Lưu Ngọc Bội chầm chậm lui từng bước lùi, ánh mắt phẫn nộ thì xạ nhìn vào từng nhân vật đang có thái độ dồn ép nàng. Nàng xòa rộng hai bàn tay và chập chờn khoa qua khoa lại trước mặt:
Lão Bàng Khiêm bừng bừng lửa giận :
Lưu Ngọc Bội vẫn tiếp tục bước lùi và nàng dường như không hề biết ở phía sau nàng độ hai trượng đã là một miệng vực đen ngòm, rất có thể sẽ là nơi nàng táng thân nếu như nàng cứ tiếp tục lùi. Nàng càng khoa nhanh hơn đôi bàn tay đang xòe rộng của nàng :
Bàng Khiêm vờ như không nghe Lưu Ngọc Bội nói câu này, lão quay đầu nhìn lại phía sau và hất hàm hỏi Ngộ Nhân phương trượng :
Ngộ Nhân phương trượng khẽ cuối đầu :
Bị Ngộ Nhân đại sư nói khích, Bàng Khiêm giận dữ bật tung người lao thật nhanh về phía Lưu Ngọc Bội :
Chợt có một ngọn kình từ một phía đẩy chếch vào lão Bàng :
Vù...
Bị ngọn kình bất ngờ ngăn cản, Bàng Khiêm phẫn nộ đảo người quay lại :
Gia Cát Đại Mỹ chợt đỏ mặt, nửa ngượng ngùng, nửa giận dữ :
Vù...
Bàng Khiêm cười đắc ý :
Ào...
Đoàn Mẫn Chung như quá hiểu lão Bàng Khiêm sao lại cười đắc ý, y bảo :
Y lao đến thế chỗ Bàng Khiêm và quật một kình đầy uy lực vào Lưu Ngọc Bội.
Ào...
Lưu Ngọc Bội nãy giờ vẫn chầm chậm bước lùi, và đến lúc này, khi phát hiện ngọn kình của Đoàn Mẫn Chung là thật sự lợi hại, nàng lập tức co chân nhảy lùi về phía sau.
Vút !
Đến khi chính bản thân Lưu Ngọc Bội có cảm nhận đất ở dưới chân như không còn nữa thì nàng nghe cùng một lúc có hai tiếng hô hoán vang lên khá chậm so với hành động của nàng.
Tiếng hô hoán đầu tiên là của Gia Cát Đại Mỹ, cung chủ Bách Hoa Cung phát ra:
Và tiếng hô hoán thứ hai thì được xuất phát từ phía bên kia bờ vực. Tiếng đó kêu lên trong tâm trạng bang hoàng:
Lúc này mọi người hầu như đều chững lại, ngỡ ngàng nhìn thân hình Lưu Ngọc Bội dần dần biến mất tăm vào miệng vực đen ngòm. Cũng xảy ra như thế, từ bờ vực bên kia cũng có một bóng nhân ảnh tự tung người nhào xuống vực, như quyết chết leo Lưu Ngọc Bội vừa đúng với tiếng kêu bang hoàng mọi người vừa nghe.
Đoàn Mẫn Chung vụt chép miệng :
Tôn Nghi Phụng giật mình, vội chạy đến và khom người nhìn vào miệng vực đen ngòm :
Đoàn Mẫn Chung gật đầu:
Bàng Khiêm cười khảy :
Đoàn Mẫn Chung cười nụ, đưa tay chỉ xuống đáy vực :
Bàng Khiêm quắt mắt nhìn Đoàn Mẫn Chung :
Đoàn Mẫn Chung chợt há miệng cười vang :
Vừa cười vang Đoàn Mẫn Chung vừa cố tình bật thẳng người lên cao thật cao, khiến thân hình cứ như quả pháo thăng thiên. Sau đó, với một lượt lăng không chuyển mình, Đoàn Mẫn Chung ung dung lao qua đầu mọi người và phi thân mất dạng, chỉ để lại tràng cười dài đầy ngông cuồng.
Vút !
Ha...ha...
Gia Cát Đại Mỹ càng nhìn theo Đoàn Mẫn Chung thì càng tái sắc. Sau cùng, Gia Cát cung chủ chợt chép miệng than :
Có tiếng niệm phật vang lên tiếp nối lời của Gia Cát Đại Mỹ:
Bàng Khiêm giật mình :
Ngộ Nhân phương trượng thở dài :
Đoạn Ngộ Nhân phương trượng đưa mắt nhìn mọi người :
Tôn Nghi Phụng thở dài :
Lời của Tôn Nghi Phụng vừa dứt liền có thanh âm chưa mấy hồi phục của Minh chủ võ lâm Tư Mã Vương từ xa xa vang đến :
Mọi người nhìn về phía phát thoại lập tức thấy Tư Mã Vương và thật nhiều đệ tử các môn phái đang buồn bã kéo đến.
