Vương Giai lại vui vẻ:
Vương Giai nói còn chưa dứt lời, liền vui quá hóa buồn, một quyển sách đập thẳng vào mặt nàng…
Vương Giai dính đòn nên có choáng váng, nàng một tay vuốt gò má, một tay nhặt sách lên nhìn trang bìa, liền tức giận:
Tiếu Thiền, cậu dám ném tôi?
Uy, con mắt nào của cậu thấy mình ném cậu?
Tiếu Thiền tức giận nói.
Vương Giai căm giận nói.
Trương Tiểu Bàn nhịn không được nói một câu, hắn rõ ràng chuyện xảy ra:
Tiếu Thiền dùng sách ném Đường Kim, bị Đường Kim đánh bay, sau đó cuốn sách trùng hợp bay trúng cậu, thực chỉ có thể coi là ngoài ý muốn.
Khụ khụ, lỡ tay, lỡ tay, tôi vốn muốn ném trả Tiếu Thiến.
Đường Kim ngẩng đầu, tỏ ra vô tội.
Vương Giai lại không tin Đường Kim lỡ tay.
Bây giờ Tiếu Thiền cảm thấy hả giận, cũng không trách Đường Kim chọc giận, ngược lại còn nói giúp Đường Kim.
Vương Giai có chút tức giận, nhưng mag không còn cách nào, chỉ có thể căm giận nói một câu như thế, sau đó về lại chỗ ngồi của mình, cuối cùng châm chọc lại Tiếu Thiền một câu:
Đường Kim lại một lần nữa gục xuống bàn, tiếp tục ngủ.
Tiếu Thiền nhìn thấy Vương Giai bị sách tiếp cúc thân mật với mặt, tâm tình thật tốt, ra dấu thắng lợi, nàng quyết định không tính toán cùng Vương Giai, cũng không nói cái gì nữa, trận chiến của hai cô nàng chính thức tuyên cáo chấm dứt.
Buổi chiều có ba tiết, Đường Kim vẫn ngủ gục trên bàn, hắn ngủ thật hay không, Trương Tiểu Bàn cũng không rõ ràng lắm, bất quá từ đầu đến cuối, cũng không còn ai quấy rầy Đường Kim.
Mấy ngày nay, các giáo viên dạy lớp 10/4 đều biết Đường Kim là dạng bất trị, bây giờ lại được báo tin, bất luận Đường Kim làm cái gì, cũng không nên quản hắn, lại càng không cần đuổi hắn ra phòng học, cho nên với những giáo viên này mà nói, Đường Kim gục xuống bàn ngủ im hơi lặng tiếng, đã là chuyện rất tốt rồi.
Nhưng thật ra Tiếu Thiền thường hay quay đầu lại nhìn Đường Kim một cái, mà nàng liên tiếp quay đầu lại, bị một số ánh mắt chú ý, lần này bọn hắn càng thêm chắc chắn, Đường Kim cùng Tiếu Thiền đã ở cùng một chỗ với nhau.
Nhưng trên thực thế, Tiếu Thiền cũng buồn bực một chuyện, người này mấy hôm nay chọc nhiều chuyện phiền phức như vậy, cư nhiên còn có thể bình thản ngủ như thế sao?
Kỳ thật Tiếu Thiền càng nghĩ không ra, vì cái gì đến bây giờ, cảnh sát còn chưa đến tìm Đường Kim? Giữa trưa không hiểu sao xảy ra tai nạn xe, theo lý cảnh sát phải tìm Đường Kim điều tra một chút a.
Nhưng trên thực tế, cả buổi chiều quả thật cũng chưa có người nào tìm Đường Kim, Đường Kim ngủ thật bình thản, Tiềm Long cũng không ai tìm, cả Ám Kiếm cũng không, giống như sự tình chưa từng xảy ra.
Mãi đến khi còn năm phút nữa là hết giờ, Tô Vân Phỉ đi vào phòng học, mà lúc này đây Đường Kim rốt cuộc mới nhấc đầu lên.
Trương Tiểu Bàn có điểm hâm mộ còn có chút sùng bái nhìn Đường Kim.
Đường Kim lại nhìn Tô Vân Phỉ trên bục giảng, nghiêm trang nói.
Trương Tiểu Bàn có chút kỳ quái.
Đường Kim rất nghiêm túc nói.
Trương Tiểu Bàn nhìn nhìn, sau đó lắc đầu:
Đường Kim không nói gì nữa, bởi vì trên bục giảng Tô Vân Phỉ lúc này nói chuyện:
Tô Vân Phỉ còn muốn dặn dò tiếp, đã thấy mọi người ồn ào bàn tán, nghĩ lại kỳ thật mọi người đã biết, chỉ đến thông báo chính thức mà thôi.
Tiếng chuông tan học vang lên, mọi người liền như ong vỡ tổ chạy ra khỏi phòng một đám cao hứng phấn chấn, có người còn hoan hô một câu:
-Được nghỉ, phải chơi cho thật đã!
Tiếu Thiền đi lại gần Đường Kim hỏi:
Truyện được copy tại
Truyện FULL
Này, đêm nay cậu có cần xe không?
Không cần, cô lái đi đi. Đường kim tùy ý phất tay.
Ừm!
Tiếu Thiền hưng phấn nói một câu, sau đó liền chạy ra khỏi phòng học.
Trương Tiểu Bàn nhịn không được hỏi.
Đường kim hời hợt nói một câu, sau đó đứng lên, đi ra phòng học.
Trương Tiểu Bàn sờ sờ đầu, thì thào tự nói:
Đường Kim mới vừa xuống lầu, liền nghe được phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc:
Đường Kim liền quay đầu lại, thấy hai nữ sinh đang đi tới chỗ hắn, một người dĩ nhiên là Tiểu Đậu Nha Tiếu Ngọc Đình, mà người kia, lại là Tần Thủy Dao, lúc này, bên cạnh Tần Thủy Dao không có cảnh sát đi cũng.
Đường Kim có chút ngạc nhiên nhìn Tiểu Đậu Nha.
Tần Thủy Dao tức giận nói.
Đường Kim cười hì hì :
Sư phụ tôi đã chết, cả nhà của tôi cũng chỉ còn tôi và vị hôn thê là cậu, đồ ngốc a đồ ngốc, cậu rốt cuộc đã tự mình hiểu la, biết mình là đồ ngốc, có tiến bộ, biết mình là đồ ngốc, liền nói cả nhà đều ngốc.
Bệnh thần kinh, tôi mặc kệ cậu!
Tần Thủy Dao rốt cuộc đã nhận ra tranh cãi với Đường Kim hoàn toàn không được gì.
Tiểu Đậu Nha nói.
Đường Kim thuận miệng nói.
Tần Thủy Dao bất mãn nói.
Đường Kim ngáp một cái:
Tôi thuần khiết như vậy, còn chưa từng giao thông, sai lại có nhân tính được chứ?
Lưu manh!
Tần Thủy Dao nghe hiểu lời này, nhất thời khuôn mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Kim một cái.
Trương Tiểu Bàn cũng vừa hay đi tới, nghe được Đường Kim câu nói kia, nhịn không được liền tiếp một câu.
Đường Kim một bộ khó hiểu bộ dáng nhìn thấy Trương Tiểu Bàn: