Dọn dẹp xong xuôi, Hiểu Linh cùng Lập Hạ đi một chuyến sang nhà Trần bá mẫu.
Nhà Trần Bạch Trật là một ngôi nhà xây đá, lợp mái ngói. Đây cũng được coi
là nhà khá giả trong thôn. Nhà xây theo kiểu chữ U như nhà Hiểu Linh.
Nhưng lớn hơn rất nhiều và gian nhà phụ thì chia thành hai phòng riêng
cho Bán Hạ và Quế Chi. Cánh cổng đóng bằng tre chỉ khép hờ. Hiểu Linh từ ngoài gọi lớn:
Chỉ
vài giây sau đã có người ra mở cửa, là một tiểu cô nương. Nàng ấy nhìn
thấy người thì sững sờ trong giây lát, Hiểu Linh cũng không biết làm sao đành nói:
Lập Hạ nhỏ giọng nhắc:
Lúc này người được giới thiệu là Quế Chi mới hoàn hồn nói:
Hiểu Linh nhướn mày:
Quế Chi a một tiếng rồi cũng không biết trả lời thế nào. Nói phải thì không đúng, nói không thì chẳng khác nào đánh miệng mình. Hiểu Linh cười
trong lòng, cũng không để cô nương người ta khó xử lâu lắm, hỏi:
Quế Chi thấy Hiểu Linh cũng không cố ý làm khó mình thì cười cười đáp:
Hiểu Linh đang định trả lời thì nghe tiếng dép loẹt quẹt hướng ra cổng cùng tiếng nói của một nam nhân:
Quế Chi quay đầu đáp:
Nói rồi, nàng quay qua nói với Hiểu Linh:
Hiểu Linh và Lập Hạ theo sau Quế Chi vào nhà. Ở hè nhà, nương ánh trăng,
nàng nhìn rõ có một nam tử và một nữ tử tầm tuổi nàng đang ngồi uống
nước. Nam tử thấy nàng vào, liền đứng dậy cười từ ái, vẫy tay:
chút trà hoa cúc và cam thảo cho con. Lại đây ngồi với ta nào.
Hiểu Linh đánh mắt nhìn Lập Hạ ý tứ hỏi người nào đây. Lập Hạ nhỏ giọng nhắc:
Hiểu Linh gật đầu:
Trần Lý thị cười cười kéo tay Hiểu Linh ngồi xuống cạnh ông. Hôm trước nghe
Bạch Trật nói đứa bé này ngã đụng đầu, mất trí nhớ nên thay đổi khá
nhiều, ông còn chưa tin. Mấy hôm nay cũng bận rộn cỏ lúa mà chưa qua xem thế nào được. Trước đây ông cùng Lý Hiền cũng coi như khuê mật. Hai gia đình qua lại rất tốt.
Chỉ tiếc Phạm Vân cùng Lý Hiền qua đời
sớm. Đứa trẻ này cũng không rõ vì sao thay đổi, càng ngày càng xa lạ với gia đình ông. Có lần còn nói thẳng với Bạch Trật không cần xen vào
chuyện nhà nàng nữa. Bây giờ đứa bé này chỉ lễ phép, im lặng đứng đó,
nhưng ông cũng cảm thấy khí chất của nàng ấy thay đổi rồi. Mong là mọi
thứ sẽ tốt đẹp.
nay đi khám bệnh ở thôn xa, sợ là tối sẽ không về, con là đến nhờ khám
cho Lưu Đức sao?
Hiểu Linh ngẩn người một lát rồi mới nhớ ra: Lưu Đức hẳn là tên của nhạc phụ. Hôm trước cô cho Lập Hạ sang thỉnh Trần bá mẫu để khám cho ngài ấy nên Trần bá phụ nghĩ vậy. Hiểu Linh đáp:
chân khá nặng. Ta định đưa họ sang đây cho Trần bá mẫu khám luôn. Nhưng
do họ đi lại không tiện, mà cả nhà nói bên này không tiện lưu lại bệnh
nhân là nam tử nên ta không đưa họ sang nữa. Đành sang thỉnh bá mẫu đi
một chuyến vậy.
Trần bá phụ cười nói:
đúng rồi. Con xem. Nhà chỉ có mình ta là nam tử, lại có 2 cái nữ tử chưa thành hôn. Để bệnh nhân là nam tử ở đây thực không tiện, cũng không tốt cho thanh danh bọn họ. Nếu chỉ là chặc chân, con đưa Bán Hạ qua xem một chút. Hắn cũng theo bá mẫu con học y cũng vài năm. Mấy bệnh nặng chưa
hẳn làm gì được, nhưng bó thuốc chặc chân hẳn là được.
Hiểu Linh
nghe vậy, bất giác quay qua nhìn Bán Hạ, đánh giá nàng ấy. Bán Hạ tuổi
cũng sấp xỉ tuổi Hiểu Linh nhưng chưa cưới phu thị. Nàng ta trầm ổn, ít
nói, mang phong phạm của người trưởng nữ trong nhà. Thấy ánh nhìn của
Hiểu Linh,
Bán Hạ gật đầu:
Hiểu Linh đáp:
Trần Lý thị nghe tới giật mình. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Hiểu Linh đã
nói tới vấn đề mà ông nghĩ bấy lâu. Thực sự có là nam nhân mới biết, khi đại phu là nữ nhân, có rất nhiều điều không tiện nói, không tiện hỏi.