Và cứ qua đó thì biết quả nhiên Xích Long Châu dù có là báu vật hãn thế thì qua biết bao lần bị quần hùng các phái tranh giành lẽ đương nhiên vật đó khó có thể nguyên vẹn.
Chỉ khi bọn đệ tử các phái đến gần hơn thì mọi người mới nhìn rõ, hầu như trên tay người nào người nấy đều có cầm theo một mảnh nhỏ vốn có xuất xứ từ Xích Long Châu.
Xích Long Châu đã bị phá hủy.
Lưu gia Trung Nguyên đệ tam cũng bị tiêu hủy.
Một diễn biến thật là bất ngờ và ngoài sức tưởng tượng của võ lâm chỉ xảy ra chưa đầy một ngày và vốn là ngày vui mừng của Lưu gia. Nhưng tất cả đều thay đổi.
Lưu Ngọc Bội cố vùng vẫy. Nàng muốn tránh thoát một vòng tay khỏe mạnh đang ôm và đỡ quanh thân nàng. Và nàng đành phải dừng lại hành động đó khi nghe bên tai nàng vang lên tiếng đề tỉnh :
Lưu Ngọc Bội cố phát thoại thật khẽ :
Thanh âm nọ lại thì thào vào tai Lưu Ngọc Bội :
Lưu Ngọc Bội bèn ngước nhìn sợi dây. Đó là sợi dây không rõ đã được nhân vật nào chăng ngang từ lúc nào và hiện giờ do có hai người đeo bám cùng một lúc nên sợi dây đã võng xuống làm cho hai đầu dây cột ở hai bên miệng vực vì quá căng nên tạo cho Lưu Ngọc Bội cảm giác là sợi dây có thể bị đứt lìa bất cứ lúc nào.
Nàng tái mặt:
Có tiếng chép miệng vang vào tai nàng:
Nàng nghiến răng ken két :
Ngươi không biết họ là giang hồ thất phái, tam gia nhất bang sao ? Kể cả việc toàn bộ Lưu gia vừa bị họ thảm sát ngươi cũng không hay biết gì ư ?
Toàn bộ Lưu gia bị thảm sát ? Ý tỷ muốn nói sư phụ, sư nương và cả tiểu đệ đệ mới sinh nữa...
Lưu Ngọc Bội tái mặt :
Ngươi dặn ta đừng cử động mạnh sao chính ngươi lại làm cho sợi dây tung chuyển thế này ?
Xin tỷ lượng thứ cho. Chỉ vì đệ quá bang hoàng khi nghe tỷ nói đến chuyện thảm sát. Sự thật là thế nào, tỷ ?
Nàng thở ra nhè nhẹ, miệng đáp và mắt thì cứ dõi nhìn chằm chằm vào sợi dây, là vật cứu tinh duy nhất lúc này của nàng và cũng là của gã sư đệ bất đắc dĩ của nàng : Hà Thái Hoài !
Hôm nay là ngày Lưu gia mừng ấu đệ ta vừa tròn tháng, ngươi cũng biết rồi chứ ?
Đệ biết ? Sao ?
Ngoài Cái Bang không hiểu sao vẫn chưa thấy ai đến, các nhân vật còn lại đều có mặt đông đủ. Và họ bất ngờ bảo phụ thân ta là người của Đông Hải Môn. Thế là chuyện thảm sát diễn ra.
Vô lý ! Sư phụ luôn xem Đông Hải Môn như kẻ thù, điều này đến đệ còn biết huống chi mọi người. Trừ khi họ có bằng chứng nói lên điều ngược lại.
Lưu Ngọc Bội thở dài:
Bằng chứng là do cốc chủ Ngọa Long Cốc mang đến. Đó là...
Tỷ muốn ám chỉ Đoàn Mẫn Chung, kẻ từng bị sư phụ nghi ngờ là người lòng lang dã sói, đang tâm hãm hại chính thân phụ để ung dung chiếm đoạt cương vị một cốc chủ ?
Nàng kinh ngạc :
Ngươi cũng biết như thế ư? Là do phụ thân ta nói với ngươi ?
