Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ năm mươi mốt
LÂU THUYỀN DẠ NGUYỆT GIANG CHÂU ĐỘ
THIẾT KỴ TRUY PHONG ĐẠI TẢN QUAN
Nguồn : Tàng Thư Viện
“Gió thu nhuộm biếc ba nghìn khoảnh
Cò trắng bay về biết đỗ đâu.”
Lại nói trong lúc Tần lão trang chủ đại kinh thất sắc thì Kỷ Nhất Phàm có vẻ bình tĩnh hơn. Gã ngập ngừng nói :
Lão cung chủ nói :
Thấy còn có cơ cứu vãn, Tần trang chủ liền nói :
Giang Thừa Phong nói :
Thấy cả bọn có vẻ thất vọng, chợt sinh lòng tội nghiệp, Vân Tuyết Nghi nắm tay Giang Thừa Phong thủ thỉ nói :
Giang Thừa Phong xoa má nàng, mỉm cười nói :
Vân Tuyết Nghi nũng nịu nói :
Giang Thừa Phong bật cười, quay sang Tần trang chủ nói :
Tần trang chủ cả mừng, vội chắp tay vái dài, cung kính nói :
Giang Thừa Phong lại nói :
Tần trang chủ kính cẩn vâng dạ, hứa sẽ hết sức chú ý giữ gìn. Giữa lúc này, bỗng có một đạo nhân trung niên lấp ló bên ngoài cửa điện với dáng vẻ lo lắng bất an. Lão cung chủ bảo Nhất Minh đạo nhân ra xem thử chuyện gì. Nhất Minh đạo nhân tuân mệnh đi ra hỏi chuyện trung niên đạo nhân một lúc, rồi hối hả trở vào với sắc diện nghiêm trọng. Lão cung chủ cau mày hỏi :
Nhất Minh đạo nhân đáp :
Lão cung chủ chưa kịp nói gì thì Giang Thừa Phong đã đỡ lời :
Nhất Minh đạo nhân vâng dạ định đi xem thử thì trước cửa điện lại xuất hiện một đạo nhân nữa. Người này chính là tri khách đạo nhân mà lúc nãy đã tiếp đón mọi người. Theo sau tri khách đạo nhân là đại hán râu rậm, thân hình khôi vĩ, vận kim khôi kim giáp, đeo bảo kiếm nạm ngọc theo thể thức một vị đại tướng quân.
Tri khách đạo nhân còn chưa kịp lên tiếng thì đại hán kia đã nhìn thấy Giang Thừa Phong, vội cung thân hành lễ :
Vũ Uy tướng quân oai phong lẫm lẫm, khôi giáp sáng ngời nổi bật lên hẳn. Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
Vũ Uy tướng quân Trương Cát cung kính tạ ân, nhưng vẫn còn đứng ngoài cửa điện, chưa dám tiến vào. Giang Thừa Phong cũng không gọi y vào, hỏi tiếp :
Trương Cát cung kính đáp :
Giang Thừa Phong gật đầu nói :
Trương Cát cung kính vâng dạ, rồi vội đi ngay. Giang Thừa Phong quay lại nhìn Vân Tuyết Nghi và Lý Nhược Hồng, chợt hỏi :
Lý Nhược Hồng còn ngần ngừ thì Vân Tuyết Nghi đã đứng ngay dậy, nắm tay kéo chàng đi, vừa đi vừa nói :
Giang Thừa Phong bị nàng kéo đi rồi, Lý Nhược Hồng cũng ra theo. Và cả các đạo nhân Thanh Dương Cung và bọn người Tần gia cũng nối gót, bởi ai cũng muốn được xem các đội thiết kỵ lừng danh thiên hạ của Trường Thanh Cung trông như thế nào.Trong thâm tâm mọi người, nơi đây hẳn phải tập trung kỵ mã đông đảo lắm, bởi có đến ba mươi đội thiết kỵ kia mà.
Nhưng khi ra đến nơi, ai nấy mới bật ngửa ra vì chỉ thấy có hai chục thớt ngựa đang dàn hàng tại khoảng đất trống dưới chân núi ngay trước sơn đạo dẫn lên Thanh Dương Cung trên đỉnh núi, mà không thấy có một bóng người nào. Trên núi đèn đuốc sáng trưng, nhưng dưới núi cũng như con đường lên núi không hề có đèn đuốc chi cả, chỉ được ánh trăng chiếu sáng mờ ảo. Bốn phía chân núi yên ắng như tờ.
Vân Tuyết Nghi ngơ ngác hỏi :
Giang Thừa Phong mỉm cười đỡ lời :
Vân Tuyết Nghi cũng như mọi người nhìn lại hai chục con tuấn mã, thấy đều không tầm thường, con nào con nấy đầu ngẩng cao, chân dài, toàn thân đen tuyền, dáng vóc lực lưỡng, quả là giống danh câu thần mã, trên mình lại được khoác Ngưu bì giáp che phủ toàn thân, trông vô cùng oai phong hùng tráng, bất giác phục thầm.
Giang Thừa Phong chỉ những thiết kỵ kia, mỉm cười nói :
Ngay giữa lúc ấy, ngay đầu sơn đạo chợt có hai hàng người đột ngột xuất hiện, như vừa từ dưới đất chui lên. Bọn họ khoác áo choàng đen mỏng viền lông cừu trắng tinh, bên trong là áo gấm cũng màu đen, chân mang giày da, thắt lưng to bản, dáng vóc uy mãnh hùng dũng. Những người tại đây, trừ Giang Thừa Phong và lão cung chủ, không ai kịp nhìn thấy bọn họ từ đâu đến, nên kinh ngạc đến sửng sờ.
Toán người kia gồm đúng hai chục người, chia thành hai hàng, vừa xuất hiện đã khom lưng hành đại lễ, tung hô :
Giang Thừa Phong xua tay nói :
Cả bọn cung kính vâng dạ. Rồi mọi người chợt thấy mắt hoa lên, bọn họ đều đã biến mất, đột ngột cũng như lúc xuất hiện, thân pháp quả cao siêu tuyệt thế, khiến Vân, Lý hai nàng cùng bọn Tần gia đều ngẩn ngơ.
Đứng yên ngẫm nghĩ giây lát, mỗi người theo đuổi một ý riêng, không ai lên tiếng nói lời nào.
Chợt đâu, Giang Thừa Phong bỗng ngưng thần như đang nghe ngóng, chừng như chàng đã phát hiện được điều gì đó. Lão cung chủ tuy tuổi đã quá bát tuần, nhưng công lực lại không bằng chàng nên chưa nghe thấy gì, mỉm cười hỏi :
Bọn người Tần gia vốn không nghĩ Giang Thừa Phong biết võ công nên kinh ngạc nhìn chàng. Nhưng chàng không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn xuống dưới. Mọi người cũng nhìn theo ánh mắt chàng, và bỗng kinh ngạc sửng sốt.
Từ phía xa, một làn khói màu lam biếc đang tràn tới phía chân núi nhanh như gió lốc. Dưới ánh trăng mờ ảo, làn khói đó trông lại càng hư ảo. Lão cung chủ là người tinh minh lịch duyệt nên đã nhận ra đó là một người đang thi triển tuyệt đỉnh khinh công, bất giác chép miệng nói :
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
Trừ chàng ra, chưa một ai nhìn thấy được người đang tiến đến vận y phục màu gì, chỉ có lão cung chủ là đoán ra được qua màu sắc của làn khói. Lão gật gù tỏ ý đã hiểu, trong lúc những người khác thì ngơ ngác.
Làn khói kia tiến đến sát chân núi bỗng nhiên đứng phắt lại, tức thì hiện ra một trung niên đại hán vận lam y hoa lệ, tư thái oai phong bệ vệ. Lam y đại hán chợt thấy phía trước có đoàn thiết kỵ dàn hàng nghiêm chỉnh, đã hiểu là chuyện gì rồi, không dám đường đột sấn tới, vội vòng tay nói :
Ở trên núi, Giang Thừa Phong hơi thoáng cau mày. Chàng đã nhận thấy có điểm bất thường nhưng vẫn vẫy tay nói :
Chàng nói năng nhỏ nhẹ, âm hưởng từ hòa, nhưng đêm tối yên tĩnh, lam y đại hán lại có công phu cao cường nên đã nghe rất rõ. Hắn ngước nhìn lên, chợt biến sắc, vội ứng tiếng vâng dạ, rồi động thân chạy lên núi. Tuy nhiên, ở trước mặt Giang Thừa Phong, hắn cũng không dám thất lễ nên đã không thi triển tột đỉnh khinh công như lúc nãy, mà chỉ tiến bước từ từ một cách nghiêm cẩn.
Đến trước Giang Thừa Phong cách độ ba trượng, Phong Kỳ Sơn dừng bước, cung thân hành lễ :
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
Phong Kỳ Sơn kính cẩn tạ ơn, dâng lời vấn an, đoạn hỏi :
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
Lời nói của chàng chứa đầy huyền cơ khiến ai nấy đều ngơ ngác, chỉ riêng có Phong Kỳ Sơn là thoáng biến sắc, nhưng rồi điềm tĩnh lại ngay. Dường như hắn ta đã nghĩ ra ẩn ý trong lời nói của chàng.
Giang Thừa Phong lại hỏi :
Phong Kỳ Sơn cung kính vâng dạ, đệ trình lên một phong thư dán kín, ngoài có đóng dấu ngự bảo. Giang Thừa Phong vừa giơ tay định nhận lấy phong thư thì bỗng đâu có tiếng người nói :
Lời nói vừa dứt thì đã có một người xuất hiện bên cạnh Phong Kỳ Sơn. Người này vận kim khôi kim giáp, đeo bảo kiếm nạm ngọc, phong thái oai vệ, chính là Vũ Uy tướng quân Trương Cát. Phong Kỳ Sơn nhìn y, chợt thoáng biến sắc, nhưng rồi bình tĩnh lại ngay, hắng giọng hỏi :
Trương Cát đáp :
Vừa nói, Trương Cát vừa giơ tay định cầm lấy phong thư, nhưng Phong Kỳ Sơn đã thu trở về, nói :
Trương Cát gằn giọng nói :
Phong Kỳ Sơn nói :
Trương Cát vẫn không chịu, nói :
Nói rồi liền xòe bàn tay ra trước mặt Phong Kỳ Sơn. Họ Phong lưỡng lự giây lát, rồi lại lắc đầu nói :
Lão cung chủ Thanh Dương Cung nhận thấy thái độ của lam y đại hán có vẻ khả nghi, liền hỏi :
Hắn chưa kịp phản ứng thì Giang Thừa Phong lại nói :
Phong Kỳ Sơn ngần ngừ nói :
Giang Thừa Phong mỉm cười nói :
Phong Kỳ Sơn biến sắc nói :
Lão cung chủ cũng hỏi :
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười, lại hỏi Phong Kỳ Sơn :
Phong Kỳ Sơn gật đầu nói :
Giang Thừa Phong nói :
Trong khi Phong Kỳ Sơn biến sắc, chàng lại nói tiếp :
Đoạn chàng quay sang lão cung chủ, mỉm cười hỏi :
Lão cung chủ vuốt râu ngẫm nghĩ, rồi chợt ồ lên nói :
Phong Kỳ Sơn vội nói :
Lão cung chủ chẳng thèm để tâm đến lời nói của y, lại nói tiếp :
Vũ Uy tướng quân Trương Cát bỗng quát lớn một tiếng, vung chưởng bổ xuống người Phong Kỳ Sơn. Họ Phong tràn người né tránh, rồi vội nhảy lui về phía sau mấy bước, lớn tiếng nói :
Giang Thừa Phong khẽ cười nhạt, quay sang Trương Cát, hỏi :
Trương Cát cung kính chắp tay nói :
Giang Thừa Phong lại hỏi :
Trương Cát nghiêm trang nói :
Giang Thừa Phong lại hỏi tiếp :
Trương Cát đáp :
Giang Thừa Phong gật đầu, quay sang Phong Kỳ Sơn hỏi :
Phong Kỳ Sơn cúi đầu ra vẻ ngẫm nghĩ, nhưng rồi bỗng vung song chưởng lên dụng toàn lực đánh thẳng vào người Giang Thừa Phong. Lão cung chủ đang đứng bên cạnh chàng, thấy vậy liền giơ tay mặt lên khẽ phất tay áo một cái ngăn chặn trước mặt chàng. Luồng kình lực của Phong Kỳ Sơn đụng vào tay áo lão cung chủ khiến cho hắn cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, khác nào chạm phải một bức tường dày, mặt ngoài mềm như bông mà bên trong cứng rắn tựa gang thép.
Bị kình lực chấn ép, hắn không tự chủ được nữa, vội lùi lại ba bước, cơ hồ ngã ngửa về phía sau. Hắn muốn phát huy kình lực để đứng lại, nhưng chân không đứng vững, lại phải lùi thêm ba bước nữa, rồi đột nhiên luồng lực đạo xô đẩy biến mất. Cũng trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, luồng lực đạo trong người hắn cũng tiêu tan.
Hắn cực kỳ kinh hãi, khí lực biến mất khiến cả hai chân nhũn ra, sắp phải ngồi phệt xuống, liền than thầm :
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, hắn vừa định nghiến chặt hàm răng thì bỗng đâu cảm thấy toàn thân tê dại, ra là đã bị Trương Cát phóng chỉ điểm huyệt. Rồi lập tức họ Trương đưa tay nắm chặt đầu vai hắn, giữ người hắn đứng yên.
Giang Thừa Phong truyền lệnh :
Trương Cát vâng dạ, thò ngón tay vào trong miệng hắn mò mẫm một lúc, lát sau lôi ra một viên sáp, bên trong có chứa độc dược. Thì ra vừa rồi hắn ta đã định cắn vỡ bao sáp, nuốt thuốc độc tự sát, nhưng vừa kịp bị Trương Cát điểm huyệt nên đã không thể thực hành ý định.