Nên đôi khi bệnh tật mãi không chữa được. Ông cũng nghĩ tới chuyện cho
nam nhân học y, nhưng đáng tiếc là ông không sinh được con trai. Mà có,
Bạch Trật chưa chắc đã đồng ý vì con trai rồi cũng gả ra ngoài. Ông cười nói:
Hiểu Linh chẳng cần suy nghĩ nhiều, đáp:
cũng có thiên phú học được, muốn cũng chưa chắc được. Nếu Trần bá mẫu
thực muốn thu nam đệ tử có thể nói ra ngoài, chỉ sợ cánh cổng nhà bá mẫu sẽ bị người ta đạp nát thôi. Hoặc giả không tìm được người như ý, Bá
mẫu có thể mua người, nhận nuôi. Cái này không phải là chuyện khó.
Trần Lý thị lâm vào trầm tư một hồi, chợt nói:
Hiểu Linh sửng sốt, làm sao lại nói đến nàng luôn rồi. Nhưng này chẳng phải rất tốt sao. Nàng cười:
không ngăn trở. Bá phụ, cũng đã muộn, ta đưa Bán Hạ qua xem bệnh một
chút. Còn chậm trễ nữa sợ quá tối, chẩn bệnh không được chính xác.
Trần Lý thị cười cười:
Sau khi bó thuốc cho Lưu Minh và tiễn Bán Hạ về, Hiểu Linh phân phó mọi
người đi ngủ sớm. Giường của Lưu thị nhường lại cho Lưu Minh và Tiểu
Nhã, còn ông thì nằm cùng Lập Hạ và Tiểu Hàn.
Tiểu Nhã đặt lưng
xuống là ngủ mất. Dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu hài tử, lại đã quá mệt mỏi và sợ hãi ngày hôm nay. Đến lúc có được ăn no thì hẳn là phải ngủ
say rồi. Còn Lưu Minh mãi không ngủ được. Chân hắn vẫn âm ỉ đau, tuy
rằng đã đỡ hơn rất nhiều buổi chiều. Đại phu cũng nói chân hắn tốt nhất
không nên di chuyển nhiều trong vài ngày tới. Một mặt, hắn rất muốn
nhanh chóng tìm được đường ca, nhưng mặt khác lại cũng muốn được lưu lại nhà nàng một chút để biết hơn về cuộc sống của Hiểu Linh. Suy nghĩ này
làm chính Lưu Minh cũng phải giật mình. Tại sao hắn lại muốn biết về
cuộc sống của một nữ tử chứ? Có lẽ do nàng là ân nhân của hắn đi.
Tiểu Đông nằm sát vào tường, im lặng nghe tiếng trở mình của thê chủ. Thê
chủ hắn mấy ngày qua thay đổi thật nhiều. Nhưng dù thay đổi thế nào vẫn
đối xử tốt với bọn hắn. Ban sáng, khi nàng nói muốn mang thức ăn vào
rừng, hắn thực sự đã rất sợ, sợ nàng sẽ không trở lại nữa. Hôm nay hắn
nấn ná ở bìa rừng thật lâu để mong được nhìn thấy nàng. Hắn rõ ràng
biết, nàng sẽ không trở lại nhưng vẫn không kìm lòng được ở lại thêm một chút. Vì một khi về nhà rồi, công việc quấn thân, hắn không thể chốc
lát chạy lại đây được nữa. Trời càng về muộn, hắn càng lo lắng. Tới khi
thấy bóng dáng ấy, Tiểu Đông mới có thể thở phào: nàng đã trở lại.
Hiểu Linh nằm im lặng suy nghĩ. Cô không muốn phiền đến người bên cạnh. Ngày mai cô phải thử một chút nấm và sắn mì. Có lẽ nên hỏi trước nhạc phụ và Trần bá mẫu xem có biết hai loại này không.
Với nấm sò, cô
không mấy lo sợ. Vì nếu thực không phải là loại nấm đó, thì nấm có màu
trắng thường là loại không độc hoặc ít độc. Cô biết cách thử của người
hay đi rừng phải tìm kiếm thức ăn qua những thước phim, nên hẳn dùng
cách đó không sai. Nhưng sắn mì lại khác.
Sắn có thể độc chết
người vì nó chứa axit xianhidric. Với sắn càng lâu năm thì lượng độc
tích lũy càng lớn. Khi mới phát hiện ra, cô chỉ vui mừng khi gặp được
những củ sắn lớn như vậy mà quên không nghĩ tới vấn đề này. Bình thường, sắn chỉ cần cạo sạch vỏ, cắt bỏ đầu rồi ngâm vào nước gạo chừng nửa
ngày là có thể luộc được. Có lẽ lần này cô thử ngâm 2, 3 ngày xem sao.
Đây thực sự là một loại cây lương thực vô cùng tốt, nếu có thể, cô sẽ
trồng xen lên trên ngọn núi của cô. Như vậy vừa tiết kiệm đất, vừa thêm
được một phần không nhỏ lương thực.
Hạ quyết tâm tự mình thử độc, Hiểu Linh cũng không nghĩ nhiều nữa mà nhắm mắt ngủ. Mai cô còn phải
trồng mớ gừng, nghệ đào được, làm măng ớt và thử làm măng chua nữa. Lại
còn phải đi hỏi về nấm sò, cạo sắn. Khá là nhiều việc đây…