Vì tôi …không muốn cầm bất cứ thứ gì liên quan đến anh cả!
Cô nói xong thì dúi chiếc điện thoại vào tay của Gia Bảo rồi bước vội vã vào trong với gương mặt giàn giụa nước mắt rồi thầm nghĩ trong đau khổ “ Xin lỗi! Xin lỗi anh Gia Bảo! Tôi không muốn làm vậy đâu nhưng cứ nhìn thấy anh là tôi lại nghĩ tới ba mình …chỉ vì việc hoán đổi linh hồn ngớ ngẩn đó đã làm cho ba tôi phải chết! Tôi không hề trách anh nhưng tôi lại không thể tha thứ cho mình. Tôi rất xin lỗi khi đã làm thế này! Mong anh hãy tha lỗi cho tôi! ”
Gia Bảo nhìn theo bóng Phương Nghi cho tới khi khuất hẳn và nói với đôi mắt đẫm lệ:
Gia Bảo nhìn ngước mặt lên nhìn căn phòng cạnh cửa sổ một lúc rồi quay bước ra về với một nỗi lòng tê tái và những bước chân nặng trĩu.
… …
Gia Bảo bước vào nhà như một người vô hồn. Ông Châu nhìn thấy vẻ thất thần của con trai thì khẩn trương hỏi:
Gia Bảo không trả lời anh bước thẳng vào trong nhưng đi được vài bước thì chân anh bỗng nhiên khựng lại rồi quay người bước tới bên ông Châu và nhẹ giọng:
Ông Châu gật đầu và nói khẩn trương:
Gia Bảo nén tiếng thở dài rồi ngồi xuống ghế. Anh không nói liền mà nhìn vào khoảng không một lúc rồi mới lên tiếng:
Ông Châu như muốn phì cười trước câu nói đầy ẩn ý của con trai. Ông nhấp một ngụm trà và hỏi nhẹ:
Gia Bảo thở dài rồi buồn giọng:
“Thứ đó sao? Thằng bé này thiệt tình …chắc là bị Phương Nghi từ chối rồi! Khổ thân cho con trai mình! ”
Ông Châu mỉm cười rồi nhẹ giọng: