Buổi sáng thứ bảy yên bình thả mình vào không gian thành phố, cuộc sống tấp nập đã vơi đi một phần. Theo như lời hứa Thanh Phong đến đưa Trúc Chi đi xem phim kinh dị, thậm chí anh còn mua sẵn vé.
Trúc Chi vẫn im lặng đi với anh nhưng rồi cô đổi ý muốn đến viếng mộ Đông Quân. Dù cảm thấy có chút kì lạ trước thái độ của Trúc chi nhưng Thanh Phong vẫn chiều theo.
Đặt bó bách hợp trắng muốt xuống trước bia mộ thẫn thờ lúc lâu Trúc Chi cũng ngồi xuống. Dòng chữ Thanh Phong trên bia mộ vẫn làm cô cảm thấy đau như ngày nào, một nỗi đau của sự mất mát chứ không phải nỗi đau của sự thương cảm hối tiếc dành cho người đã khuất. Dẫu biết rằng người nằm ở kia là Đông Quân nhưng sao cô vẫn cảm thấy đau.
Thời gian gần đây những cơn mộng mị của cô lại kéo về, thỉnh thoảng vẩn là giấc mộng máu nhưng đa phần lại là khung cảnh tĩnh lặng trầm buồn của khu mộ. Giấc mơ đem đến một cảm giác thật cô đơn. Đưa tay chạm nhẹ vào dòng chữ mang tên anh đột nhiên cô lại muốn khóc vô cùng.
Thanh Phong lau vội dòng nước mắt vừa tràn ra khóe mi.
Trúc Chi ngẩng đầu lên nhìn anh, một ánh nhìn vô định. Gương mặt này, giọng nói này, mùi hương này đều là của anh, anh vẫn là anh đấy thôi nhưng sao cô lại có cảm tưởng xa cách hơn người nằm ở kia.
Anh...chiếc nhẫn của anh đâu?
Chiếc nhẫn?
Thanh Phong nhíu mày trong giây phút ngắn ngủi anh đã để lộ vẻ lo lắng.
Trúc Chi kéo sợi dây chuyền có lồng chiếc nhẫn ra khỏi cổ áo.
Trúc Chi cười nhạt, nước mắt lại ứa ra.
Trúc Chi chỉ tay về phía ngôi mộ rồi cũng bậc khóc thành tiếng. Làm sao cô có thể quên được cái ngày định mệnh kinh hoàng ấy. Từng giây từng phút cô đều nhớ rất rõ. Lúc anh đặt tay lên má cô thì chiếc nhẫn vẫn còn ở đấy - trên tay anh.
Tình yêu và nỗi nhớ cô dành cho anh quá lớn, lớn đến nổi điên cuồng lấn át cả lí trí để cô mù quáng tin rằng anh vẫn còn sống và người nằm kia không phải là anh.
Thanh Phong giật mình anh thấy bối rối không biết phải làm thế nào để che đi sơ hở của mình. Anh đã quá khinh suất và quá chủ quan về cái mặt nạ hoàn hảo của mình để rồi không thể lường trước được sự thay đổi bất ngờ này của Trúc Chi.
Cua, em nói gì vậy? Em nghi ngờ anh? Cho đến bây giờ em vẫn không tin anh là Thanh Phong?
Em đã tin và cũng rất muốn tin nhưng chính anh buộc em phải nghi ngờ, anh quá khác với Thanh Phong lúc trước của em. Anh làm em thấy sợ, thực sự rất sợ.
Anh hiểu rồi.
Thanh Phong thở hắt ra.
Thanh Phong vội kéo Trúc Chi vào lòng để mùi hương của mình vỗ về cơn bão lòng của anh. Một nỗi bất an dấy lên trong lòng khi anh biết mình đã thực sự nhập vai. Bài học cho sự sơ suất nhắc nhở anh về thân phận thực sự của mình.
Gió thốc mạnh giận dữ và u uất.