Diệp Khai sáng mắt lên.
Phó Hồng Tuyết đồng ý.
Diệp Khai tiếp:
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
Diệp Khai cau mày:
Phó Hồng Tuyết lắc đầu.
Diệp Khai hỏi:
Phó Hồng Tuyết nhìn ra xa xa, một lúc sau, đáp:
Hắn còn hoang mang về câu nói của Tiết Võ:
" Bạch Thiên Vũ là một con người chẳng đáng giá là một con người"
Hắn không muốn nhớ đến câu đó nhưng làm sao hắn quên được, ít nhất cũng trong nhất thời.
Sau một lúc suy tư, Diệp Khai thốt:
Phó Hồng Tuyết nín lặng.
Đinh Vân Lâm chen lời:
Diệp Khai tiếp:
Đinh Vân Lâm thở dài:
Diệp Khai tiếp:
Đinh Vân Lâm gật đầu:
Diệp Khai tiếp:
Đinh Vân Lâm thốt:
Diệp Khai trầm ngâm một lúc:
Đinh Vân Lâm tiếp:
Diệp Khai lắc đầu:
Đinh Vân Lâm đáp:
Diệp Khai thở dài:
Đinh Vân Lâm tiếp:
Diệp Khai gật đầu rồi nâng hồ rượu lên ngửi.
Chàng thốt:
Đinh Vân Lâm xì một tiếng:
Diệp Khai cười khổ:
Đinh Vân Lâm thốt:
Nàng nhìn Diệp Khai, gằn từng tiếng, tiếp:
Phó Hồng Tuyết quay đầu trừng mắt nhìn Diệp Khai, trầm giọng thốt:
Diệp Khai điểm một nụ cười.
Rồi chàng đáp:
Phó Hồng Tuyết cười lạnh.
Hắn không buồn nói thêm tiếng gì, quay mình bước đi.
Đinh Vân Lâm vụt gọi:
Phó Hồng Tuyết vẫn đi song bước chậm hơn trước.
Đinh Vân Lâm hỏi:
Phó Hồng Tuyết chợt đứng lại hỏi:
Đinh Vân Lâm tiếp:
Phó Hồng Tuyết cau mặt, gân giật thấy rõ.
Hắn không đáp, bước đi luôn.
Đêm đã qua được nửa phần. Trên cao có vầng trăng sáng, không gian như vào lúc hoàng hôn.
Đinh Vân Lâm nhìn theo bóng Phó Hồng Tuyết từ từ xa dần xa dần.
Nàng cảm thấy hắn cô độc quá chừng.
Bất giác, nàng thở dài, thốt:
Nàng lắc đầu, tiếp:
Diệp Khai điềm nhiên:
Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:
Diệp Khai mỉm cười:
Đinh Vân Lâm cau mày:
Diệp Khai giải thích:
Đinh Vân Lâm cười nhẹ:
Diệp Khai thở dài:
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai đáp:
Đinh Vân Lâm thốt:
Diệp Khai tiếp luôn:
Đinh Vân Lâm tặt lưỡi:
Diệp Khai cười nhẹ:
Đoạn chàng nhếch nụ cười khổ, tiếp:
Đinh Vân Lâm vẩu môi:
Bỗng nàng ôm Diệp Khai, cắn vào vành tai chàng, nhẹ giọng tiếp:
Phó Hồng Tuyết từ từ bước đi.
Hắn biết phía sau vĩnh viễn không có người cúi đầu lầm lũi đi theo hắn như lúc
Không có con người đó theo sau cũng chẳng sao. Hắn đã quen cô độc rồi.
Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy mình đang ở giữa một khoảng không bao la. Hầu như hắn chới với trong cái trống trải đó, giả như muốn quờ quạng đôi tay để bám víu vào một cái gì thì cũng chẳng có cái gì để bám víu.
Cái khoảng trống đó là ở phía sau hắn, hay đúng hơn là phía sau, khoảng trống dày hơn phía trước,
Lắm lúc hắn muốn quay đầu lại, nhìn khoảng trống phía sau.
Rồi hắn cứ bước, con đường trước mặt dài quá, dài vô tận...
Hắn độc hành như thế mãi hay sao ?
Tự nhiên hắn phải nhớ đến nàng và tự hỏi trong tiết thu lạnh lẽo này, nàng đang ở đâu, đang làm gì. Dù sao hắn cũng khó quên nàng cũng như khó tránh đau khổ.
Tuy nhiên nếu biết được nàng ở đâu thì hắn cũng không đi tìm nàng đâu.
Không bao giờ hắn tưởng gặp lại nàng.
nào.
Đang đi, hắn chợt nghe tiếng khóc.
Âm thanh nam nhân. vang từ cánh rừng thưa phía trước mặt vọng lại. Nam nhân nào đó vừa khóc vừa kể:
Phó Hồng Tuyết dừng chân, đưa mắt nhìn về phía đó.
Trong tầm mắt của hắn hiện ra một nam nhân vận áo gai trắng, quỳ trước một bàn hương án. Trên hương án có ngựa giấy, tiền giấy, có cả một thanh đao bằng giấy.
Đao bằng nhiều mảnh giấy bồi thành bảng. Chuôi đao sơn đen.
Nam nhân vào trạc trung niên, dáng dấp nhanh nhẹn, mũi thẳng, miệng ngang, biểu hiện tánh khí quật cường.
Con người đó nếu khóc thì hẳn là một sự kiện phi thường.
Y khóc rất thương tâm.
Khóc một lúc, y lấy tiền giấy, ngựa giấy, đao giấy đốt hết. Đốt xong mấy thứ đó rồi mà y vẫn còn đổ lệ.
Phó Hồng Tuyết đã đến nơi từ lâu, đứng cạnh đó bình tĩnh nhìn.
Nam nhân đó lại kể lể:
Y lại khóc lớn hơn. Đợi cho y khóc bằng thích rồi, Phó Hồng Tuyết mới bật kêu lên một tiếng: - Ý.
Người đó giật mình, quay người lại nhìn Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Người đó do dự một chút, cuối cùng đáp:
Phó Hồng Tuyết khích động mạnh tâm tư, cố dằn cơn trào lòng, hỏi:
Nam nhân đáp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Nam nhân kể:
Phó Hồng Tuyết chớp mắt:
Nam nhân gật đầu:
Phó Hồng Tuyết cau mày:
Nam nhân gật đầu:
Với giọng căm hờn, y tiếp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Nam nhân căm hờn hơn:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Nam nhân đáp:
Y ưỡn ngực, cao giọng tiếp:
Phó Hồng Tuyết chớp mắt:
Triệu Đại Phương thở dài:
Rồi y cười lớn, tiếp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Triệu Đại Phương tiếp:
Phó Hồng Tuyết lại một phen khích động.
Triệu Đại Phương thở dài tiếp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Triệu Đại Phương thoáng lộ vẻ buồn:
Y khóc.
Vừa khóc y vừa tiếp:
Phó Hồng Tuyết nắm chặt tay, run run giọng hỏi:
Triệu Đại Phương lắc đầu:
Phó Hồng Tuyết trầm giọng:
Triệu Đại Phương đáp:
Phó Hồng Tuyết chận lời:
Triệu Đại Phương trố mắt:
Phó Hồng Tuyết không đáp. Hai tay nắm chặt lại.
Một lúc lâu, hắn hỏi:
Triệu Đại Phương cao giọng:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Triệu Đại Phương trừng mắt:
Phó Hồng Tuyết thốt:
Triệu Đại Phương chận lời:
Y tiếp luôn:
Con tim vốn lạnh, con tim của Phó Hồng Tuyết vụt sôi lên, sôi niềm cảm xúc.
Triệu Đại Phương nói gì, hắn không còn nghe nữa.
Hiện tại hắn chỉ còn nghĩ đến mội một việc là phục thù báo hận. Niềm báo phục bừng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Bây giờ hắn không còn hoài nghi nữa.
Bây giờ hắn tin phụ thân hắn là một nhân vật phi phàm, đáng được tôn kính. Bất quá một vài kẻ gian manh vì sợ phụ thân hắn, không dám hoạt động nên sanh hận mà nói xấu.
Bây giờ thì hắn minh bạch, nên ý chí báo cừu bừng dậy trở lại.
Hắn thống hận những ai phỉ báng phụ thân hắn. Hắn thống hận nhất là Mã Không Quần.
Hắn thề phải tìm cho được Mã Không Quần. Hắn thề không dung tha hung thủ.
Thấy thần sắc hắn, Triệu Đại Phương kinh hãi, tự hỏi so thiếu niên này bỗng nhiên biến đổi kỳ quái như vậy.
Phó Hồng Tuyết chợt hỏi:
Triệu Đại Phương gật đầu.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Triệu Đại Phương lắc đầu. Đôi mắt thì nhìn chầm chập bàn tay nắm chuôi đao của hắn.
Bỗng y nhảy dựng lên hỏi:
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
Hắn không nói gì nữa. Hắn quay mình bước ra khỏi khu rừng.
Triệu Đại Phương ngơ ngác nhìn théo hắn. Bất thình lình y vọt mình theo, quỳ xuống trước mặt hắn.
Đoạn y cao giọng thốt:
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
Triệu Đại Phương tiếp:
Phó Hồng Tuyết chận lời:
Triệu Đại Phương kèo nài:
Phó Hồng Tuyết trố mắt:
Triệu Đại Phương tiếp:
Phó Hồng Tuyết cúi đầu, tay nắm cứng đốc đao.
Đột nhiên hắn hỏi:
Hôm nay là hôm thứ tư.
Phó Hồng Tuyết về ở tại nhà của Triệu Đại Phương được bốn hôm rồi.
Trong bốn hôm hắn vẫn tịch mịch như bất cứ lúc nào, bởi Triệu Đại Phương đưa hắn về nhà rồi liền ra đi, dò la tin tức của Mã Không Quần.
Giữa nhà có bàn thờ, có bức tượng một người, dáng tuấn nhã, râu lún phún, hông mang đao, chuôi đen, vỏ đen. Trên bàn thờ có bài vị đều mấy chữ: "Ân công Bạch đại hiệp chi thần vị".
Nhìn bức ảnh cha, nét vẽ không khéo lắm song là một bức truyền thần, Phó Hồng Tuyết bồi hồi man mác...
Dòng tâm tư đưa hắn trở lại với một bóng hình. Thúy Bình.
Nhưng hắn gạt bỏ ngay ý tưởng về nàng vì cho rằng trước linh vị chà mà hắn còn mơ hoài đến nàng thì quả thật hắn không xứng đáng là con một bậc đại hiệp.
Hắn cảm thấy mình cô độc quá.
Vừa lúc đó, có tiếng chân người vang lên trên đường. Ở đây là khu vắng vẻ, không có người qua lại, cho nên tiếng chân đó phải là của Triệu Đại Phương.
Đúng vậy, Triệu Đại Phương đã về.
Phó Hồng Tuyết hỏi liền:
Triệu Đại Phương cúi đầu, thở dài.
Y không cần đáp thành tiếng, cử chỉ đó cũng đủ lắm rồi. Y lộ vẻ đau khổ.
Phó Hồng Tuyết đứng lên:
Triệu Đại Phương ngẩng mặt hỏi:
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
Triệu Đại Phương tiếp:
Phó Hồng Tuyết cau mày:
Triệu Đại Phương đáp:
Phó Hồng Tuyết trầm giọng:
Triệu Đại Phương đáp:
Phó Hồng Tuyết cau mày.
Triệu Đại Phương tiếp:
Phó Hồng Tuyết thoáng do dự:
Triệu Đại Phương đáp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Triệu Đại Phương đáp:
Phó Hồng Tuyết lại cau mày.
Triệu Đại Phương tiếp:
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
Triệu Đại Phương tiếp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Triệu Đại Phương gật đầu:
Phó Hồng Tuyết từ từ ngồi xuống.
Triệu Đại Phương hỏi:
Phó Hồng Tuyết lắc đầu.
Hắn lắc đầu mà lòng quặn đau.
Triệu Đại Phương không thấy vẻ đau khổ của hắn. Y mỉm cười thốt:
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
Rượu đã được đặt lên bàn. Hai vò. Đêm xuống sâu dần, sâu dần.
Canh ba đã điểm rồi mà cưa có ai đến cả. Nhưng Triệu Đại Phương bình tỉnh như thường, không hề bồn chồn nôn nao.
Đích xác là y tín nhiệm bằng hữu cực độ.
Phó Hồng Tuyết ngồi đó, bất động, không nói một tiếng gì.
Để phá tan im lặng nặng nề, Triệu Đại Phương điểm một nụ cười, thốt:
Phó Hồng Tuyết không lấy làm lạ. Hắn có thấy mẫu người đó.
Diệp Khai là một.
Triệu Đại Phương tiếp:
Phó Hồng Tuyết không nghe y nói gì nữa, bởi lúc đó có tiếng chân người vang lên trên đường.
Bước chân rất nặng mà lại là của hai người chứ không phải một.
Triệu Đại Phương cũng lắng nghe.
Rồi y lắc đầu thốt:
Phó Hồng Tuyết thản nhiên:
Triệu Đại Phương tiếp:
Y cười tiếp:
Phó Hồng Tuyết gật đầu, công nhận y có lý.
Bước chân dừng lại bên ngoài cửa.
Triệu Đại Phương cau mày khi có người gõ cửa.
Triệu Đại Phương nhăn mặt song không thể không mở cửa.
Nơi khung cửa, hai người hiện ra, dung mạo tầm thường, vận y phục bình thường, chân mang giày cỏ.
Hai nam nhân. Họ khiêng một cỗ quan tài đến tìm Triệu Đại Phương.
Một người hỏi:
Triệu Đại Phương gật đầu:
Người đó tiếp:
Có kẻ nhờ bọn tại hạ đưa vật này đến cho các hạ.
