Triệu Nhan lúc này chau mày hỏi Liễu Nguyên ngồi đối diện trước mặt. Từ sau khi nhìn thấy kỳ tích Phật Nha phát sáng ở Phật Nha Tinh Xá, Triệu Nhan vẫn đang suy nghĩ chuyện này, nhưng càng nghĩ càng không nghĩ ra, thậm chí hắn cảm giác thế giới quan của mình đều sắp bị đảo điên rồi.
Chỉ thấy Liễu Nguyên lúc này hơi cười nói ra một hồi là người ta kinh ngạc:
Ha hả, Điện hạ nghĩ nhiều rồi, cái gì là Phật? Vì thiện tức là phật, mặc dù ta là người xuất gia, nhưng kỳ thật cũng không tin trên trời thật sự có Thần Phật gì, nếu không nhiệt khí cầu của Đại Tống chúng ta cũng đã bay đầy trời rồi, nhưng vì sao không ai tìm được thần tiên trong truyền thuyết?
Ngươi...
Triệu Nhan nghe đến đó cũng rất là kinh ngạc, hắn tuyệt đối không nghĩ tới Liễu Nguyên không ngờ không tin sự hiện hữu của Thần Phật, còn nói cái gì là thiện tức là phật, đây là đạo lý gì?
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Triệu Nhan, Liễu Nguyên cũng thản nhiên cười nói:
Liễu Nguyên cố gắng giảng giải niềm tin của mình đối với phật bằng cách vô cùng dễ hiểu, dựa vào trí tuệ của Triệu Nhan dĩ nhiên có thể hiểu ngay, nhưng đạo lý này tuy đơn giản mà lý giải ra cũng thật khó khăn, hơn nữa trở thành quan niệm của mình thì càng không dễ dàng.
Triệu Nhan nghe xong những lời này của Liễu Nguyên, trên mặt cũng lộ ra vẻ trầm tư, tuy nhiên rất nhanh hắn lại quay đầu hỏi Liễu Nguyên:
Liễu Nguyên lúc này lại nói tiếp:
Nếu không phải chính tai nghe thấy, chỉ e Triệu Nhan cũng sẽ không tin vị đại hòa thượng Liễu Nguyên này không ngờ là người theo thuyết duy vật. Có điều lời nói của y cũng làm cho Triệu Nhan hết sức hổ thẹn, bởi đạo lí đơn giản như vậy mà hắn lại quên mất, nếu như ném Phật Nha là sắc thái thần thoại, như vậy rất có thể nó là một loại vật chất chưa biết, có chút đặc tính thần bí cũng rất bình thường, chỉ có điều đừng nói là hiện tại, chỉ sợ đến đời sau cũng không thể cởi bỏ bí ẩn này, ít nhất hắn căn bản chưa nghe nói qua nguyên nhân Phật Nha tự mình phát sáng.
Nghĩ đến những điều trên, tâm tình của Triệu Nhan cũng từ từ bình tĩnh trở lại, kỳ thật điều này cũng không thể trách hắn. Phật Nha thứ này vốn có liên quan đến tôn giáo, cho nên Triệu Nhan cũng mất đi quyền làm chủ, hoàn toàn bị sắc thái tôn giáo Phật Nha mê hoặc, hiện tại suy nghĩ một chút, hắn thật ra cảm thấy Liễu Nguyên phân tích càng có lý hơn.
Liễu Nguyên nhìn thấy Triệu Nhan trầm mặc không nói, cho là hắn vẫn chưa thể buông bỏ được chuyện Phật Nha, lập tức mở miệng nói tiếp:
Ngày hôm qua Triệu Nhan bọn họ đã rời khỏi nước Sư Tử, mà Liễu Nguyên cũng đi cùng bọn họ. Bởi vì ông ta vốn chính là muốn đi châu Âu, trước chỉ là tạm thời dừng lại ở nước Sư Tử, vốn ông ta tính toán là mình lên một con thuyền buôn mà đi, nhưng không ngờ ở nước Sư tử gặp được Triệu Nhan, vì thế lên thuyền của Triệu Nhan, như vậy trên đường cũng có thể có người nói chuyện.
Nghe thấy Liễu Nguyên nhắc tới chuyện đi châu Âu, Triệu Nhan lúc này cũng rốt cục phục hồi tinh thần lại, lập tức ném chuyện Phật Nha ra sau đầu.
