Lưu Cẩn Băng cuộn tròn tay, cô ta muốn anh tức giận lập tức đứng lên chia tay cô khiến cô mất mặt, nhưng anh lại không làm.
Chàng trai Thẩm Bạch Long kia cảm giác ánh mắt anh họ vẫn chưa rời khỏi cô nên tiếp tục giả vờ chăm sóc cô trước mặt anh.
Cô nghe thấy tâm trạng bắt đầu hỗn loạn: " chú ấy sắp đến vậy không phải chuyện của mình và anh ấy sẽ bại lộ sao? Rồi mình phải giải thích làm sao đây? "
" Bằng mọi cách mình phải rời khỏi đây trước khi cha của anh ấy đến "
Nói xong, Thẩm Bạch Long nhìn anh khuôn mặt anh không một chút biểu tình, nhưng đâu ai biết tay anh đang nắm chặt đến mức nào để kìm chế cơn tức giận của bản thân.
Cô lúc này mới đưa mắt nhìn anh, nở một nụ cười gượng gạo.
Anh nhìn cô không nói một lời nào, không hiểu vì sao anh lại có cảm xúc đau đớn khi thấy cô xem anh như người lạ.
Cô nhìn anh không rời, làm sao cô có thể nói hai từ anh họ với người con trai cô yêu?
Tiểu Sở con mau gọi lại - cha cô nói.
Cha...con...!-
Nghe lời - cha cô ngắt ngang lời.
Cô nhìn ông, nếu cô không nghe lời ông ấy sẽ giam cô lại trong nhà, không cho cô bước ra khỏi dù là một bước.
Trưởng bối liên tục khen cô ngoan biết nghe lời, Thẩm Bạch Long nhếch mép tiếp tục gắp thức ăn cho cô, trưởng bối hai bên vẫn rất vui vẻ trò chuyện.
Thẩm Hoắc Nam bây giờ mới chính thức lên tiếng.
Lời nói của anh khiến mọi người chú ý.
Anh không trả lời ánh mắt vẫn chung thủy nhìn cô, Thẩm Bạch Long quyết muốn tìm ra mối quan hệ giữa cô và anh.
Hắn lấy khăn giấy trên bàn, đưa tay nâng mặt cô lên chuẩn bị chùi một ít nước sốt cà nơi khóe môi cô.
Cơn thịnh nộ nhường như đã lên đến đỉnh điểm, Thẩm Hoắc Nam trực tiếp đứng lên đến bên chỗ Thẩm Bạch Long dừng động tác hắn lại.
Anh họ...hành động của anh bây giờ là thế nào? Sao lại ngăn cản em? - Thẩm Bạch Long hỏi.
Hoắc Nam con làm gì vậy? Buông em họ con ra mau - mẹ anh nói.
Cậu không được chạm vào cô ấy - anh trả lời.
Tại sao? Cô ấy là vị hôn thê của em, sao em lại không được chạm vào? - Thẩm Bạch Long hỏi.
Trí thông minh của cậu chắc cũng đủ biết câu trả lời, đừng để tôi vượt quá tầm kiểm soát - anh trả lời.
Biết sao? Biết gì chứ? Anh họ anh thật làm em khó hiểu - Thẩm Bạch Long nói.
Giả ngốc - anh đáp.
Anh có quan hệ gì với cô ấy mà lại không cho em chạm vào cô ấy? Người yêu cũ? Bạn gái? - Thẩm Bạch Long vẫn kiên trì.
Lần này anh không trả lời, Thẩm Bạch Long kéo cô đứng lên ôm cô vào lòng hắn trong sự ngỡ ngàng của cô.
Cô vươn tay muốn đẩy hắn ta ra nhưng một vòng tay khác đã đẩy ngã Thẩm Bạch Long ra sàn rồi kéo cô vào lòng.
Trưởng bối hoàn toàn ngạc nhiên đứng cả lên, anh nắm tay cô kéo cô rời khỏi.
Thẩm Bạch Long nhìn bóng dáng hai người mà mỉm cười.
Thẩm Hoắc Nam và Lý Tiểu Sở vừa ra đến cửa đã thấy Thẩm Hoắc Tuấn đi vào, không biết là anh không thấy hay vờ như không thấy mà kéo cô đi một mạch.
Cha anh thấy cảnh tượng này không tức giận mà còn nói lớn:
Nhìn bóng cô và anh khuất bóng, ông lắc đầu cười cười.
Sau đó ông bước vào phòng, nhìn thấy mọi người đang đứng cả dậy còn thằng cháu của mình thì ngã trên đất.
Sao vậy? - Thẩm Hoắc Tuấn hỏi.
Xem ra Lý gia và gia đình anh hai phải giải thích cho chuyện này rồi - cha Thẩm Bạch Long nói.
Trưởng bối ngồi xuống bắt đầu nói về cô và anh.
Trong khi đó anh kéo cô đến bãi đổ xe, anh ép cô dựa vào xe ánh mắt anh đầy sự tức giận.
Anh thật sự đang rất tức giận nhưng tuyệt nhiên không nói nặng lời với cô.
Như anh thấy đó, em đi gặp vị hôn phu do gia đình sắp đặt và anh sẽ là anh họ của em khi em bước vào Thẩm gia - cô trả lời.
Em muốn bước vào Thẩm gia và gọi tôi là anh họ sao? Em muốn thế sao? Lý Tiểu Sở những lời yêu thương em dành cho tôi đã biến đâu mất rồi? - anh hỏi.
Nó đã biến mất từ khi em biết vị trí của mình trong tim anh - cô đáp.
Vị trí của em trong tim anh chắc chỉ bằng một phần của cô ấy, vậy mà anh còn tham lam muốn em tiếp tục trao tình cảm cho anh sao?