Quả thật Diệp Tiểu Tịch bị anh chọc cho tức chết.
Cô đi hỏi, lẽ nào người khác sẽ thừa nhận đã hiểu lầm quan hệ của bọn họ à?
Long Mộ Thần đúng là vô lại, Diệp Tiểu Tịch đành phải từ bỏ.
May mà đúng như Long Mộ Thần nói, bọn họ tò mò nhưng cũng không nhiều chuyện, không ai hỏi tiếp hoặc nghi ngờ thân phận của Diệp Tiểu Tịch cả.
Long Mộ Thần ung dung nói chuyện với bọn họ xong, anh thấp giọng nói với Diệp Tiểu Tịch:
Diệp Tiểu Tịch gật đầu đồng ý.
Nhưng bọn họ chưa kịp lên lầu, chợt ở cửa ra vào phát ra một trận ồn ào.
Lúc hai người họ nhìn về phía cửa ra vào, chỉ thấy Dương Uyển Dung mặc một bộ lễ phục màu hồng nhạt rất đẹp, để lộ một mảng da thịt trắng nõn, mỉm cười đầy kiêu ngạo, bước vào trong phòng dưới sự chú ý của mọi người.
Diệp Tiểu Tịch nhướng mày, hiện giờ Dương Uyển Dung trông rất quyến rũ động lòng người. Nhưng dù sao, đây cũng là tiệc chúc mừng giáo sư Vương chứ không phải tiệc rượu, nên bộ lễ phục của cô ta hơi bị lố.
Nhưng Dương Uyển Dung lại chẳng chú ý tới điểm này, cô ta rất hài lòng khi được mọi người chú ý. Nhìn lướt qua ánh mắt kinh diễm của mọi người, cô ta mải lo tìm kiếm bóng dáng của Long Mộ Thần, mà không để ý tới vẻ không ổn trong mắt họ.
Long Mộ Thần chỉ hờ hững liếc cô ta một cái rồi dẫn Diệp Tiểu Tịch lên lầu.
Trong mắt Dương Uyển Dung hiện lên vẻ tức giận, hai người họ thật sự ở chung một chỗ!
Dương Uyển Dung cố nén cơn giận. Cô ta không đuổi theo hai người họ, chỉ ung dung chào hỏi mọi người.
Bỗng nhiên, một bóng dáng bé xíu đứng trong góc vẫy tay với Dương Uyển Dung. Cô ta thừa lúc mọi người không chú ý tới, đi về phía đó.
Nhưng Dương Uyển Dung lại không nhận ra, từ nãy tới giờ luôn có ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta.
Bé gái xinh đẹp trốn trong góc kia trông khoảng bảy tám tuổi. Lúc bé thấy Dương Uyển Dung đến, lập tức vui vẻ ôm lấy chân cô ta.
Dương Uyển Dung nhìn thấy lễ phục bị nhăn, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Nhưng sau khi cô bé ngẩng đầu lên nhìn Dương Uyển Dung, cô ta lập tức mỉm cười ra vẻ thân thiết.
Dương Uyển Dung xoa đầu cô bé.
Băng Băng à, em nhìn thấy bạn gái của anh Mộ Thần chưa?
Thấy rồi.
Vương Băng Băng bĩu môi tỏ vẻ không vui.
Cô gái kia đáng ghét quá chừng. Quả nhiên đúng như chị nói, cô ta chính là người xấu! Cô ta dám giành anh Mộ Thần của em, em nhất định phải dạy cho cô ta một trận!
Băng Băng.
Dương Uyển Dung nói với vẻ khó xử.
Vương Băng Băng làm bộ sắp khóc, nói:
Dương Uyển Dung tỏ vẻ khó xử, lấy ra một viên kẹo.
Băng Băng à, vậy không tốt lắm đâu?
Chị Uyển Dung yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết là chị đưa em đâu!
Nói xong, Vương Băng Băng lập tức cầm lấy viên kẹo.
Trên mặt Dương Uyển Dung lộ vẻ vui vẻ, cô ta vội kéo Vương Băng Băng đang tính chạy đi, dặn dò một cách nghiêm túc:
Băng Băng em phải nhớ kỹ. Chỉ cần bỏ viên kẹo này vào trong đồ uống thì sẽ không bị phát hiện đâu. Còn nữa, nhất định em không được ăn vụng đâu đó. Bằng không em sẽ bị tất cả mọi người ghét bỏ đấy!
Em biết rồi, chị yên tâm đi.
Vương Băng Băng gật đầu nói:
Lúc này Dương Uyển Dung mới buông Vương Băng Băng ra. Cô ta nhìn cô bé nhảy nhót đi về phía cầu thang, nở nụ cười lạnh lẽo.
Thứ Dương Uyển Dung đưa cho Vương Băng Băng chẳng phải là kẹo gì hết, mà là một viên thuốc, chỉ cần Diệp Tiểu Tịch ăn vào sẽ làm trò hề ngay! Vương Băng Băng lại là một đứa bé, nếu con bé bỏ thuốc vào ly nước của Diệp Tiểu Tịch, chắc chắn Diệp Tiểu Tịch sẽ không đề phòng. Cô muốn xem thử, sau khi Diệp Tiểu Tịch làm ra trò hề trước mặt nhiều người như vậy, Long Mộ Thần có còn thích cô ta nữa không!
Lúc Vương Băng Băng leo lên cầu thăng, đột nhiên sau lưng có người đụng trúng cô bé. Cô bé không nhịn được la ui da một tiếng, cơ thể cũng ngã về trước!
Người đứng phía sau vội ôm lấy Vương Băng Băng, đoạn hỏi:
Nói xong, người kia vươn tay sờ soạng trên người Vương Băng Băng, như thể đang xem cô bé có bị thương hay không.
Vương Băng Băng lắc đầu, trả lời một cách lễ phép.
Cô gái kia thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
Xin lỗi em nhé, khi nãy chị không nhìn đường nên mới đụng trúng em.
Không sao đâu, tạm biệt chị.
Vương Băng Băng vẫy tay với cô rồi xoay người chạy đi.
Vương Hân Lam nhìn theo bóng lưng của Vương Băng Băng, trong lòng bàn tay lại có thêm một thứ giống như viên thuốc. Đấy là thứ cô vừa lấy được trong túi áo của con bé.
Lúc trước Long Mộ Thần gọi cho cô, bảo cô theo dõi Dương Uyển Dung. Khi nãy cô nghe được cuộc nói chuyện giữa Dương Uyển Dung và Vương Băng Băng, cho nên mới đuổi theo Vương Băng Băng, lấy thứ gì đó trong túi áo của con bé ra.
Vương Hân Lam đưa mũi ngửi thử. Cô dám chắc đây không phải kẹo!
Lúc này Diệp Tiểu Tịch và Long Mộ Thần đang ở trong phòng của giáo sư Vương, Long Mộ Thần tặng quà cho ông. Sau đó giáo sư Vương lại tán gẫu vài câu với Long Mộ Thần, đương nhiên cũng khen Diệp Tiểu Tịch một hồi, khiến cô cảm thấy rất ngại ngùng.
Đột nhiên cửa phòng bị mở cửa ra một khe nhỏ, Vương Băng Băng ló đầu vào nhìn khắp phòng. Lúc nhìn thấy Long Mộ Thần, ánh mắt cô bé chợt sáng rực lên.
Bé vui vẻ chạy lại, ôm lấy chân anh trông vô cùng thân thiết.
Long Mộ Thần mỉm cười, giơ tay xoa đầu cô bé.
Long Mộ Thần giới thiệu cho Diệp Tiểu Tịch.
Diệp Tiểu Tịch hơi ngạc nhiên. Con gái giáo sư Vương lại dính chặt lấy Long Mộ Thần như thế, cô không nhịn được nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Long Mộ Thần bất đắc dĩ, Diệp Tiểu Tịch lại đang đoán mò gì thế?
Giáo sư Vương cười khổ một tiếng.
Lúc sinh nó ra, tôi và bà nhà đều lớn tuổi cả rồi, cho nên rất nuông chiều nó. Bởi vậy nó mới không lễ phép như thế.
Con đâu có?
Vương Băng Băng nói với vẻ tủi thân, bỗng nhiên cô bé buông Long Mộ Thần ra, nhìn chằm chằm vào Diệp Tiểu Tịch.
Chị gái xinh đẹp này nhất định là bạn gái của anh Mộ Thần rồi phải không?
Ừm.
Long Mộ Thần gật đầu.
Ánh mắt Vương Băng Băng lóe lên, cô bé chợt nắm lấy tay Diệp Tiểu Tịch rồi nói: