Đúng là trong lòng mọi người đều rõ ràng, phải nói là trong lớp bọn họ, nếu người có đắc tội qua Lan Ninh tứ thiếu thì chỉ có Tiêu Trần.
Mà bây giờ, Bàng Uy nhìn Tiêu Trần nói ra những lời này, không còn nghi ngờ gì nữa, chính là chỉ mặt gọi tên.
Ngươi để cho ta mất hứng, ta không cho ngươi vào, có vấn đề gì sao?
Lưu Hâm biểu hiện ra oan uổng.
Hắn không phải là bạn học của các ngươi sao? Lẽ nào các ngươi muốn bỏ hắn lại?
Hắn chỉ là một học sinh chuyển trường mà thôi, tới lớp chúng ta có vài ngày, ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt.
Bàng Uy cười nhạt, nói:
Ngươi thật muốn như vậy?
Đương nhiên!
Tốt lắm, ngươi để cho hắn đi khỏi đây, ta sẽ đồng ý cho lớp các ngươi đi vào!
Không thành vấn đề!
Lưu Hâm liền bán đứng Tiêu Trần không chút do dự, xoay người nói với Tiêu Trần:
Sắc mặt Tiêu Trần trầm xuống, lạnh lùng nói:
Ngươi thì là thứ gì?
Ngươi…
Một mình Lưu Hâm không dám làm gì Tiêu Trần, nên hắn quay lại nói với cả lớp:
Mọi người đều nhìn nhau, cũng không ai đứng ra tỏ thái độ.
Tuy nói Tiêu Trần đắc tội Lan Ninh tứ thiếu, nhưng dù sao cũng là bạn học, sớm ngày gặp nhau, bây giờ lại đuổi hắn đi, như vậy qua tuyệt tình.
Hạ Thi Vận tức giận.
Tiêu Trần có thể nói là do cô ấy khuyên tới tham gia họp lớp, bây giờ Tiêu Trần lại bị mọi người làm khó dễ, trong lòng nàng rất băn khoăn.
Tiêu Trần, xin lỗi, nếu không thì chúng ta về đi?
Nếu tới, làm sao có thể nói đi là đi?
Tiêu Trần kiên quyết không thể rời đi như vậy được.
Vô luận là ở nơi nào, chỉ có việc hắn chủ động rời đi, chứ không có đạo lý bị đánh đuổi đi!
Bàng Uy như đang khiêu khích Tiêu Trần, nụ cười nở trên miệng.
Lời của hắn vừa dứt, những tên bảo vệ bên cạnh đều sẵn sàng đón địch, ánh mắt nhìn Tiêu Trần lạnh lùng.
Nhưng mà ngay khi sắp có xung đột, bỗng một thanh âm vang tới.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy có hai gã thanh niên vừa xuống xa, đang đi tới nơi này.
Hà Chí Quang!
Lương Đào!
Đám người Hạ Thi Vận cùng Lý San San đều biến sắc.
Bởi vì hai tên này, chính là lão tam và lão tứ ở Lan Ninh tứ thiếu.
Lưu Hâm nhìn thấy hai người này, liền ra chào hỏi nịnh nọt.
Hai người nhìn Lưu Hâm trước mặt.
Tập đoàn Phi Lộc, chính là sản nghiệp Hà gia.
Nói cách khác, phụ thân Lưu Hâm là nhân viên trong Hà gia, hơn nữa còn là người quản lý.
Cho nên.
Tuy rằng Bàng Uy xếp trên Hà Chí Quang trong tứ thiếu, nhưng Lưu Hâm càng muốn lấy lòng Hà Chí Quang hơn.
Đương nhiên là Hà Chí Quang chưa từng nghe thấy cái tên Lưu Diệu, nhưng là nhân viên trong gia tộc, hắn cũng cho ít mặt mũi.
Lưu Hâm kích động kêu lên.
Lúc này Bàng Uy cười nói:
Hà Chí Quang đáp:
Lương Đào lúng túng nói:
Ngày mai ta sẽ bảo với ba cho ta cái xe mới.
Đúng rồi, cái mercedes của ngươi nên thay đổi thôi!
KHông nói cái này nữa, đại ca đến chưa?
Lương Đào hỏi.
Đại ca đã đến từ sớm rồi!
Vậy sao ngươi không đi vào?
Bàng Uy nói:
Đụng phải người làm ta khó chịu!
Cái gì, có người làm nhị ca khó chịu?
Vậy à, kẻ nào dám không để Lan ninh tứ thiếu chúng ta vào trong mắt!
Lúc trước Lưu Đào cùng Hà Chí Quang vẫn đối mặt với Bàng Uy mà quay lưng về mọi người, bây giờ mới quay lại mang theo một tia chất vấn.
Nhưng rát nhanh, bọn họ nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, bỗng nhiên bọn hắn ngẩn ra, sự ngạo mạn biến mất.
Hạ Thi Vận lo lắng Tiêu Trần gặp nguy hiểm, tiến lên một bước, nỗ lực giải thích với Lương Đào cùng Hà Chí Quang.
Nhưng không đợi cô ấy nói hết, Tiêu Trần lại kéo nàng về phía sau, ánh mắt nhìn thẳng Lương Đào cùng Hà Chí Quang.
Một câu nói rất bình thản, nhưng để cho hai người Hà Chí Quang sợ mất mật.
Lưu Hâm không phát hiện dị dạng, mà vội biểu hiện mình, đứng ra oán trách Tiêu Trần.
Ba!
Hà Chí Quang cho Lưu Hâm một cái tát:
giờ khắc này, trái tim Hà Chí Quang đang run rẩy.
Hắn nhớ lại lời cảnh báo ngày đó của phụ thân.
Hà gia cùng Lương gia ở Thành phố Lan Ninh không phải đệ nhất gia tộc, nhưng xếp hạng rất cao.
Cho dù thế lực sau lưng Tần Tu Kiệt cũng không không tùy tiện bắt nạt gia tộc bọn họ.
Nhưng mà không nghi ngờ, là Tiêu Trần có thể.
Tiêu Trần mặc dù ra tay giết bọn họ, cũng không ai dám báo thù cho bọn họ!
Lương Đào so với Hà Chí Quang còn tệ hơn, suýt chút thì khóc òa lên.
Hắn làm sao lại nghĩ tới, đụng phải Tiêu Trần ở chỗ này?
Mà còn
Tiêu Trần rõ ràng đều học ở cấp ba Lan Ninh.
Tiêu Trần đưa tay cản lại, thiển nhiên thế.
Hà Chí Quang cùng Lương Đào nghe vậy, ánh mắt sáng lên, sợ hãi cũng giảm đi vài phần.
Tính tình của Tiêu Trần cũng không phải khó chiều như vậy nha!
Lão đại!
Lão đại!
Hai người đồng thời nịnh hót một câu, chạy đến bên cạnh Tiêu Trần, bóp vai bóp chân, như một bộ dáng tiểu đệ.
Cảnh anfy làm cho mọi người sững sờ không thốt nên lời.
Đường đường là Lan Ninh tứ thiếu lại làm một bộ dáng này trước Tiêu Trần, sợ là Tần Tu Kiệt cũng không có đãi ngộ này?
Đôi mắt Hạ Thi Vận nhìn Tiêu Trần đầy phức tạp.
Cô ấy phát hiện, càng ngày mình càng không hiểu Tiêu Trần.
Lúc này nội tâm Lưu Hâm cũng bàng hoàng, không rõ Hà Chí Quang muốn làm gì, chỉ có thể xin viện trợ từ Bàng Uy.
Nhưng sắc mặt Bàng Uy cũng âm trầm, không nói gì.
Loại tình huống này hắn cũng không biết phải làm sao.
Tiêu Trần nói:
Hà Chí Quang và Lương Đào nghe vậy mới dừng động tác lại hỏi:
Tiêu Trần thản nhiên nói:
Ta và các bạn học cùng lớp đến đây họp lớp, nhưng có người không cho chúng ta vào, các ngươi thấy thế nào?
Cái gì?
Hai người nhảy lên, bộ dáng giận không kiềm chế được.
Lại có việc này?
thật là buồn cời!
Vô liêm sỉ!
Tên cẩu vật nào lại dám cản đường của lão đại chúng ta, bước ra hai bước!