Đương nhiên. Vì ngoài sư phụ và sư nương, ở Lưu gia này còn ai đoái hoài đến đệ vốn là một cô nhi lại còn mang diện mạo quá ư kỳ quái.
Nàng cười gượng :
Ý ngươi cũng trách ta vô tình ?
Đệ không có ý như thế. Huống chi đệ thừa hiểu, một nữ nhân xinh đẹp như tỷ dù muốn dù không cũng phải có một chút nào đó khó chịu nếu bất ngờ trông thấy diện mạo của đệ. Mà thôi, bỏ chuyện đó đi, gã cốc chủ Ngọa Long Cốc đã mang đến bằng chứng như thế nào ?
Nàng thuật lại tuần tự những gì đã xảy ra, và thi thoảng vẫn liếc nhìn sợi dây quá ư mỏng manh.
Và nàng vừa dứt lời, sư đệ nàng là Hà Thái Hoài liền nói :
Nàng nghi ngại :
Sao ngươi nghĩ như thế ?
Vì sợi dây này đâu phải ngẫu nhiên được ai đó chăng sẵn ở đây, chỉ cách miệng vực chưa đến hai mươi trượng và lại cách đáy vực đến trăm trượng có dư. Và người nào có hành vi này nhất định phải có ý đồ mờ ám. Tỷ không nghĩ như thế sao ?
Nàng lo lắng đảo mắt nhìn cả hai đầu dây với cái nhìn lo ngại, sợ địch nhân sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào và ở bất kỳ đầu dây phía nào :
Ngươi bảo thoát là thoát cách nào ?
Tỷ hãy nhỉn đầu dây bên tả. Phía dưới đó một ít chẳng phải có một động khẩu là gì?
Nàng gật đầu :
Ta thấy rồi. Nhưng liệu ta và ngươi được yên ổn nấp vào đó bao lâu? Ngươi tưởng đối phương không đủ thông tuệ để chui vào đó tìm ta và ngươi sao ?
Đệ chỉ nghĩ chạy đến đâu hay đến đó. Còn hơn cứ đeo bám mãi chỗ này chờ chết.
Nàng lại gật đầu :
Ngươi định di chuyển theo sợi dây để đi đến tận chỗ đó ?
Di chuyển để làm gì nếu tỷ và đệ vừa cử động sẽ làm sợi dây đứt lìa. Chi bằng chúng ta cứ bứt ngang sợi dây ngay chỗ này, sau đó với đầu dây đã bám sẵn, chúng ta vẫn ung dung leo ngược lên đến chỗ có động khẩu. tuy cách này có phần mạo hiểm nhưng vẫn có lợi là nếu đối phương xuất hiện ở bờ vực bên kia sẽ vô phương thế tiếp tục đuổi theo chúng ta.
Nàng cười lạt :
Ngộ nhỡ đối phương xuất hiện ở ngay bờ vực bên này thì sao ? Cách của ngươi có khác nào tự đưa thịt vào miệng hùm ?
Nhưng tỷ không thể biết đối phương xuất hiện từ phía nào, đúng không? Vậy tỷ còn chần chờ gì nữa nếu tin rằng với cách của đệ, chúng ta kể như đã loại bỏ đúng một nửa mối nguy hiểm. Còn hơn là cứ để nguyên sợi dây khiến nguyên vẹn bao nhiêu mối nguy hiểm đều đổ dồn vào chúng ta.
Nàng lại gật đầu :
Nghĩ như ngươi cũng phải ! Ta có mang sẵn bên mình một thanh liễu đao. Để ta dùng nó cắt bỏ sợi dây như ngươi vừa nói.
Đừng ! Trừ phi tỷ muốn lưu lại dấu vết cho ai đó biết cả tỷ và đệ đều còn sống. Hay hơn hết là cứ để sợi dây làm như bị đứt một cách ngẫu nhiên. Rất có thể họ sẽ đoán tỷ và đệ vì đeo bám quá mạnh vào sợi dây nên khi đứt cả hai ta đều tiếp tục rơi xuống đáy vực. Tỷ nghĩ sao ?
Nàng chép miệng :
Có tiếng cười hì hì vào tai nàng :
Dứt lời, thì
Phựt !
Sợi dây bị đứt ngang và thật không may Lưu Ngọc Bội và sư đệ bất đắc dĩ của nàng lại không được cùng nắm chung cùng một phần sợi dây ở về một phía. Lưu Ngọc Bội nắm phần sợi dây mé tả, còn gã kia thì ở phần ngược lại.
Tuy nhiên khi thân hình Lưu Ngọc Bội chưa kịp cùng sợi dây ở phía bên tả bật tung đi bao xa thì tai nàng nghe những tiếng kêu đứt đoạn :
Nàng quay mặt nhìn lại phía sau và bồi hồi lo sợ khi phát hiện gã sư đệ bất đắc dĩ của nàng đã có hành vi quá ư mạo hiểm là dám buông bỏ đầu dây phía bên kia để cố thi triển khinh thân pháp lao về phía nàng.
Nàng thất kinh khi cố vươn tay ra dài thật dài nhưng có cảm tưởng không thể nào chạm đến tay cũng đang cố vươn tới của gã sư đệ :
Nói thì chậm nhưng diễn biến xảy ra lại quá nhanh, có thể hiểu là việc chỉ xảy ra trong vòng một hoặc hai ba lượt chớp mắt mà thôi.
Đó là lúc Lưu Ngọc Bội vừa dứt lời liền cảm nhận có một sức nặng chợt đeo bám và trì kéo ngay vào phần chân bên tả của chính nàng.
Nàng định đưa mắt nhìn xuống thì...
Vút !
Sức nặng đó lập tức rời khỏi chân nàng và cũng lập tức nàng nhìn thấy bóng nhân ảnh mờ ảo lao vụt đi để liền ngay sau, cái bóng đó đã đeo bám thật vững chãi vào vách đá ở phía bên tả vực.
Cũng nhanh như thế, đến lượt thân hình nàng theo đà sợi dây đứt tung sắp sửa va mạnh cũng vào vách đá phía đó.
Nàng liền hít vào một hơi thật đầy, chờ sẵn sự va chạm chắc chắn phải xảy đến.
Bình !
Dù đã chuẩn bị sẵn nhưng lực va vào vẫn làm nàng tuột tay khỏi sợi dây. Nàng rơi xuống :
Thật kịp lúc, một vòng tay khỏe mạnh liền ôm cứng ngang thân nàng :
Rắc...
Mấu đá nơi gã sư đệ nàng vừa bấu vào cũng là nơi nàng vì quá cấp bách ngay khi được ứng cứu cũng bấu vào. Sức nặng của hai người cùng đeo bám đã làm cho mấu đá long ra, li khai khỏi vách đá. Kết quả cả hai cùng rơi xuống phìa dưới.
Vù...
Theo bản năng, nàng dụng lực vùng vẫy, như không muốn bản thân do bị gã sư đệ ôm cứng nên không thể có những phản ứng thoát hiểm cần thiết.
Đúng lúc này nàng nghe gã sư đệ hét vào tai :
Tiếng thét của gã thật thần hiệu, làm cho thân hình nàng cảm thấy lâng lâng, nhẹ như nàng đang cỡi gió để bay ngược lên trên. Và cùng với cảm giác này nàng chợt nhìn thấy lối chui vào động khẩu ở phía vách đá cũng vừa loang loáng xuất hiện ngay bên cạnh. Nàng lập tức chuyển mình, lăng không đạp bộ chui tọt vào động khẩu đó.
Vút !
Theo sau nàng, gã sư đệ bất đắc dĩ của nàng cũng chui vào.
Vút !
Gã trút ra hơi thở phào nhẹ nhõm :
Nàng quay mặt nhìn gã :
Sau cơn hoảng hốt, khuôn mặt gã dần trở lại màu vàng bệch xấu xa như từ thưở nào vẫn có. Gã đáp :
Nàng bang hoàng ngắt lời gã :
Gã kinh ngạc :
Nàng mắng gã :
Gã chợt cười buồn :
Lưu Ngọc Bội nghiến răng căm phẫn :
Gã gật đầu :
Lưu Ngọc Bội khinh thị nhìn gã :
Gã thở dài :
Lưu Ngọc Bội phẫn nộ nhìn gã :
Gã thản nhiên gật đầu :
Nàng cười lạt :
Gã trầm ngâm, khiến gương mặt gã đã vàng bệch lại càng thêm nghệch ra, trông thật xấu xa quá sức tưởng :
Nàng long mắt lên phẫn uất :
Gã ngước mặt ngơ ngắc nhìn Lưu Ngọc Bội :
Nàng thừ người ngẫm nghĩ một lúc mới nói :
Gã mỉm cười thần bí :
Nàng kinh ngạc :
Gã đáp :
Nàng gật gù nhìn gã :
Gã chỉ cười, không đáp.