Trong phòng bệnh, Trần Thanh Ngọc vẫn nằm đó, vẫn im lặng.
Vương Kiên vẫn nắm tay cô, ánh mắt thâm sâu, tâm tư nặng trĩu.
Cả đời này của anh vi phạm vô số sai lầm, bao nhiêu tội lỗi.
Hoàn toàn không xứng đáng với sự tin tưởng của Hoàng Khải Minh.
Chỉ cần cô khoẻ lại, anh sẽ âm thầm rời đi.
Phòng làm việc của Cố Nam
Hoàng Khải Minh và Cố Nam đang bàn về bệnh tình của Trần Thanh Ngọc.
Hoàng Khải Minh gõ cửa, sau khi được Cố Nam đồng ý, anh lịch sự bước vào.
Tôi là anh trai của Trần Thanh Ngọc, muốn trao đổi với anh về bệnh tình của con bé.
” Hoàng Khải Minh nói
Mời ngồi ” Cố Nam đứng dậy đáp lại
Hoàng Khải Minh gật đầu, hai người ngồi xuống.
” Cố Nam nói
“ Bệnh? Bệnh gì mới được, chẳng lẽ mẹ tôi lại có bệnh sao? ” Hoàng Khải Minh ngạc nhiên, mẹ nuôi bị bệnh ư?
“ Hoàng Tổng không biết chuyện gì sao? 3 năm trước, mẹ Hoàng Tiểu Thư mắc ung thư.
Chi phí cũng không ít, bà ấy điều trị bởi những thiết bị tân tiến nhất bệnh viện.
Người chi trả tất cả chính là Vương Kiên, cậu ta là bạn của tôi.
” Cố Nam giải thích
Hoàng Khải Minh đã ngạc nhiên còn ngạc nhiên hơn, những chuyện này anh thật sự không hề biết.
Tại sao em gái anh lại quen biết Vương Kiên được?
” Cố Nam
” Hoàng Khải Minh
Hoàng Tổng thật sự muốn tìm hiểu thì hãy hỏi Vương Kiên.
” Cố Nam
Hoàng Khải Minh biết điều, anh không nói gì thêm.
Bản thân Cố Nam lại là bạn thân của Vương Kiên, ít nhiều không muốn tiết lộ.
” Hoàng Khải Minh gật đầu
Súng của Vương Long bang được sản xuất vô cùng đặc biệt, chế tác kì công.
Bị bắn thì vô cùng nặng, nguy cơ tử vong rất cao.
Hoàng Tiểu Thư bị hai phát là ở trán và ở cánh tay trái.
Sẽ hồi phục được như trước, vấn đề là thời gian.
Hoàng Gia không cần quá lo lắng, có điều.....!” Cố Nam nói đến đây thì ngập ngừng
” Hoàng Khải Minh ban đầu có chút lo lắng và sợ hãi nhưng vẫn phải đối diện với sự thật
Không ảnh hưởng đến sự nghiệp của cô ấy nên gia đình có thể hoàn toàn yên tâm.
Còn về vết thương ở trán, nó ảnh hưởng đôi phần đến não và trong đó có trí nhớ.
Cô ấy có lẽ sẽ quên đi một vài chuyện, cô ấy có nhớ lại được hay không còn phụ thuộc vào chính cô ấy.
” Cố Nam
“ Ý anh là em gái tôi sẽ quên một vài chuyện và không thể nhớ lại? ” Hoàng Khải Minh hỏi lại
“ Trên cương vị bác sĩ, tôi không dám chắc chắn điều gì.
Đó là suy nghĩ khả quan của tôi.
Gia đình có thể tin hoặc không.
” Cố Nam
” Hoàng Khải Minh
” Cố Nam
Không biết khi nào em gái có thể tỉnh lại.
” Hoàng Khải Minh
” Cố Nam
” Hoàng Khải Minh đứng dậy nói
” Cố Nam đứng dậy
Hai người bắt tay hữu nghị, Hoàng Khải Minh rời đi, Cố Nam ngồi xuống tiếp tục làm công việc của anh.