Vũ Lâm Ký Sự
Tác giả : Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ tám mươi sáu
HOA TƯỜNG LÂN ĐĂNG PHONG HÒA GIẢI
NGHE HUNG TIN LÃO QUÁI HỒI SƠN
Nguồn : Tàng Thư Viện
Lại nói, hai đại nhân vật của Thông Thiên Giáo và Cửu Trùng Giáo không ngừng tranh chấp với nhau. Cuộc đọ chưởng lần trước của hai người bọn họ khiến cho một góc Đại Hùng Bảo Điện bị đổ sập, quần hào mấy chục người bị thương. Còn lần này, tình hình còn có vẻ căng thẳng hơn lần trước. Quần hào Vệ Đạo Minh ai nấy đều lo lắng bất an.
Đột nhiên, từ phía chân núi chợt vọng lên một giọng nói rất hòa nhã êm tai :
Mọi người đồng quay lại nhìn xuống phía dưới chân núi, thì trông thấy một nho sinh dung mạo tuấn tú đang chậm rãi thả bước đi lên. Người này mi thanh mắt sáng, mặt trắng môi hồng, vận bộ nho phục màu lục bằng gấm thượng hạng, thân hình vạm vỡ, diện mạo xinh đẹp. Y bước rất khoan thai từ tốn, trông như một văn nhân nhã sĩ đang thả bước nhàn du. Quần hùng trên núi trong lòng rất đỗi nôn nóng, chẳng biết y đi kiểu ấy thì bao giờ mới lên đến nơi.
Trong đám quần hùng bỗng có người cười lớn :
Nhân vật đang thả bước lên núi chính là Lân Hoa công tử Hoa Tường Lân, một nhân vật rất nổi tiếng trong giới võ lâm. Lúc này, có rất nhiều người đã nhận ra y. Y nghe tiếng gọi thì chỉ ngước mắt nhìn lên, trong khi đôi chân thì vẫn nhẹ nhàng thả bước một cách ung dung.
Tính phong lưu hiếu sắc của Hoa Tường Lân cả võ lâm đều biết. Nay thấy y làm ra vẻ văn nhã thanh lịch khiến quần hùng không khỏi bưng miệng cười thầm. Có người vừa cười vừa lên tiếng hỏi :
Lần này thì Hoa Tường Lân lại tươi cười lên tiếng :
Bất giác, mọi người đều đưa mắt nhìn về phía Hà Vĩnh Tuấn, bang chủ Cái Bang. Quả thật, đứng bên cạnh lão là một thiếu nữ tuổi độ mười sáu, vận lam y, dung diện xinh như hoa. Nàng chính là nghĩa nữ của Hà Vĩnh Tuấn, được lão rất thương yêu, xem như bảo bối. Trong bọn quần hùng có người cười nói :
Hoa Tường Lân cất tiếng cười lớn. Thân hình y khẽ chớp động, chỉ trong giây lát là đã xuất hiện ngay trước mặt lam y thiếu nữ rồi. Trừ một số nhân vật có võ công cao thâm, nhãn lực tinh tường, kỳ dư không ai nhìn thấy y di chuyển như thế nào. Khoảng cách song phương hơn năm mươi trượng mà y chỉ lướt đi trong khoảnh khắc. Thân pháp kỳ diệu đó khiến quần hùng trố mắt nhìn. Trước nay mọi người chỉ nghe nói đến thành tích hái hoa bẻ liễu của Lân Hoa công tử. Không ngờ khinh công của y lại lợi hại đến như vậy. Hèn gì các thiếu nữ mà y vừa mắt đều khó thoát khỏi tay y.
Đến trước lam y thiếu nữ, Hoa Tường Lân tươi cười nói :
Lam y thiếu nữ, tức Hà Vân Bình, nghĩa nữ của Hà Vĩnh Tuấn. Nàng trừng mắt nhìn Hoa Tường Lân, tức giận nói :
Hoa Tường Lân cười nói :
Hà Vân Bình nói :
Hoa Tường Lân vẫn tươi cười nói :
Hà Vân Bình tức giận trợn mắt quát :
Hoa Tường Lân cười nói :
Hà Vân Bình quát lớn :
Vừa nói nàng vừa đưa tay đặt lên trên đốc kiếm, sắc mặt hầm hầm giận dữ. Hoa Tường Lân vẫn tươi cười nói :
Hà Vân Bình lửa giận bừng bừng, những muốn rút kiếm ra chém Hoa Tường Lân một nhát, chặt y làm hai đoạn mới hả giận được. Hà Vĩnh Tuấn đang đứng bên cạnh ái nữ cũng muốn can thiệp. Nhưng nghĩ lại thì thấy không tiện. Hoa Tường Lân chưa có hành động gì quá đáng. Với thân phận của lão hiện tại, không thể chỉ vì mấy lời nói không vừa lòng mà ra mặt động thủ được.
Lúc này, thương nhân trung niên, phó viện chủ Phẩm Hương Viện, đang đứng trên bình đài đã vội vàng nhảy xuống đất, bước thẳng đến chỗ Hoa Tường Lân, chắp tay vái dài, kính cẩn nói :
Vừa nghe y nói, quần hùng thảy đều rúng động, trợn tròn mắt kinh ngạc. Bọn họ không thể nào ngờ được rằng Hoa Tường Lân lại là một vị Tổng quản của Thái Chính Cung. Riêng Hà Vĩnh Tuấn chợt thất sắc, trong lòng phập phồng lo lắng không yên, thầm lo cho ái nữ.
Hoa Tường Lân nhìn Hà Vân Bình mỉm cười nói :
Đoạn y quay lại nhìn thương nhân trung niên, khẽ gật đầu nói :
Thương nhân trung niên cung kính vâng dạ. Toàn trường yên lặng trong khoảnh khắc. Hoa Tường Lân chợt đưa mắt nhìn lên mái ngói tòa viện phía tả, rồi lại quay nhìn tòa viện mé hữu, sau cùng mới nói :
Các bên yên lặng giây lát, rồi giọng nói của nhân vật Cửu Trùng Giáo trên mái viện phía hữu cất lên trước tiên :
Lại yên lặng giây lát, rồi đến phiên nhân vật Thông Thiên Giáo trên mái ngói tòa viện phía tả :
Giọng người Cửu Trùng Giáo :
Giọng người Thông Thiên Giáo :
Người Cửu Trùng Giáo cười ha hả :
Hoa Tường Lân nhìn thương nhân trung niên lúc đó đang chắp tay nghiêm cẩn đứng một bên, nói :
Thương nhân trung niên chắp tay vâng dạ, rồi ngón tay khẽ gẩy bàn tính, dáng cách rất thành thạo, miệng lẩm nhẩm :
Đoạn y chắp tay cao giọng nói :
Hoa Tường Lân gật đầu nói :
Thương nhân trung niên cung kính vâng dạ. Hoa Tường Lân lại hướng về tòa viện phía hữu, nói :
Giọng người Cửu Trùng Giáo :
Hoa Tường Lân lắc đầu :
Từ trên mái ngói, một xấp ngân phiếu bay vút ra. Hoa Tường Lân nhẹ nhàng giơ tay đón lấy, giao lại cho thương nhân trung niên thu cất, đoạn nói :
Hoa Tường Lân vừa nói dứt, một bóng người từ trên mái viện lao xuống, gió thổi phất phơ tà áo, màu sắc lung linh. Bóng đó phóng xuống trước mặt Hoa Tường Lân, hiện ra là một nhân vật cao lớn vận áo choàng đen, mặt phủ dải lụa đen chỉ lộ ra đôi mắt long lanh sáng rực. Và bên dưới dải lụa đó, ba chòm râu bạc phếu như tơ. Nhìn qua người đó ước độ ít nhất cũng phải ngoài sáu mươi tuổi.
Hắc y lão giả bước đến sát bên Hoa Tường Lân, làm như đang chuẩn bị lắng nghe. Bất ngờ lão vung tay chộp lấy cổ tay Hoa Tường Lân, nắm chặt mạch môn, còn tay kia cũng nhanh nhẹn điểm vào mấy đại huyệt trên người y. Lão xuất thủ rất nhanh nhẹn khiến ai nấy đều bất ngờ.
Hoa Tường Lân vẫn đứng yên, hai tay buông xuôi, không hề có hành động gì hay tỏ ra là có ý kháng cự, và trên mặt vẫn không mất vẻ tươi cười.
Lão già hành động một cách đột ngột, mà Hoa Tường Lân lại không hề có ý chống cự nên lão ta đã đắc thủ một cách quá dễ dàng, đã hoàn toàn khống chế được y. Tuy y vẫn còn có thể cử động được, nhưng kinh mạch đã bị lão già khống chế, không thể vận khí được nữa.
Toàn trường đều ồ lên kinh hãi trước diễn biến bất thường này.
Không ai ngờ rằng lão già kia lại động thủ tấn công một vị Tổng quản của Thái Chính Cung, bất chấp những hậu quả có thể xảy ra. Và ai nấy cũng đều rất ngạc nhiên khi thấy Hoa Tường Lân đường đường là một vị Tổng quản của Thái Chính Cung mà lại có thể để cho đối phương khống chế một cách quá dễ dàng như vậy.
Những người tại trường mỗi phe lại theo đuổi một ý nghĩ riêng. Phe Vệ Đạo Minh thầm hy vọng vì sự kiện này mà Thái Chính Cung sẽ ra mặt tương trợ họ. Bên phía Thông Thiên Giáo thì mong hai bên đánh nhau kịch liệt để bọn họ hưởng thế ngư ông. Còn toán thanh y hán tử Phẩm Hương Viện tức tốc rút khí giới kéo tới lập trận vây Hắc y lão nhân vào giữa. Nhưng vì Hoa Tường Lân đang bị lão ta khống chế nên bọn họ không dám phát động trận thế tấn công.
Toàn trường bỗng chốc náo động hẳn lên.
Hắc y lão nhân vẫn xiết chặt cổ tay Hoa Tường Lân, mặt ngửa lên trên cười khẩy, thần thái kiêu ngạo, tự thị võ công siêu tuyệt, không coi những người xung quanh vào đâu. Hoa Tường Lân thần thái cũng chẳng hề tỏ ra lo lắng, vẻ mặt vẫn vui vẻ hòa nhã, nhẹ nhàng xua tay ra hiệu cho tất cả giải vây lùi lại.
Hắc y lão nhân thấy vậy tức thì lớn tiếng cười ha hả, nói :
Hoa Tường Lân cũng khe khẽ mỉm cười. Hắc y lão nhân lại nói :
Hoa Tường Lân mỉm cười nói :
Hắc y lão nhân cười nhạt nói :
Hoa Tường Lân chẳng hề lộ vẻ buồn rầu, vẫn tươi cười nói :
Hắc y lão nhân lại nói :
Hoa Tường Lân mỉm cười nói :
Hắc y lão nhân hỏi :
Hoa Tường Lân không trả lời, lại cười nói :
Hắc y lão nhân hừ lạnh nói :
Hoa Tường Lân cười nói :
Hắc y lão nhân cũng cảm thấy chột dạ. Thái độ của Hoa Tường Lân sao mà thấy khả nghi quá. Lão không muốn mạo hiểm vô ích, nên ngẫm nghĩ giây lát, rồi nói :
Hoa Tường Lân lắc đầu nói :
Hắc y lão nhân ngạc nhiên hỏi :
Hoa Tường Lân nói :
Hắc y lão nhân hừ lạnh nói :
Hoa Tường Lân lắc đầu nói :
Hắc y lão nhân nói :
Hoa Tường Lân nói :
Hắc y lão nhân hỏi :
Hoa Tường Lân lắc đầu nói :
Ngừng lời giây lát, y lại nói thêm :
Hắc y lão nhân thoáng ngẩn người, lẩm bẩm :
Không chỉ riêng lão, toàn trường đều kinh hãi trước điều mà Hoa Tường Lân vừa tiết lộ. Nếu quả thật như vậy thì còn ai dám đụng vào Thái Chính Cung. May mà đấng vương thượng của bọn họ không có dã tâm. Nếu không thì … với thực lực như vậy, việc quét sạch võ lâm không phải là chuyện khó.
Hắc y lão nhân trầm ngâm giây lát rồi bỗng buông tay Hoa Tường Lân ra, giải huyệt cho y, đoạn nói :
Hoa Tường Lân cười nói :
Hai người đứng sát vào nhau. Không hiểu Hoa Tường Lân thì thầm điều gì vào tai Hắc y lão nhân mà lão ta đột nhiên biến sắc, vội nói :
Vừa nói lão vừa động thân phóng vút lên cao, lẫn vào tàn cây mất dạng. Chỉ trong chớp mắt là đã không còn thấy bóng lão đâu nữa. Lão đã đi xa mà thanh âm vẫn còn văng vẳng bên tai. Thân pháp quả là cực kỳ cao diệu.
Quần hùng lại thêm một lần nữa hoang mang kinh hãi, không biết tin tức nghiêm trọng đến mức nào mà lão ma đầu thân thủ lợi hại kia lại cũng tỏ ra lo lắng mà vội vã bỏ đi như thế. Ai nấy đoán già đoán non, mong tìm ra một đáp án hợp lý, nhưng không tài nào đoán ra được là bang phái nào mà lại lợi hại đến dường ấy. Mọi người thầm lo cho bước đường tương lai.