Liễu Nguyên cười lớn hồi đáp, thân hình của y lớn mập, người mập sợ nhất nóng, cho nên so với Nam Dương nóng bức, y càng cảm thấy hứng thú với châu Âu xa xôi hơn:
Ha ha ha, Điện hạ không hổ là Điện hạ, lập tức đoán được mấu chốt, lần trước triều đình bảo Phật môn chọn lựa người đi châu Âu truyền giáo, đáng tiếc lúc ấy ta ở trên cao nguyên Thổ Phiên đang cùng cao tăng địa phương biện kinh, đợi khi ta từ xuống khỏi cao nguyên, người đi châu Âu cũng sớm đã rời khỏi, có điều ta kịp đi các nước xung quanh Đại Tống một lần rồi, lại không muốn đi Nam Dương nóng bức, vì thế liền quyết định đi châu Âu một chuyến, thuận tiện cũng có thể xem tình hình truyền giáo của bổn địa.
Thì ra là thế, lúc trước hình như ta có nghe ông nói, mấy năm nay ông luôn đi khắp nơi, không ngờ ông còn từng đi tới cả Thổ Phiên. Lại nói tiếp Thổ Phiên là một trọng điểm chúng ta cần công phá, không biết Liễu Nguyên ông có suy nghĩ gì về Thổ Phiên không?
Khi Triệu Nhan nói xong lời cuối, cũng lộ ra vẻ mặt hết sức hứng thú, Thổ Phiên ở trên vùng cao nguyên, cho dù là thương nhân cũng không muốn đi lên, bình thường đều chỉ ở bên cạnh cao nguyên giao dịch, hơn nữa điều kiện giao thông của Thổ Phiên khó khăn, khiến cho sự hiểu biết của Đại Tống về tình hình nội bộ của Thổ Phiên rất có hạn, cho nên Triệu Nhan mới muốn nghe Liễu Nguyên giới thiệu một chút tình hình của Thổ Phiên.
Liễu Nguyên lúc này mỉm cười, ông ta mặc dù là hòa thượng, nhưng đồng thời cũng là người Tống, bởi vậy nói gần nói xa đều là lấy góc độ của Đại Tống để phân tích:
Nghe xong những lời này của Liễu Nguyên, Triệu Nhan cũng không ngừng tán đồng gật gật đầu, đời sau Thổ Phiên đích xác giống như Liễu Nguyên phân tích như vậy, bởi vì Phật giáo thống trị mà trở nên không tiếp tục phát triển ra ngoài, chỉ cần không chủ động trêu chọc bọn hắn, cơ bản cũng không có uy hiếp gì.
Chương1045: Bàn về Thiên Chúa giáo
Sau khi hạm đội của Triệu Nhan rời khỏi nước Sư Tử, rất nhanh tới ven bờ châu Phi, sau đó từ phía đông bờ biển châu Phi bắt đầu đi theo hướng nam, trên thuyền có thêm Liễu Nguyên hòa thượng, lại khiến Triệu Nhan có thêm một người nói chuyện. Lại nói về Liễu Nguyên chẳng những Phật hiệu tinh thâm, hơn nữa trước đây ít năm đi qua rất nhiều nơi, ông tiếp thu nhiều tư tưởng khai sáng mang đến cho Triệu Nhan nhiều quan niệm mới, bởi vậy nói chuyện vô cùng hợp với Triệu Nhan.
Hôm nay ánh nắng tươi sáng, trên thuyền có người bắt được một con cá mú rất lớn, vì thế Triệu Nhan cho người làm một bàn cá mở tiệc chiêu đãi Liễu Nguyên nhấm nháp, chỉ cần nhìn là biết Liễu Nguyên là hòa thượng không kiêng rượu thịt, trong lịch sử còn có ghi lại chuyện ông ta ăn vụng thịt cá, thậm chí nghe nói Tô Thức phát minh ra món thịt Đông Pha cũng có liên quan đến Liễu Nguyên, trên thực tế Liễu Nguyên chẳng những không ăn kiêng, hơn nữa còn là một nhà ẩm thực, điểm ấy thật là ý hợp tâm đầu với Triệu Nhan.
Liễu Nguyên vừa nhấm nháp bữa tiệc cá trước mặt vừa tán dương. Con cá mú bắt được thuộc loài cá mú khổng lồ, thân dài đạt đến hai thước, nặng vài trăm cân, Triệu Nhan trước mặt bọn họ làm nhiều món ăn như vậy, cũng chỉ dùng một phần nhỏ, hơn nữa loại cá này phân bố rộng khắp, ở trong hải vực phía nam Đại Tống cũng có sản xuất.
