Nói xong Ninh Tuyết cũng theo sau Chấn Long, cuối ngày cả bốn người cùng ra về, đứng trước cổng miếu tự Minh Nguyệt nhìn mọi người rồi quay sang Chấn Long hỏi:
Chấn Long nhìn Ninh Tuyết rồi đáp:
Không đợi Chấn Long dứt lời, Ninh Tuyết liền cướp câu với biểu cảm lạnh lùng vô cảm nói:
Chấn Long nhìn thấy gương mặt đanh đá của Ninh Tuyết liền không kiềm được mà phì cười khẽ gật đầu mà bất lực không nói thêm được gì, Minh Nguyệt đứng cạnh nhìn rõ ánh mắt dịu dàng nuông chiều của Chấn Long khi nhìn Ninh Tuyết dường như Minh Nguyệt cũng nhận ra được điều gì đó liền nói:
Chấn Long nghe vậy liền cố tình bắt bẻ Ninh Tuyết nói:
Ninh Tuyết giật nẩy mình mà nhìn sang Minh Nguyệt rồi luôn miệng giải thích:
Minh Nguyệt thấy vậy liền nói:
Vừa nói Minh Nguyệt nhìn sang Ninh Tuyết khiến cô không thể nào từ chối được nữa mà phải gượng cười gật đầu, Chấn Long dồn được Ninh Tuyết vào thế bí liền khẽ cười, Ninh Tuyết giận dữ liếc mắt lườm Chấn Long rồi nhìn sang An Thành, An Thành thấy vậy liền nói:
Ninh Tuyết gật đầu tán đồng liền nói:
Hiểu An Thành muốn ngăn tách mình ra, Chấn Long nghe vậy liền gây gắt đáp trả :
Lần nữa Chấn Long đối đầu trực diện với An Thành, bốn mắt nhìn nhau, Ninh Tuyết đứng cạnh dường như nghe được tiếng xẹt xẹt của những tia sét liền im bặt lại rồi đưa tay An Thành về sau, Minh Nguyệt thấy vậy liền gật đầu tán đồng nói:
Nói xong Minh Nguyệt choàng tay Ninh Tuyết kéo đi, Chấn Long nhìn An Thành một cái rồi nhoẻn miệng cười đắc ý bước đi theo, An Thành khó chịu nghiến răng mà đi theo sau.
Khởi hành được nửa đường, An Thành và Chấn Long ngồi ngoài đánh ngựa, Ninh Tuyết và Minh Nguyệt ngồi trong kiệu, chẳng mấy chốc cơn mưa to kéo đến, An Thành kéo rèm ra nhìn Ninh Tuyết và Minh Nguyệt nói:
Lần này Chấn Long cũng đồng tình với An Thành liền nói:
Không còn cách nào khác Ninh Tuyết nói:
An Thành suy nghĩ một hồi rồi nghĩ ra một ý hay nói:
Chấn Long gật đầu quyết đoán nói:
An Thành nhìn Ninh Tuyết và Minh Nguyệt nói:
Nghe vậy Ninh Tuyết và Minh Nguyệt kéo rèm xuống ngồi vào trong kiệu, An Thành và Chấn Long cũng nhanh chóng đáng ngựa quay về ngồi làng khi nảy, mưa càng lúc càng to, chẳng mấy chốc đã đến nơi, xe ngựa lập tức ngừng ngay một ngôi nhà tranh nhỏ, An Thành và Chấn Long gõ cửa, từ trong nhà hai vợ chồng mở cửa bước ra hỏi:
Chấn Long nghe vậy liền chắp tay hành lễ rồi nói:
Vừa dứt lời An Thành móc trong túi ra vài lượng bạc, rồi dí vào tay người vợ, hai vợ chồng nở nụ cười hiền hậu, người vợ trả lại bạc cho An thành nói:
An Thành ngại ngùng chỉ ra kiệu nói:
Ninh Tuyết và Minh Nguyệt từ trong kiệu đưa đầu ra nhìn, thấy vậy bà vợ liền nở nụ cười nói:
An Thành bước tới đưa tay đỡ Minh Nguyệt bước xuống, Ninh Tuyết theo sau từ từ bước xuống, thấy vậy Chấn Long cũng chủ động đưa tay đỡ, Ninh Tuyết ngước mắt nhìn Chấn Long rồi lại hướng mắt xuống bàn tay đang chìa về phía mình, gương mặt tỏ rỏ ý ghét bỏ, Chấn Long nhìn thấy ánh mắt ấy đầy khinh miệt ấy liền cười phì rồi nói:
Minh Nguyệt nghe vậy liền che miệng cười nói:
Ninh Tuyết bị nói như thế trong lòng vô cùng bất mãn nhưng đứng trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy trong lòng có chút khó xử ngượng ngùng nên chỉ đành nghiến rắng mà vịnh tay Chấn Long bước xuống, vừa tiếp đất Ninh Tuyết hất tay Chấn Long ra lườm một cái rồi ghì giọng nói:
Vừa nói xong Ninh Tuyết quay lưng bước đi, Chấn Long không kiềm được lòng mà mỉm cười nói:
Nhìn bóng lưng của Ninh Tuyết, Chấn Long thầm nghĩ:
Cả bốn người vào nhà, hai vợ chồng nhanh chóng mở lửa đun cháo, An Thành và Chấn Long cả người ướt sũng, lão bá liền đưa họ vào phòng tìm đại vài bộ cho họ thay rồi nói:
An Thành hữu lễ đa tạ lão bá rồi nói:
Chấn Long cũng mỉm cười gật đầu nói:
Lão bá mỉm cười vẫy vẫy tay nói:
Thay xong y phục, cả bốn người ra ngoài ngồi tụ họp trên bàn, tay cầm chén cháo loãng nóng hổi, Ninh Tuyết và Minh Nguyệt tay chân lạnh cóng, nhanh chóng húp vài húp cho ấm cơ thể, hai vợ chồng lão bá thấy vậy mỉm cười, lão bà nói:
Nghe vậy Ninh Tuyết mỉm cười đáp:
Lão bà mỉm cười nói:
Nghe vậy Ninh Tuyết nhìn sang hai chiếc gường nhỏ đã được thu xếp gọn gàng nói:
Hai vợ chồng lão bá cũng thay phiên nhau nói:
An Thành, Minh Nguyệt và Chấn Long cũng vẫy tay lần lượt nói:
Ăn xong bát cháo Minh Nguyệt mệt mỏi bước đến chiếc giường nói:
Chấn Long trêu ghẹo Ninh Tuyết liền huých huých cánh tay Ninh Tuyết rồi trơ trẽn mà dò hỏi:
Ninh Tiếc nghe xong liền liếc mắt lườm Chấn Long rồi nói:
Chấn Long vẫn không từ bỏ vẫn đứng cạnh nhấy mắt với Ninh Tuyết, An Thành nhìn thấy cũng sôi máu hướng mắt nhìn sang Chấn Long rồi dứt khoát nói với Ninh Tuyết:
Một mình tên Chấn Long cũng chưa đủ nay lại thêm một tên đại ngốc An Thành, vừa nghe xong câu nói vô ý của An Thành, Ninh Tuyết càng bất lực hơn mà trừng mắt nhếch môi liếc An Thành hỏi:
Chấn Long nghe vậy liền cười phá lên, bước đến sau lưng An Thành vỗ vài cái vào vai rồi nói:
An Thành ngơ người chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, Minh Nguyệt nhìn thấy gương mặt ngu ngơ ấy liền che miệng cười tủm tỉm, Ninh Tuyết lắc đầu mệt mỏi rồi nói: