Trong đại sảnh của "Thái Thương lương hãng," Tôn Tư Chí và La tứ thiếu gia triệu tập toàn bộ gần trăm người làm công trong nhà lại chất vấn.
Điều mà bọn họ hỏi chính là chuyện người nào ném chiếc đấu gạo vào đầu thiếu nữ đang múa song đao kia.
Nên biết, trong La gia trang có đến bốn thiếu gia là La Tương, La Tư, La Nguyên và La Phong. Thế nhưng lão nhị La Tư và lão tam La Nguyên đã mất tích mấy năm nay, chỉ còn lại hai người là đại thiếu gia và tứ thiếu gia.
Chuyện này từng gây chấn động một vùng này, có rất nhiều lời dị nghị về chuyện này. Người cho là địch nhân bắt cóc để trả thù rửa hận, nhưng có người lại cho đây là bắt cóc tống tiền, song vẫn chưa có một lời nào được cho là chính xác.
Nghe nói, La lão trang chủ bảy năm về trước mắc chứng bệnh nan y, nếu không thì đã bằng mọi cách truy tìm kẻ đối đầu rửa món hận này rồi. Đương nhiên, lão phu nhân nếu như không bị mù thì cũng chẳng mấy khi nào bỏ qua.
Hiện tại đây, trong "Thái Thương lương hãng" này toàn bộ mọi chuyện từ lớn đến nhỏ hầu như do một tay La đại thiếu gia cai quản, còn tứ thiếu gia chỉ là người trợ thủ mà thôi.
Thế mà giờ đây, tứ thiếu gia lại chủ động tụ tập toàn bộ người làm công trong hãng để tra vấn, nhìn quanh mọi người một vòng La Phong nói :
Trong nháy mắt đã thấy có đến hơn hai mươi mấy người lục tục theo nhau đứng qua một bên.
La Phong lại hỏi:
Các người có nhìn thấy chuyện chiếc đấu gạo bổn hãng bay vào trúng đầu thiếu nữ mãi võ kia không?
Thưa tứ gia. nhìn thấy ạ!
Gần như cả hơn hai mươi người đều đồng thanh đáp Có người còn nhanh mồm hơn nói tiếp:
"Xà Bì" Vĩ Thất liền hỏi thêm:
Hay là đại thiếu gia ném? Cả một vùng trăm dặm này, ngoài người của La gia trang chúng ta thì không ai có thể làm được chuyện đó !
Câm miệng!
Nào ngờ, hắn vừa nói xong thì có tiếng người quát lớn, tiếp liền nhìn thấy chính là đại thiếu gia La Tương thần thái oai nghi từ ngoài bước vào.
La Tương niên kỷ chỉ chừng trên dưới bốn mươi, thế nhưng tướng mạo ông ta xem ra còn già hơn nhiều.
La đại thiếu gia nắm toàn quyền hành trong tay, được sự trợ giúp đắc lực của Tôn Tư Chí.
Bọn hạ nhân rất nể sợ La đại thiếu gia. lúc này nhìn thấy ông ta. tất cả liền chấp tay hành lễ. La Tương thở hắt ra một hơi, nét mặt nặng nề nói :
Một lời rất thẳng thắn.
La Tương nói tiếp, rồi mới hỏi một câu:
"Xà Bì" Vĩ Thất vẻ nhanh nhảu lên tiếng đáp :
Đại thiếu gia. tiểu nhân thấy chỉ có người lạ mặt đã chỉnh toa thuốc cứu nguy cho vợ Chu chưởng quây Tôn Tư Chí đánh mắt nhìn La Tương, La Tương liền lắc đầu nói:
Không thể là anh ta. đó chỉ là một vị lang trung không gặp thời mà thôi !
Nói rồi, liền quay gót đi nhanh ra khỏi phòng.
Lát sau, Tôn Tư Chí tìm gặp La Tương, hỏi:
La Tương chau mày nói:
Nhớ lại thiếu nữ kia mãi võ khi đang biểu diễn màn múa trên sào trúc, cứ nhìn vào trong nhà ta. không nói cũng biết có ý dòm ngó trộm cắp gì đây !
Tôn Tư Chí gật gù nói:
La Tương lắc đầu nói:
Tôn Tư Chí nghe không khỏi giật mình, vội hỏi :
La Tương thở dài một hơi nói :
Tôn Tư Chí nói:
Nghe nói nữ ma đầu kia chính la "Mai Hoa Tam Lộng" Bùi Phương, năm xưa cùng với thông gia của Lão trang chủ là huynh muội đồng môn..
Thông gia mà Tôn Tư Chí vừa nhắc đến chính là vị nhạc phụ của nhị thiếu gia. Phùng Cửu.
Hiển nhiên, Tôn Tư Chí biết được không ít chuyện, chỉ có điều còn không dám nói ra nhiều mà thôi.
Người này trước đây từng làm văn án trong Quân môn phủ, nổi danh về tính tinh tế cản thận, đồng thời thân thủ cũng không phải là tầm thường.
Bấy giờ Tôn Tư Chí nhắc lại nữ nhân này, khiến cho hai người đều thấy nặng nề.
Từ khi La trang chủ La Kiện Hành để mắt trọng dụng, ông ta ở lại trong nhà họ La cả mười năm nay.
Qua một lúc im lặng, La Tương lên tiếng nói :
Nghe nói Bùi Phương sư cô là người thông minh lại khôn khéo chịu người, cho nên sở học của bà ta còn vượt qua cả Thẩm sư thúc và Phùng Cửu sư thúc..
Tôn Tư Chí nói với vẻ kinh nghiệm:
La Tương nói tiếp :
La Tương ngừng lại buông tiếng thở dài, rồi tiếp :
Tôn Tư Chí chen ngang nói một câu:
La Tương gật đầu nói:
Tôn Tư Chí lại hỏi:
La Tương lắc đầu:
Hai người lại rơi vào im lặng, qua một lúc Tôn Tư Chí hỏi chuyện khác:
La Tương nghe hỏi điều thương tâm này thì thở dài, lắc đầu buồn bã nói :
Tôn Tư Chí ngạc nhiên nói:
La Tương khố sở gật đầu nói :
Tôn Tư Chí lắc đầu nói:
Điều này làm sao có khả năng?
Theo chúng tôi nghĩ thì đúng là không có khả năng, nhưng gia mẫu có lẽ cho rằng gia phụ vẫn còn chưa quên người tình xưa. định hại chết gia mẫu để tiện quay lại..
La Tương không nói được hết câu, cả hai người đều thở dài buồn bã. thực tình nếu điều này là sự thực thì không còn gì tệ hại hơn.
Nhưng tất cả vẫn còn nằm trong vòng nghi vấn, khó mà đoan chắc được.
Tôn Tư Chí nói:
La Tương gật đầu nói:
Tôn Tư Chí trầm mặc một lúc rồi thay đổi ngữ khí hỏi:
La Tương lắc đầu nói:
Tôn Tư Chí nghe thì gật đầu đáp ngay:
Hai người nói chuyện với nhau đến đó thì thấy La Phong bước vào, mặt đầy xúc động nhìn La Tương nói:
La Tương quay lại nghiêm giọng hỏi:
La Phong lúng túng nói :
La Tương nặng giọng nói :
La Phong cố lờ đi câu hỏi khéo của đại ca. nói :
Đại ca. tiểu đệ nghe nói đại ca mời cho tiểu đệ một vị gia sư, sau này chẳng biết tiểu đệ có còn vui chơi được nữa không?
Đó là một vị nhân tài..
Tôn Tư Chí chen vào nói, cố kéo dài câu nói tạo chú ý, tiếp:
La Tương đánh mắt nhìn Tôn Tư Chí rồi nói:
Tôn Tư Chí ứng thanh đáp một tiếng, chấp tay thi lễ rồi trở gót đi ngay.
La Phong chờ Tôn Tư Chí đi xong, mới thấp giọng nói với La Tương:
La Tương nói :
Chính cha dặn như thế, người này y thuật cao minh, không được xem thường. Hơn nữa La gia chúng ta từ lớn đến nhỏ có hơn trăm người, cũng cần có một thầy thuốc trong nhà mới yên tâm. Cứ như năm ngoái phát sốt liền mấy người, năm nay thì ba bốn người bị thổ tả. say nắng, không có thầy thuốc trong nhà chẳng phải chạy quanh bở hơi tai đó sao. Nếu như có người này trong nhà thì chẳng còn gặp cảnh như thế..
Đại ca. mẹ nói người ném chiếc đấu nhất định là người trong gia trang chúng ta. địch nhân của địch nhân cũng chưa hẳn đã là bằng hữu của chúng ta!
La Tương gật đầu nói:
La Phong nói tiếp :
La Tương chau mày hỏi lại:
Kiểm tra như thế nào ngươi biết chứ ?
Đại ca. tiểu đệ không biết, nhưng đại ca nhất định biết..
La Tương nghe thế liền quay lưng bước đi chẳng nói gì thêm..
Lại nói, Tiêu Kỳ Vũ ở trong phòng một mình hồi lâu thấy trống trải, liền bước chân ra ngoài đi dạo lui phía hậu viên.
Đến cuối dãy nhà phía đông, bỗng nhiên thấy một trung niên phụ nhân bước gần lại, bắt gặp chàng liền ngưng mắt nhìn chàng rồi cất tiếng hỏi :
Tiêu Kỳ Vũ vội ôm quyền đáp:
Tại hạ là Tiêu Dật Chi..
Ô! Đúng rồi ! Thì ra tôn giá chính là Tiêu đại quốc thủ!
Tiêu Kỳ Vũ ôm quyền lắc đầu nói:
Trung niên phụ nhân cười nói:
Tiêu Kỳ Vũ chẳng để ý, hỏi lại:
Thì ra. trung niên phụ nhân này chính là nội tổng quản Liễu Tam Cước, người này thành danh nhờ vào ngón phi cước liên hoàn của mình, nên mới có ngoại hiệu như thế.
Tiêu Kỳ Vũ nghe thế vội xá tay nói :
Liễu Tam Cước nói ngay:
không được ai đi lại bên ngoài. Nhất là tiên sinh vừa mới đến, lại không biết võ công, xin mời trở về phòng..
Tiêu Kỳ Vũ vốn vừa đi dạo vừa định bụng đi bái kiến La lão gia thăm dò xem tung tích của "Khoái Đao" Thẩm Giang Lăng, nhưng xem ra đêm nay không thành rồi, đành trước hết trở về phòng nghỉ rồi tính Nghĩ thế chàng liền chấp tay xá một cái nói :
Nói rồi chàng quay gót trở về phòng.
Nhưng vừa đến trước cửa phòng thì Tiêu Kỳ Vũ không khỏi ngạc nhiên, chàng nhớ rõ là trước khi ra khỏi phòng đã tắt đèn, thế mà giờ đây trong phòng có ánh đèn cháy sáng, nhất định đã có người vào bên trong.
Tiêu Kỳ Vũ hắng giọng mấy cái, rồi thong thả bước vào Chân vừa bước qua khỏi ngạch cửa thì nhận ra ngay Tôn Tư Chí ngồi bên bàn, nhìn thấy chàng bước vào, Tôn Tư Chí liền đứng lên ôm quyền nói:
Tiêu Kỳ Vũ nói:
Tôn Tư Chí giọng uyển chuyển nói rào quanh:
Tiêu Kỳ Vũ hiểu có chuyện gì khiến Tôn Tư Chí khó nói ra. liền cười vui vẻ nói:
Tôn Tư Chí đằng hắng mấy tiếng, hai tay xoa vào nhau tỏ ra lúng túng nói :
Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói:
Tôn Tư Chí gật đầu nói:
Tiêu Kỳ Vũ nói:
Tôn Tư Chí tiếp lời chàng nói tiếp:
Tiêu Kỳ Vũ giờ thì đã hiểu ra vấn đề, Tôn Tư Chí nãy giờ nói quanh nói co, nguyên là lão phu nhân muốn kiểm tra chàng bằng cách sờ cốt. Đã sờ cốt tức là sờ nắn gân cốt trên người, đương nhiên những chỗ khác thường của người luyện võ như các yếu huyệt khác với người bình thường.
Nếu như bà ta tinh ý thì tất sẽ nhận ra ngay Tiêu Kỳ Vũ là người biết võ công mà lại còn có công lực thâm hậu, điều này quả thực khó mà qua mắt được bà ta.
Tiêu Kỳ Vũ cố làm như không có chuyện gì xảy ra.
cười ha hả nói :
Tôn Tư Chí gật đầu nói:
Tiêu Kỳ Vũ trầm tĩnh đáp:
Tôn Tư Chí đứng lên, ôm quyền nói:
Tiêu đại phu, cứ như thế nhé! Chuyện này cũng không gấp gì, có thể ngày mau hoặc ngày kia! Giờ tại hạ xin cáo từ!
Đa tạ Tôn tiên sinh chiếu cố !
Tiêu Kỳ Vũ tiễn chân Tôn Tư Chí đi rồi, chàng còn đứng lại ở ngay cửa thêm một hồi nữa. chính đang định quay vào đóng cửa nghỉ, thì bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ vận áo hồng quần tím đi tới.
Mặc dù thiếu nữ phục trang không tệ, đi đứng cũng đàng hoàng, thế nhưng bằng vào kinh nghiệm lịch duyệt, "Xích Bát Vô Tình" nhìn có thể nhận ra ngay người này không phải là một tiểu thư hay thiếu phu nhân nào trong trang, mà thân phận chỉ là một nha hoàn trong trang mà thôi.
Thiếu nữ bước nhanh tới trước mặt Tiêu Kỳ Vũ, khép người thi lễ nói:
Quả nhiên Tiêu Kỳ Vũ đoán không sai, người này chỉ là một nha hoàn thị hầu cho nhị thiếu phu nhân.
Tiêu Kỳ Vũ liền hỏi:
Tiểu Kim Tước nhanh miệng nói:
Tiêu Kỳ Vũ thầm khen nha hoàn này lanh lợi, gật đầu nói:
Xin cô nương cứ về! Ngày mai trời sáng, cô nương trở lại đây dẫn đường cho tại hạ đến thăm bệnh nhị thiếu phu nhân !
Đa tạ. Tiêu đại phu!
Tiểu Kim Tước nói rồi quay gót đi ngay, nhưng đến đầu cuối hành lang còn ngoái đầu nhìn lại lần nữa bằng ánh mắt đầy hàm ý rồi mới đi mất.
"Nha đầu, tinh quái!" Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu rủa thầm, rồi quay vào phòng lên giường nằm nghỉ.
Nhưng trong đầu chàng thấy chuyến này đến đay gặp nhiều chuyện kỳ quái, mà trong La gia trang này trăm người trăm vẻ phức tạp, không dễ gì chỉ năm bảy ngày có thể hiểu hết bọn họ, mà chí ít cũng mười ngày nửa tháng mới hiểu được tình hình nhân sự ở đây.
Như Tôn Tư Chí là con người lịch duyệt, lại là một tay cao thủ.
La Tương chững chạc trầm tĩnh, cũng không phải là hạng người tầm thường, xem ra còn vượt hơn cả Tôn Tư Chí.
Liễu Tam Cước trước đây từng là người có tiếng trong giang hồ, đây là con người có vẻ sắt đá lạ lùng, cũng chẳng phải là hạng người dễ chơi.
Rồi đến La lão trang chủ, mấy mươi năm trước cũng là nhân vật đỉnh danh giang hồ.
Tiêu Kỳ Vũ nhắm mắt suy nghĩ môn lung, cơ hồ đã rơi vào giấc ngủ.
Nhưng đúng lúc ấy, đột nhiên..
"Tùng.. " Từ trên cổ lâu vang lên tiếng trống, tiếng trống đầu tiên vừa đột ngột vừa vang, rền như sấm, chừng như đều đánh thức tất cả những người có mặt trong La gia trang Những người còn thức, người nào công lực hơi kém một chút thì nghe tiếng trống này không khỏi chấn động nhảy dựng lên.
"Tùng tùng tùng.. tùng tùng.. tùng.. " Cồ lâu này vốn dùng để gióng trống báo canh, đồng thời còn dùng vào nhiều chuyện khác, như báo động khi có sự cố hỏa hoạn hay báo động khi có địch nhân xâm phạm.
Nhưng giờ nghe tiếng trống này rõ ràng không phải là tiếng trống gióng canh, cũng không phải là tiếng trống báo động như quy định.
Như tiếng trống lúc này mạnh mẽ uy vũ như tiếng sấm mưa xuân, dồn dập thôi thúc như tiếng trống khua quân ra trận, lại mang một âm hưởng đầy kích động khiến người ta khó mà cưỡng được hồi hộp ngột thở Tiếng trống cứ thế vang lên nghe đinh tai nhức óc, chỉ trong chốc lát lập tức quái sự phát sinh..
Nguyên tại lúc này liền thấy bọn mười mấy tên đầu mục như "Xà Bì" Vĩ Thất, Ngô Khải và hơn ba mươi tên tráng đinh ở dãy nhà trước túa ra. Ban đầu thì tên nào cũng hai tay bít tai, mặt mày nhăn nhó nhìn rất đau khổ. Nhưng chỉ qua một lúc lập tức mặt đỏ tía tai, hai mắt ngầu lên đằng đằng sát khí, gân xanh nhô cao trên huyệt Thái Dương.
Nhìn cảnh này ai cũng phải thấy kinh hãi, hiện tại trong mắt bọn họ chừng như người xuất hiện ngay trước mặt cứ như là kẻ thù không đội trời chung, thâm cừu huyết hải. Rồi chỉ trong nháy mắt cả bọn bắt đầu quay lại đánh nhau, ngay giữa sân diễn ra một cuộc chiến hỗn loạn bát nháo chưa từng thấy, mà tất cả đều là gia đinh trong La gia trang.
Không may một điều là lúc này La Tương và Tôn Tư Chí đã cùng nhau ra khỏi trang có việc. Lão phu nhân thì lại mù mắt, dù có lên được cổ lâu thì cũng chẳng nhìn thấy được ai !
Duy nhất chỉ còn lại một mình tứ thiếu gia La Phong chạy lên cổ lâu, nhưng chưa nhìn thấy bóng người nào thì đã bị bức trở xuống.
Trong nhà họ La lớn nhỏ đều được La lão phu nhân trấn an mới khiến cho mấy nàng dâu không bị kinh hoảng, mọi người đều chuẩn bị tinh thần đối địch, tuy nhiên cũng không khỏi có người nơm nớp lo lắng trong lòng.
Lại nói, lúc này bốn năm mươi tên tráng định chạy nháo nhào ra ngoài rồi bỗng lao vào đánh nhau túi bụi, cứ nhìn bọn chúng tên nào tên nấy mắt ngầu đỏ, mặt đầy sát khí, chừng như đều mất hết lý tính. Có người nhìn thấy cảnh này lập tức phi báo với La lão phu nhân.
Bên người La lão phu nhân lúc này có Lâm Yến là đồ đệ của lão phu nhân, có điều Lâm Yến luôn khiêm tốn cho mình chỉ là một nha hoàn hầu thị bên cạnh lão phu nhân, lúc này nghe thế liền lên tiếng nói :
Lão phu nhân gật đầu nói:
Lâm Yến ứng thanh, quay gót chạy đi ngay.
Chính vừa lúc này, tư trên cổ lâu cao năm sáu trượng đột nhiên thấy có bóng người nháo động, hiển nhiên lại có thêm một người nữa lên tới, tiếng trống theo đó cũng ngừng bặt.
Chừng như người vừa rồi đánh trống đang động thủ với một người khác, có điều trong bóng đêm nhờ nhợ không nhìn thấy rõ được. Chỉ nhận ra người xuất hiện sau thân vận huyền y, đầu mặt che kín, thân thủ mau lẹ Hai người động thủ với nhau được chừng bảy tám chiêu, người vừa rồi đánh trống tức giận "hù " một tiếng quát:
Huyền y nhân không thấy trả lời, định nhảy tới tấn công tiếp thì người đánh trống đã nhanh chân, bằng một thế "Hàn Đàm Yến Độ" vút người ra hướng nhoài thành trang, chỉ mấy cái tung người đã biến mất trong màn đêm.
