Tần Tu chậm rãi đi tới trước mặt cô, híp mắt lại, lộ ra vẻ xem kỹ, trên mặt ôn ôn nhu nhu mà cười:
Trình Nghiên hơi hơi cúi đầu, làm người xem không rõ mặt, hạ giọng:
Bạch Lê một bên trừng lớn đôi mắt:
Cô liền kém đem hắn xem là vì muốn lại gần người ta nên mới nói như vậy.
Tần Tu không để ý, chậm rãi cúi người, ánh mắt dừng ở đỉnh đầu Trình Nghiên, biểu tình cười đến ôn nhu lại khó lường, hoãn thanh nói:
Hắn không phải nên dùng ngữ khí thỉnh cầu? Sao lại nói là không dám hay không..
Như thế nào một người hai người đều hoài nghi cô, là bọn họ quá tinh mắt, hay vẫn là cô ngụy trang quá kém?
Trình Nghiên yên lặng lui về phía sau nửa bước, kéo dãn khoảng cách, tựa hồ không vui mà nói:
Tần Tu tựa hồ còn muốn nói cái gì, Thích Trạch đã đem cô cấp chắn phía sau, hai người đàn ông ánh mắt đối thượng, tựa hồ cuồn cuộn sóng gió to lớn.
Thích Trạch cười lạnh:
Dừng một chút, hắn liếc Bạch Lê:
(
Tự dưng thấy cái xưng hô cô Bạch nó cứ kỳ kỳ.. Không biết nên gọi thế nào luôn)
Tần Tu cũng cười lạnh.
Bạch Lê nhìn thoáng qua sắc mặt Tần Tu, chậm rì rì mà nói:
Lần đầu tiên thấy Tần tổng, hắn liền bắt lấy cô không bỏ, khi phát hiện nhận sai người liền nói quen mặt, mấy năm sau, cô bắt gặp hắn nói từ "quen mặt" đứt quãng với rất nhiều cô gái khác, tất cả đều.. Có vài nét tương tự giống như cô.
Vệ Dương không nhịn xuống "Phốc" mà cười một tiếng.
An tĩnh một lát, Tần Tu ánh mắt châm chọc nhìn về phía Thích Trạch, lạnh lùng mà nói với Vệ Dương:
Trình Nghiên có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng Thích Trạch, không thể nào ạ, nam chủ là cái thiên tài thương nghiệp, sao có thể sẽ đưa ra quyết sách sai lầm?
Vệ Dương giống như thực sự cảm thấy Thích Trạch càng buồn cười, lại "Phốc" một tiếng mà cười, rồi lại mặc kệ cuộc tranh phong tương đấu của hai người, quay đầu nhìn về phía Bạch Lê, hỏi:
Liễu Nghi sợ Bạch Lê nói bậy, vội cầm đầu nói:
Vệ Dương liếc cô ta một cái, khẩu khí kiêu ngạo tất lộ:
Nhìn Liễu Nghi sắc mặt trắng bệch, hắn lại chuyển hướng về phía Bạch Lê, thanh âm ôn hòa:
"..."
Hắn vì cái gì nhận chị em lung tung rối loạn ở đây vậy?
Bạch Lê yên lặng nhích lại gần phía Trình Nghiên, dường như có chút sợ hãi nhỏ giọng đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, lại không nhịn được cường điệu một lần:
Vệ Dương thấy trên mặt cô có chút thần sắc sợ hãi khiếp nhược, không nghĩ là chính mình dọa đến cô, hắn tra được cô là chị ruột của tiểu Nghiên, như vậy nói bốn bỏ năm cô cũng là chị của hắn.
Hắn cần phải vì cô xuất đầu!
Liễu Nghi thấy sắc mặt cậu chủ càng ngày càng trầm, vội nói:
Vệ Dương lạnh mặt, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Liễu Nghi, nói một chữ:
Liễu Nghi thần sắc ngạc nhiên lại sợ hãi:
Vệ Dương cười lạnh, tay niết niết nắm đấm:
Liễu Nghi sắc mặt trắng bệch, chỉ phải hổ thẹn mà cúi đầu bước nhanh tránh ra, thời điểm đi qua bên người Trình Nghiên, còn hung hăng liếc cô một cái.
Trình Nghiên: "?"
Thích Trạch trầm thấp thanh âm bỗng nhiên vang lên.
Trình Nghiên ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt tối tăm của hắn, mới phát giác là hắn đang nói chuyện với cô, suy nghĩ một lát, chần chờ nói:
Thích Trạch không tỏ ý kiến mà nhìn cô.
Tầm Tu chân dài một mại, bước lên một bước, vòng qua Thích Trạch, đứng ở giữa hai người, cũng nói:
Vệ Dương không hiểu được bọn họ hai cái này bỗng dưng lại nổi hứng đầu tư, bất quá dù sao kịch bản vẫn là của nhà hắn, hắn thêm vào một trăm triệu cũng tốt.
Hắn cười tủm tỉm mà nhìn Bạch Lê:
Bạch Lê thụ sủng nhược khinh, cư nhiên có nhiều nhà hảo tâm như vậy giúp đỡ cô, bất quá.. Cô đỏ mặt ngượng ngùng mà nói:
Vệ Dương cúi đầu, lặng lẽ cùng Bạch Lê nói:
Cái gì gọi là ngốc nghếch lắm tiền?
Trình Nghiên: "..."
Tất cả bọn họ đều nghe thấy đấy có được không? Thời điểm Vệ Dương nói lời này không cảm thấy sống lưng có chút lạnh cả người sao?
Biểu tình Bạch Lê cũng thực một lời khó nói hết, nhìn thoán qua Vê Dương rõ ràng nhiều tuổi hơn cô nhưng vẫn một ngụm gọi cô là chị, không nhịn xuống nói:
Vệ Dương thực không thể tưởng tượng được mà nhìn cô:
Bạch Lê chậm rãi "Nga" một tiếng, giống như cũng có chút đạo lý.
Cô có em gái song sinh cũng từ mấy năm trước ở chỗ anh Trình biết được.. Chỉ là, cô không biết em gái mình còn có vị hôn phu a.
Thích Trạch lạnh lùng cười, ánh mât sâu thẳm nhìn về phía Trình Nghiên.
Tần Tu cũng nhìn chằm chằm cô, biểu tình khó có thể nắm lấy.
Không may nằm cũng trúng đạn Trình Nghiên: "..."
Cô rõ ràng cái gì cũng không làm a, cô dám đánh đố, vị hôn thê gì gì đó chính là do Vệ Dương tự biên tự diễn tự tình bổ não ra tới.
Bạch Lê một chút cũng không chú ý sóng ngầm đang kích động bên này, cười nói:
Cô xem mấy người đàn ông không có dị nghị gì, liền quay người nhìn về phía Trình Nghiên:
Bị Thích Trạch cùng Tần Tu ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm, Trình Nghiên tổng cảm thấy mình muốn xong rồi, liền đùn đẩy nói có việc từ chối.
Bạch Lê có chút thất vọng, cũng không tiện miễn cưỡng người ta, liền quay lại cảm ơn một lần nữa, biết người ta cũng chỉ là "gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ" mà thôi, cho nên không có hỏi lại chuyện đầu tư kia.
Bạch Lê rời đi cùng mấy người, lúc gần đi, Thích Trạch còn quay lại nhìn cô một cái, đối với cô cười, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên trông thật mê người.
Cô thì chỉ cảm thấy đáng sợ.
Trình Nghiên lo lắng bọn họ khả năng còn ở cửa, liền đi nhà vệ sinh một tiếng, lấy bút kẻ lại chút mi, làm cho đôi mắt lớn hơn phía trước một tí.
Như vậy hẳn là sẽ không dễ dàng bị nhận ra?
Nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn không có biện pháp yên tâm, bởi vì Thích Trạch rõ ràng đã nhận ra cô, đến nỗi Tần Tu hẳn cũng đã nổi lên lòng nghi ngờ, rốt cuộc khí chất, thân hình, bóng dáng của một người là một thứ rất khó có thể thay đổi.
Vẫn là Vệ Dương đáng yêu dễ hống nhất.
Trình Nghiên yên lặng thở dài, còn tốt cuối cùng cũng làm nam chủ cùng nữ chủ có một bữa cơm chung, tuy rằng, còn có mấy cái bóng đèn bên cạnh, nhưng cũng coi như là có chút tiến bộ, cơm nước xong, nam chủ sẽ đưa nữ chủ về nhà, thường xuyên qua lại chẳng mấy chốc sẽ quen thuộc?
Đang lúc cô phát ngốc, bỗng nhiên nghe tiếng cửa bị đóng lại, tiếp theo liền có một trầm thấp ôn nhu thanh âm vang lên:
Trình Nghiên thân thể cứng đờ, là Tần Tu, hắn vì sao lại chạy tới nơi này?
Hắn ôn nhu hỏi.
Trình Nghien nắm chặt túi xách tay:
Cậu nhận nhầm người rồi.
Nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn ở tìm cậu, nhận sai nhiều người như vậy, hiện tại rốt cuộc đã tìm đúng người!
Tần Tu thanh âm cất cao:
Trình Nghiên từ trong gương nhìn thấy Tần Tu, hắn đứng phía sau cô cách đó không xa, biểu tình có chút ôn nhu vặn vẹo.
Trong lòng cô căng thẳng, nhấp môi:
Trầm mặc một lát, Tần Tu bỗng nhiên mở miệng:
Trình Nghiên nhìn chằm chằm gương, Thấy hắn sờ sờ túi quần, sau đó rút ra một chiếc.. dao nhỏ?
Cô hoảng sợ, vội xoay người, liền thấy hắn máu lạnh mà cười đối với chính mình tay cắt đi xuống, cô chạy tới ngăn cản đã không còn kịp, cổ tay của hắn đã bị vẽ ra một đạo vết máu, máu tươi không ngừng mà trào ra.
Trình Nghiên lấy khăn quàng trên cổ mình đè lại cánh tay hắn, ngữ khí tức giận:
Lời còn chưa nói xong, khẩu trang trên miệng cô đã bị tháo xuống, lộ ra một khuôn mặt cực mỹ, một hồng răng trắng, đôi mắt sáng xinh đẹp.
Tần Tu ánh mắt ôn nhu lại chuyên chú nhìn chằm chằm cô, cũng không màng vết thương trên tay mình, một mực ôm cô ở trong lồng ngực, tựa đầu bên tai cô, cười, thấp giọng nói:
Trình Nghiên từ trong lồng ngực hắn tránh ra, lạnh lùng mà nhìn hắn:
Lời nói rơi xuống, Tần Tu cư nhiên lại đem lưỡi dao nhắm thẳng xuống chỗ vừa bị thương lúc nãy, cô vội vàng kéo lại cánh tay hắn.
(Khẩu thị tâm phi* là câu thành ngữ đến từ Trung Hoa mang ý nghĩa là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược)
Tần Tu cười, sủng nịch ôm eo cô, tay phải luồn vào từng lọn tóc đen mềm mại, đỡ lấy đầu cô, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.
Trình Nghiên dùng sức như thế nào cũng đẩy không ra hắn. Chỉ có thể dùng sức cắn cắn cánh môi hắn, có mùi máu tươi ở môi răng tràn ra, hắn chỉ là kêu lên một tiếng, thuận thế đem đầu lưỡi thăm vào trong miệng cô.
Đúng lúc này, phòng vệ sinh bỗng nhiên bị mãnh lực đạp đạp vài cái, lung lay sắp đổ.
Một bóng người xông tới, một tay đem cô kéo lại đây, đồng thời một chân đá vào bụng Tần Tu, sức lực đại khiến Tần Tu lui về phía sau vài bước, phải dựa vào tường mới vững được thân hình.
Trên môi Trình Nghiên còn có máu, cô nghiêng đầu, thấy Thích Trạch nhìn chằm chằm môi mình, ánh mắt khủng bố đến như là muốn giết người.
Cô run sợ:
Lời cô muốn nói bị nghẹn ở trong cổ họng, bởi vì Thích Trạch lấy khí thế âm ngoan hướng về phía Tần Tu, lại giơ một chân đá vào bụng.
Ở trường học Tần Tu chính là học sinh tốt gương mẫu ôn nhu, đánh nhau thì chỉ có thể là bị đánh, hiện tại hắn trưởng thành, sẽ đánh mấy chiêu, nhưng cuối cùng vẫn là bị người ta đánh cho thê thảm.
Trải qua mười mấy giây, Tần Tu cũng đã bị đánh đến ngã xuống đất, Thích Trạch lại còn là hai tròng mắt hồng hồng như đã mất đi lý trí đánh hắn, đá hắn.
"Đủ rồi!"
Trình Nghiên chắn trước mặt Tần Tu, nhíu mà, nhìn chằm chằm Thích Trạch:
Ngực Thích Trạch phập phồng, đôi mắt phụt ra âm lãnh quang mang:
Hắn ngữ khí như là đang áp chế lửa giận:
Trong ánh mắt hắn nồng đậm tình cảm khiến cô không có biện pháp nhìn thẳng mắt hắn, thậm chí còn không muốn nghe những lời tràn đầy tình tố này, cô quay mặt đi, lạnh giọng đánh gãy hắn:
Thích Trạch biểu tình một chút mà biến lạnh, nhìn cô, như là một loại lỗ trống ánh mắt chết lặng, từng chữ một mà nói:
Trình Nghiên lời còn chưa nói xong, Tần Tu trên mặt đất cũng đã xoa xoa khoé môi, dựa vào tường đứng dậy, châm chọc mà cười:
Thích Trạch tay nắm chặt quyền, sắc mặt lạnh như băng, bỗng nhiên nhấc chân đi về hướng hắn.
Trình Nghiên vươn tay ngăn trở hắn, không có chút cảm xúc mà nói:
Lời này nói ra còn hơn một con dao cắm ở trong lòng ngực, Thích Trạch đau lòng, nhìn cô:
Trong ánh mắt hắn truyền ra nào đó cảm tình cô đơn lại thống khổ, cô chỉ nhìn thoáng qua trong lòng liền khó chịu, chỉ cúi đầu, nói một chữ:
Thích Trạch trầm mặc hồi lâu:
Trình Nghiên lông mi hơi rung động, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, phảng phất có chút khiếp sợ.
Thích Trạch cười, nụ cười kia thực không dễ chịu:
Hắn nhìn cô một cái, thần sắc lạnh nhạt, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Trình Nghiên hơi kém liền nghĩ cùng hắn ra ngoài, chỉ là chân vừa mới động, cô liền phản ứng lại, đi rồi cũng tốt, Bạch Lê sẽ ở bên ngoài chờ hắn, cô ấy là một cô gái ấm áp thiện lương, hắn nhất định sẽ được an ủi.
Tần Tu yên lặng nhìn cô.
Trình Nghiên nhàn nhạt nói:
Tần Tu thở dài:
Trình Nghiên không để ý đến hắn, cúi đầu nhặt lên túi xách trên mặt đất, đi ra ngoài, phía sau truyền đến tiếng của Tần Tu:
Trình Nghiên không quay đầu lại:
Dừng một chút, cô nói tiếp:
Tần Tu: "..."
Nghiên Nghiên tức giận, lại không phải là tức giận thông thường.
Điểm này, hắn phi thường xác định.
10/10/21
P/s: Thôi Tần Tu về đây với em để hai người đó còn yêu nhau! (⊙o⊙) 】