cằm.
Năm giờ rưỡi chiều, ở trước cửa tỉnh Ninh Sơn.
Trước đại môn của Kiều gia lúc này đã đậu chiế xe đỏ quen thuộc, bên ngay đó hai thân ảnh quen thuộc đang đứng là Kiều An An cùng Đường Kim.
Kiều Gia Đạt đi lên trước.
Kiều An An ngữ khí rất bình tĩnh nhưng trong giọng nói lại mang theo sự lãnh đạm cực hạn.
Kiều Gia Đạt thở dài, Kiều An An gọi hắn một tiếng Kiều tiên sinh khiến cho hắn có cảm giác thập phần xa cách, lạnh lùng.
Từ nhỏ đến lớn, Kiều Gia Đạt luôn luôn yêu quý vị muội muội này, tuy rằng theo tuổi lớn lên, trên vai hắn mang theo trách nhiệm vì thế hắn cùng muội muội này ít có cơ hội tiếp xúc nhưng trong lòng hắn kỳ thật vẫn luôn quan tâm đến nàng. Nhưng hắn không thể nào ngờ tới bỗng nhiên ngay lúc này hắn cùng muội muội lại biến thành người xa lạ.
Cách đó ba tiếng, hắn đã được gia tộc thông báo, Kiều An An từ nay về sau không còn là nữ nhân của Kiều gia, tin tức này khiến cho hắn cảm thấy ngỡ ngàng, cho dù sau này hắn biết Dương Minh Hào bởi vì Kiều An An mà chết thì hắn vẫn không nghĩ gia tại sao gia tộc lại làm vậy, nhưng đây là quyết định chúng hắn dù không muốn cũng phải tuân theo.
Kiều An Am căn bản không cho Kiều Gia Đạt nói hết, liền xoay người rời đi.
Đường Kim bên cạnh Kiều An An cũng lập tức đuổi theo.
Kiều Gia Đạt kêu một câu.
Đường Kim quay đầu lại hỏi.
Kiều Gia Đạt thản nhiên nói, sự tình đã thế này hắn dù có mắng tên đầu sỏ Đường Kim này thì cũng chẳng được gì, hắn chỉ hy vọng là Kiều An An có thể thuận lợi vượt qua cửa ải này.
Đường Kim lười biếng nói một câu, sau đó xoay người đuổi theo Kiều An An.
Kiều An An nhẹ giọng hỏi.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Kiều An An gật gật đầu, dung nhan của nàng vẫn xinh đẹp vô cùng, nhưng khí chất đã có chút thay đổi, giống như vô tình biến hóa từ khi nhận được điện thoại của Kiều Gia Phú nói nàng bị Kiều gia trục xuất.
Trước đây Kiều An An khiến người khác có cảm giác bình dị gần gũi, nhưng bây giờ trên người nàng lại có thêm chút gì đó tựa như lạnh lùng, băng giá làm cho người khác cảm thấy khó có thể tiếp cận.
Nhưng mà, kỳ thật đến hiện tại Kiều An An mới chính thức như một tiên nữ, một tiên nữ khiến phàm nhân cảm thấy tự ti không dám đến gần, chỉ dám đứng từ xa để ngắm nhìn.
Đường Kim mở miệng nói.
Kiều An An trong giọng nói bao hàm một chút kỳ lạ, có chút vui sướng, có chút mê mang, đồng thời lại tựa như ưu thương.
Chỉ là, chỉ sợ sau này ta muốn gặp mẹ cũng không dễ dàng.
Yên tâm, nếu như chị nhớ mẹ em có thể dẫn chị đi.
Đường Kim lập tức an ủi Kiều An An.
Kiều An An yên lặng gật đầu, tiếp tục chậm rãi đi trước, nàng ở Ninh Sơn đã hơn một năm đối với nơi này tương đối quen thuộc, nhưng bây giờ nàng nhìn ngã tư đường, những kiến trúc từng quen mà tâm tình lại hoàn toàn khác nhau.
Ngày xưa, nàng là thiên kim tiểu thư, bây giờ lại như một cô gái bình thường không có nơi nương tựa, nhà, xe, thẻ tín dụng đều bị thu hồi, nàng hiện tại chỉ còn một tấm thẻ lương, đó là tiền lương một năm hộ sĩ của nàng, chưa đến ba vạn đồng.