Cá mú rất ngon, nhớ rõ lần trước nhấm nháp món ngon này là khi đi ngao du Quảng Châu, lại không nghĩ rằng ở châu Phi xa xôi ngoài ngàn dặm cũng có loại cá này!
Ha ha, mỹ vị của biển cả có thể nói là vượt xa trên đất liền, dù sao thì diện tích của hải dương cũng gấp mấy lần lục địa, hơn nữa sự sống vốn khỏi nguồn từ biển rộng, sinh vật trong lòng biển đa dạng, món ngon dĩ nhiên cũng càng nhiều, chỉ tiếc rằng hiểu biết của chúng ta về biển cả vẫn còn quá ít.
Triệu Nhan lúc này mỉm cười nói. Cho dù là ở hậu thế, mọi người cũng chưa hoàn toàn hiểu biết về đại dương, trong đại dương vẫn tồn tại nhiều câu đố không thể giải được, nghĩ đến đây, Triệu Nhan lại nghĩ tới hiện tượng lạ của Phật Nha lúc trước, tuy nhiên rất nhanh rồi lại bị hắn ném ra sau đầu, việc mà nghĩ mãi không ra thì không thèm nghĩ nữa, đây là một trong những ưu điểm của hắn.
Nói đến biển lớn, Liễu Nguyễn lộ ra vẻ mặt hết sức hứng thú, lập tức thỉnh giáo Triệu Nhan một số vấn đề về biển, tỷ như nguồn gốc của sự sống hải dương vừa rồi Triệu Nhan đề cập tới. Đối với điều này Triệu Nhan cũng giải đáp cặn kẽ, mấy vấn đề này kỳ thật đều vượt quá mức quy định, tuy nhiên Triệu Nhan đã sớm biểu hiện có lối suy nghĩ và học thức quá mức đột phát, cho nên Liễu Nguyên cũng thấy nhưng không thể trách.
Sau khi nói xong vấn đề về biển, Triệu Nhan thưởng thức một miếng thịt cá mú hấp, cá ngon thịt mềm như nhập khẩu, làm cho người ta không kìm nổi tán thưởng một tiếng, sau đó mới hỏi Liễu Nguyên:
Nghe thấy Triệu Nhan hỏi tình hình truyền giáo ở châu Âu, Liễu Nguyên cũng lộ ra vẻ mặt trầm trọng, lập tức suy tính một lát mới nói:
Khi Liễu Nguyên nói tới đây dừng một chút, sau đó tiếp tục nói:
Khi Triệu Nhan nghe được câu nói kế tiếp cũng không giấu được hơi sửng sốt, bởi vì y nghĩ đến đời sau khi Thiên Chúa giáo truyền giáo ở Trung Nguyên, cũng lấy ân huệ nhỏ để mở ra cục diện truyền giáo như vậy, đợi sau khi thu hút đủ nhiều giáo chúng, hơn nữa các nước phương Tây thực lực rất mạnh, dĩ nhiên là thu hút càng nhiều người gia nhập. Hiện tại Phật Đạo hai giáo khi hành động ở Châu Âu truyền giáo, gần như giống hệt với Thiên Chúa giáo đời sau, xem ra tâm tư của những tôn giáo khi truyền giáo không khác biệt lắm.
Triệu Nhan tuy rằng nói không tin Phật, nhưng hy vọng Phật giáo hai giáo được truyền bá rộng rãi ở châu Âu, một mặt là loại bỏ sự uy hiếp của Thiên Chúa giáo ở châu Âu, về phương diện khác hai loại tôn giáo này cũng đại biểu cho việc mở rộng nền văn minh của Trung Nguyên, Đạo giáo không cần phải nói, Phật môn mặc dù là tôn giáo ngoại lai, nhưng trải qua nhiều năm phát triển như vậy, Phật giáo ở Trung Nguyên sớm đã dung hợp một số tư tưởng Nho gia và Đạo gia, đã khác rất nhiều Phật giáo bên phía Thiên Trúc, cho nên Phật giáo Trung Nguyên kỳ thật cũng có thể đại biểu cho văn hóa Trung Nguyên.
Liễu Nguyên sau khi nghe xong cũng không kìm chế được cảm khái. Ông ta quả thật tầm nhìn rất xa, Thiên Chúa giáo đời sau thống trị vài trăm dặm châu Âu, văn minh châu Âu chẳng những không tiến bộ, ngược lại bắt đầu thụt lùi, mãi đến khi thoát khỏi sự thống trị của Thiên Chúa giáo, châu Âu mới bắt đầu bộc phát ra sức sống kinh người.
Lúc này Triệu Nhan bỗng nhiên cười thần bí nói: