Diệp Tiểu Tịch cạn lời.
Cô không ngờ rằng Triệu Hằng Lượng kéo người đến đây thật.
Ánh mắt tên họ Lý dán lên người Tiểu Tịch, gã cười dâm tà.
Thần sắc Diệp Tiểu Tịch trở nên lạnh lẽo.
Người xung quanh đã lẩn đi đâu mất, dường như có người đang lén báo cảnh sát.
Long Mộ Thần nhíu mày.
Thấy Diệp Tiểu Tịch đang âm thầm khởi động ngón tay, dáng vẻ chuẩn bị đánh nhau, Long Mộ Thần nắm lấy tay cô rồi kéo cô ra sau lưng tỏ ý bảo vệ.
Long Mộ Thần hỏi.
Vẻ mặt Triệu Hằng Lượng tỏ ra kiêu ngạo, gã ra lệnh:
Mấy tên lưu manh sau lưng gã cười khặc khặc xấu xa.
Gương mặt Long Mộ Thần càng thêm lãnh đạm, anh cất giọng bình tĩnh hỏi lại lần nữa:
Nhất định phải như vậy à?
Đương nhiên!
Triệu Hằng Lượng chép miệng đắc ý:
Ánh mắt Long Mộ Thần trở nên lạnh lẽo, anh vẫn giữ thái độ bình thản:
Mấy vệ sĩ xuất hiện bất thình lình, lập tức lao vào quần ẩu với đám lưu manh.
Những thứ lưu manh kia quen với việc mềm nắn rắn buông rồi, chúng nào phải là đối thủ của nhóm vệ sĩ, chẳng bao lâu thì đã bị đánh đến tán loạn.
Tình thế chuyển biến cực nhành làm Triệu Hằng Lượng cực kỳ bối rối. Gã nhìn quanh với vẻ lén lút rồi hoảng hốt lẩn vào trong đám người.
Diệp Tiểu Tịch luôn chú ý đến gã, cô lao nhanh đến gần rồi đạp một cú vào đùi gã.
Triệu Hằng Lương không kịp đề phòng, gã rú lên kêu đau rồi ngã xuống mặt đất!
Diệp Tiểu Tịch nhìn gã từ trên cao:
Triệu Hằng Lượng giận dữ, gã cho rằng ban nãy do gã không cẩn thận mà thôi. Lát sau, gã lấy con mã tấu Thụy Sĩ giấu trong túi áo ra!
Triệu Hằng Lượng rống lên rồi bật người ngồi dậy!
Diệp Tiểu Tịch chưa từng buông lỏng cảnh giác, cô chợt thấy lạnh người, trái tim hơi run lên liền vội vàng tránh né!
Song gã chưa kịp chạm tới Diệp Tiểu Tịch thì Long Mộ Thần đứng bên cạnh siết chặt tay gã. Triệu Hằng Lượng cảm thấy cổ tay mình đang bị kẹp bằng kềm thép, gã đau đến mức rú lên thật to rồi quăng mã tấu trong tay đi.
Long Mộ Thần cất giọng lạnh băng.
Triệu Hằng Lượng gào khóc vì quá đau.
Ánh mắt Long Mộ Thần tối sầm, chẳng lẽ anh suy nghĩ quá nhiều rồi? Hiện giờ thân phận của Diệp Tiểu Tịch chưa bị lộ, ai lại cố ý nhằm vào cô chứ? Nhìn tình hình này, có lẽ chỉ là trùng hợp, vừa khéo Triệu Hằng Lượng cầm mã tấu cũng chỉ vì muốn chạy trốn thuận lợi mà thôi.
Mấy tên côn đồ bị vệ sĩ chế ngự, tên Lý cầm đầu kêu lên không phục:
Mày thả tao ra mau! Mày biết tao là ai không? Dám chọc đến tao, lát nữa tao gọi đại ca bọn tao ra xử lý bọn bây!
Không cần phải gọi đâu, tôi thả các người đi
Long Mộ Thần viết địa chỉ vào giấy note rồi giao cho tên Lý, nói:
Tên Lý nhìn Long Mộ Thần với vẻ kinh ngạc, anh chịu thả bọn chúng đi thật à?
Long Mộ Thần không sợ hãi làm gã thấy bất an. Rốt cuộc Long Mộ Thần là ai mà lại chẳng sợ gã vậy?
Tên Lý nhìn quanh, gã không muốn ở lại đây nữa, nếu cảnh sát ập tới thì càng phiền phức. Gã túm lấy tờ giấy rồi cố gân cổ đe dọa:
Mấy tên côn đồ đi mất tăm, Diệp Tiểu Tịch không khỏi nhíu mày hỏi:
Cứ thả bọn chúng đi như vậy hả?
Bọn chúng chịu thiệt, tất nhiên sẽ đến tìm anh.
Long Mộ Thần bình tĩnh đáp lại.
Diệp Tiểu Tịch khó hiểu.
Long Mộ Thần hơi cau mày:
Diệp Tiểu Tịch hợi kinh ngạc.
Đúng là thế rồi, nếu đưa đám côn đồ này đến cảnh sát thì hiển nhiên không thể gạt Hà Nhu chuyện này được. Thì ra Long Mộ Thần giải quyết như thế là vì cô? Vì cô không muốn bố mẹ biết rõ mối quan hệ của hai người nên anh mới thả bọn chúng đi.
Đáy lòng Diệp Tiểu Tịch ấm sực lên.
Long Mộ Thần nắm tay cô nói:
Đi thôi, anh đưa em về.
Em đi cùng anh về khách sạn.
Diệp Tiểu Tịch quyết định.
Long Mộ Thần nhíu mày, anh mỉm cười an ủi:
Yên tâm đi Tiểu Tịch, anh sẽ giải quyết.
Em biết.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, dù nơi này là thành phố S thì cô tin Long Mộ Thần vẫn giải quyết việc này gọn gàng. Tuy thế cô vẫn kiên quyết:
Cô không muốn để bố mẹ cô biết mấy chuyện rắc rối thế này, miễn cho họ có thành kiến với Long Mộ Thần. Nhưng cô không thể bỏ mặc ngồi yên được, ít nhất cô có thể ở bên cạnh Long Mộ Thần.
Long Mộ Thần mỉm cười dịu dàng rồi gật đầu nói:
Hai người trở về khách sạn, Long Mộ Thần đặt phòng tổng thống tại tầng cao nhất.
Long Mộ Thần bảo nhân viên phục vụ mang những món ăn thịnh soạn được chuẩn bị từ trước đến phòng ngủ của anh. Lúc bọn họ đi vào thì vừa khéo món ăn được đưa đến.
Long Mộ Thần đi tới kéo ghế ngồi giúp cô.
Diệp Tiểu Tịch ngồi xuống, cô vừa cầm ly rượu vang đỏ lên thì đã bị Long Mộ Thần cướp đi.
Long Mộ Thần rót một ly nước chanh cho cô.
Diệp Tiểu Tịch nhìn anh chằm chằm.
Long Mộ Thần mỉm cười, dọa:
Gương mặt Diệp Tiểu Tịch hơi đỏ lên, cô ngoan ngoãn cầm ly nước chanh.
Cô đang định ăn cơm thì di động vang lên. Diệp Tiểu Tịch nhíu mày, Hà Nhu đang gọi cho cô.
Cô ấn nút trả lời rồi nghe Hà Nhu hỏi:
Diệp Tiểu Tịch hết sức phẫn nộ, đã quá đủ với cái gia đình kia rồi, tính kế cô thì thôi đi, lại còn không biết xấu hổ đến mức đi mách lẻo!
Vốn dĩ cô còn thông cảm cho Diệp Phỉ Phỉ, nhưng sau ngày hôm nay, cô chẳng còn bất kỳ ấn tượng tốt đẹp nào với chị ta cả!
Diệp Tiểu Tịch kể hết mọi chuyện cho Hà Nhu nghe, từ việc Diệp Phỉ Phỉ gạt cô thế nào, đến việc Triệu Hằng Lượng mặt dày vô sỉ. Tuy vậy, cô không đề cập đến Long Mộ Thần hay Triệu Hằng Lượng kéo người đến trả thù.
Hà Nhu nghiến răng nghiến lợi mắng:
Đúng là không nên qua lại với bọn họ mà! Phải rồi, bây giờ con đang ở đâu vậy Tiểu Tịch?
Mẹ yên tâm đi, con đang ở cùng với bạn con!
Diệp Tiểu Tịch thoáng nhìn qua Long Mộ Thần rồi trả lời trong sự chột dạ.
Hà Nhu dặn dò mấy câu rồi cúp máy.
Long Mộ Thần nhìn lướt qua điện thoại rồi nói:
Diệp Tiểu Tịch vội hỏi: