An Thành ngơ người không khỏi bất ngờ trước những lời nói của Ninh Tuyết trái ngược với tâm trạng hoảng hốt của An Thành thì Hứa thái sử thì lại vô cùng hài lòng khi thấy hai người họ mâu thuẫn như vậy, Ninh Tuyết không màn để tâm đ ến An Thành mà vội vàng giữ Hứa thái sử ở lại nhưng dường như Hứa thái sử đã đạt được mục đích của mình nên cũng chẳng muốn ở lại lâu hơn liền nói:
Ninh Tuyết đưa tay ngăn muốn giữ Hứa thái sử lại, ông ấy liền quay qua nói:
Ninh Tuyết nghe vậy liền khựng người hồi lâu rồi mỉm cười hớn hở nói:
Hứa thái sử quay người ra về, An Thành ngay lập tức cầm cánh tay Ninh Tuyết rồi kéo quay người về phía mình mà hỏi Ninh Tuyết:
Ninh Tuyết với ánh mắt lạnh lùng mà nhìn An Thành rồi nhẫn tâm cứ thế chậm rãi mà đẩy bàn tay của An Thành ra rồi nói:
Nói xong Ninh Tuyết quay người bước đi, An Thành cả người bần thần hồi lâu trước thái độ của Ninh Tuyết, không cam lòng liền chạy theo cầm lấy cánh tay của Ninh Tuyết ngăn lại quyết hỏi cho ra lẽ, nói:
Ninh Tuyết tức giận thẳng tay hất tay của An Thành ra rồi mỉa mai to tiếng nói:
An Thành câm nín không đáp trả lại, Ninh Tuyết càng nói càng không kiềm chế được càng tức giận mà đay nghiến nói tiếp:
Càng nói cảm xúc càng dâng trào hơn, Ninh Tuyết lúc này dường như đã mất kiểm soát, với gương mặt đầy căm phẫn hai mắt rưng rưng nghiến chặt răng trừng mắt nhìn An Thành rồi quát to nói tiếp:
Những lời nói tuyệt tình của Ninh Tuyết như trăm ngàn lưỡi dao đâm thẳng vào tim của An Thành, bất lực trước sự trách vấn ấy, An Thành yếu ớt hạ giọng cố gắng giải thích:
Ninh Tuyết cười khẩy rồi trơ mắt nhìn An Thành mà nói:
Vừa nói Ninh Tuyết vừa chỉ về phía bài vị của tướng quân, An Thành hướng mắt theo bàn tay của Ninh Tuyết, đối mặt với bài vị ấy An Thành lòng không khỏi xót xa chỉ đành bất lực cúi đầu lặng thin không nói thêm được gì, sự hiểu lầm này đã vượt quá khả năng kiểm soát của cả hai rồi, An Thành vẫn cố chấp không bỏ cuộc mà miệng khẽ nói:
Vừa nghe được những lời ấy trong đầu Ninh Tuyết một loạt kí ức ngày ấy bỗng ùa về khiến cho Ninh Tuyết nước mắt rưng rưng thấy vậy liền ngẩng cao đầu để nước mắt không rơi, những ký ức ấm áp ấy giờ đây không còn đủ sức để sưởi ấm trái tim đầy thù hận của Ninh Tuyết nữa rồi, những ký ức ấy nhanh chóng bị món nợ máu của tướng quân che lấp, Ninh Tuyết siết chặt hai tay nghiến chặt răng nhớ lại cái ngày tướng quân bị sát hại liền nuốt trọn nước mắt ngược vào trong rồi tuyệt tình nói:
Hai chữ “ đúng vậy” cứ thế lần nữa đâm thẳng vào trái tim vẫn đang không ngừng nhỏ máu của An Thành, An Thành suy sụp tinh thần nước mắt rưng rưng nhưng miệng lại cười phá lên nói:
Vừa dứt lời Ninh Tuyết quay người bước đi, An Thành chỉ biết lặng người cúi đầu đứng yên không nói thêm được gì mà chỉ cười trong vô vọng, tiếng cười càng lúc càng lớn, An Thành bất lực ngồi bệt xuống ghế mà vừa cười nước mắt vừa rơi nói:
Ninh Tuyết ở bên trong nhìn thấy An Thành như vậy cũng đau đớn lặng người, Ninh Tuyết ngồi bệt xuống đất co rút người lại mà thầm nghĩ:
Tiểu Hương ở bên trong nhìn thấy tất cả, âm thầm bước lại gần khẽ an ủi:
Ninh Tuyết bất ngờ mà ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương ấy Tiểu Hương liền dang tai ôm lấy Ninh Tuyết vỗ về tâm hồn đầy thương tổn ấy nói:
Ninh Tuyết nghe vậy liền gật gật đầu rồi đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt, cố gắng phấn chấn tinh thần nói:
Tiểu Hương nghe gọi liền hướng mắt về phía Ninh Tuyết rồi gật đầu, Ninh Tuyết quay đầu nhìn ra nơi An Thành rồi quay đầu nói với Tiểu Hương:
Tiểu Hương nét mặt đầy lo lắng mà hỏi Ninh Tuyết:
Ninh Tuyết gương mặt đâm chiêu một lúc rồi nói:
Tiểu Hương hoàn toàn hiểu rõ được tâm tư của Ninh Tuyết lúc này liền nói:
Ninh Tuyết dứt khoát mà nói:
Tiểu Hương vẫn do dự không đi, hiểu được tình trạng hiện giờ của Ninh Tuyết, giờ đây có nói gì thêm cũng đều vô ích, Tiểu Hương ủ rủ hướng mắt nhìn An Thành, ánh mắt đầy đau thương của Ninh Tuyết đã thuyết phục được Tiểu Hương, Tiểu Hương gật đầu đáp:
Tiểu Hương nhận lệnh bước nhanh ra ngoài, bước đến cạnh An Thành khẽ nói:
An Thành nhìn Tiểu Hương miệng không nói lời nào mà chỉ cúi đầu lặng người mà suy tư, nhìn thấy dáng vẻ hao gầy của An Thành, Tiểu Hương cũng có chút xót xa mà tiếp tục khuyên giải nói:
An Thành gật đầu đáp:
Tiểu Hương nghe vậy liền hướng mắt nhìn vào trong nơi Ninh Tuyết đang đứng, Ninh Tuyết thấy vậy liền gật đầu ra hiệu cho Tiểu Hương, Tiểu Hương hiểu ngay liền đáp với An Thành:
An Thành gật đầu cho có lệ, Tiểu Hương âm thầm mà đứng lên rồi bước vào trong, vừa vào đến Tiểu Hương liền hỏi Ninh Tuyết:
Ninh Tuyết thừa biết Tiểu Hương muốn hỏi gì liền gật đầu đáp:
Ninh Tuyết quay đầu hướng mắt nhìn về hướng An Thành lòng thầm nghĩ:
Dòng suy nghĩ vừa ngắt, Ninh Tuyết quay lưng bước về phòng, Tiểu Hương lòng vẫn bồn chồn không yên mà cứ tiếp tục hướng mắt dõi theo An Thành rồi lại quay đầu nhìn về phía bóng lưng của Ninh Tuyết rồi thở dài một tiếng, sau đó buộc phải quay lưng rời đi.