Tiếp liền tiếng trống lại gióng lên.
Nhưng lần này tiếng trống nghe khác hẳn, không cuồng loạn kích thích như vừa rồi, mà nhẹ nhàng khoan thai, trầm trầm như làn mưa xuân xoa dịu lòng người.
Chính tiếng trống này đã khiến cho đám người đang đánh nhau loạn xạ kia bỗng nhiên ngơ ngác dừng tay lại, chẳng mấy chốc ai nấy đều trở lại trạng thái bình thường, bọn họ giờ mới nhận ra tất cả như vừa qua một cơn mộng du.
Cũng vừa lúc này thì thấy La Tương và Tôn Tư Chí nghe có biến trở về, nhưng hai người theo hai hướng khác nhau.
Khi bọn họ vừa đặt chân vào thành trang thì tiếng trống im hẳn.
Đợi đến khi La Tương và Tôn Tư Chí hai người phóng lên được cổ lâu, chỉ còn kịp nhìn thấy một bóng nhân ảnh mờ nhạt lướt nhanh mất hút trong màn đêm.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Tôn Tư Chí nói :
La Tương nhíu mày nói :
Hai người rời khỏi cổ lâu thì gặp Ngô Khải và "Xà Bì" Vĩ Thất mặt mày sưng húp bước tới, Ngô Khải mặt còn nhìn thấy vết trầy sướt có máu.
La Tương vội hỏi :
Ngô Khải giọng ngọng nghịu nghe không rõ ràng đáp:
chẳng ai biết duyên cớ thế nào cả..
La Tương lại hỏi:
Ngô Khải lắc đầu nói:
Chết thì không có.. nhưng có năm ba người bị thương chẳng nhẹ.. đang nằm liệt bất động..
Tôn tiên sinh..
La Tương quay lại nói với Tôn Tư Chí:
Nói rồi cất bước đi ngay.
Biến cố xảy ra trong đêm nay gây náo loạn một hồi rồi cũng êm đi.
Tôn Tư Chí bước vào phòng Tiêu Kỳ Vũ thì đã thấy chàng ngồi bên bàn, y nói ngay:
Tiêu Kỳ Vũ cười nói:
Tôn Tư Chí lắc đầu nói:
Ai biết được! La gia có lẽ từ nay không còn được yên bình. Tiêu đại phu, giờ phiền đại phu đến xem cho mấy người vừa rồi đánh nhau bị thương.
Vâng, xin mời tiên sinh dẫn đường!
Lúc này La Tương đã vào đến phòng của mẫu thân, La lão phu nhân ngồi trên giường, Lâm Yến ngồi bên cạnh bà ta. La Tương kéo ghế ngồi đối diện lão phu nhân, nói:
La lão phu nhân lạnh giọng nói :
La Tương nói :
La lão phu nhân vừa nghe nói thế nghĩ ngay đến một người, thốt lên:
La Tương gật đầu thừa nhận :
La lão phu nhân "hù " một tiếng lạnh lùng nói :
Theo lão thân suy đoán thì rất có thể khả năng là Tư Mã Khâm nhị đệ tử của thị, còn nếu không thì là đại đệ tử của thị "Ngọc Đới Phiêu Hương" Lãnh Ngạo Cúc La Tương lại hỏi:
La lão phu nhân mắt không còn nhìn thấy, nhưng cứ nhíu mày chừng như suy nghĩ hồi lâu mới đáp :
Lâm Yên lúc này mới lên tiếng chen vào nói:
La lão phu nhân gật đầu nói:
Rồi quay qua nói với La Tương:
La Tương nói :
La lão phu nhân không đợi La Tương nói hết câu, nói ngay:
La Tương nói :
Mẹ, chúng ta cũng cần có một vị lang trung như thế này trong nhà. đồng thời cũng cần một người giỏi Nho đạo dạy chữ cho lão tứ!
La lão phu nhân trên mặt rạng rỡ một nụ cười chừng như hài lòng, gật đầu nói :
ừm! Ngày mai ta xem, nếu được thì ta nhất định không thể bỏ qua cơ hội lưu chân người này trong La gia chúng ta!
Vâng, mẹ!