Họ đặt cỗ quan tài xuống, đoạn quay mình đi liền.
Triệu Đại Phương muốn chạy theo song suy nghĩ sao đó, lại thôi.
Y sửng sờ nhìn cỗ quan tài.
Lâu lắm, y cất tiếng:
Giọng y sệt sệt.
Phó Hồng Tuyết cũng xúc cảnh sinh tình, song bình sinh hắn không hề an ủi ai.
Qua một lúc nữa, Triệu Đại Phương thở dài, tiếp:
Bỗng có âm thanh vang lên:
Âm thanh phát xuất từ cỗ quan tài.
Rồi nấp quan tài bậc lên, từ trong quan tài, một người nhảy vọt ra.
Người đó là một đại hán, râu ngắn đầy mặt, mình trần, vận chiếc quần đen thêu hoa đỏ, chân mang giày mới.
Triệu Đại Phương cười lớn:
Người đó dĩ nhiên là Kim Phong Tử.
Bóp nát lớp khằng gắn quanh miệng vò, mở nắp, y nâng nguyên vò, uống như
trâu.
Ngồi bên cạnh, Phó Hồng Tuyết không hề liếc mắt nhìn.
Mường tượng hắn cho rằng chẳng có ai ở quanh hắn, không có cả Triệu Đại Phương.
Người đó có vẻ điên thật. Nhưng cần gì, dù y có ngạo nghễ hơn nữa thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Nốc xong nửa vò rượu, Kim Phong Tử cười lớn khen:
Triệu Đại Phương hỏi:
Kim Phong Tử trừng mắt:
Triệu Đại Phương gắt:
Kim Phong Tử đáp:
Tuy nói thế nhưng y có vẻ sợ hãi. Niềm sợ hãi thoáng lộ nơi ánh mắt một cách kín đáo.
Để che dấu niềm sợ hãi đó, y lại nâng chiếc vò lên ngang mặt, uống tiếo.
Triệu Đại Phương chụp tay y.
Kim Phong Tử gắt:
Triệu Đại Phương thở dài:
Kim Phong Tử hừ một tiếng:
Triệu Đại Phương tiếp:
Kim Phong Tử trừng mắt, hét to:
sao ?
Triệu Đại Phương nín lặng.
Y biết là dù có hỏi nữa cũng chẳng nghe được gì. Dù gặp điều phiền phức lớn bằng trời thì Kim Phong Tử cũng chẳng hề nói ra khi có kẻ thứ ba dự thính.
Kim Phong Tử bật cười vang, tiếp:
Bất chợt, y đổi giọng:
Y nâng vò rượu lên, nốc tiếp.
Triệu Đại Phương lắc đầu:
Đặt vò rượu xuống, lại trừng mắt, Kim Phong Tử quát:
Phó Hồng Tuyết vẫn im lặng, không quan tâm đến y. Mường tượng hắn chỉ còn xác chứ hồn thì ở tận đâu đâu.
Kim Phong Tử tiếp:
Phó Hồng Tuyết vẫn lờ đi.
Kim Phong Tử vụt chỉ ngay hắn:
Triệu Đại Phương khẽ nắm chéo quần y, giật nhẹ,gượng cười thốt:
Kim Phong Tử hừ lạnh:
Triệu Đại Phương trố mắt:
Kim Phong Tử cao giọng:
Triệu Đại Phương càng mở mắt to hơn:
Kim Phong Tử đáp:
Triệu Đại Phương nghiêm giọng:
Kim Phong Tử cười nhạt:
Triệu Đại Phương hỏi:
Kim Phong Tử đáp:
Triệu Đại Phương hỏi:
Kim Phong Tử tiếp:
Triệu Đại Phương lắc đầu:
Kim Phong Tử cười vàng:
Triệu Đại Phương hỏi liền:
Kim Phong Tử không màng đến y, quay sang Phó Hồng Tuyết , hỏi: - Có phải các hạ muốn biết Mã Không Quần ở đâu ?
Phó Hồng Tuyết vẫn nắm chặt chuôi đao:
Kim Phong Tử cười nhẹ: - Tại hạ biết nhiều việc hơn nữa kia.
Phó Hồng Tuyết khẩn trương đến không thốt thành tiếng: - Lão... lão tặc... hiện đang ở đâu ?
Kim Phong Tử nín lặng.
Triệu Đại Phương sấn tới, chụp vai y, lắc mạnh quát: - Đã biết thì sao ngươi không nói ?
Kim Phong Tử hừ một tiếng:
Triệu Đại Phương đáp: - Bởi y là ân nhân của ta, là con của ân nhân ra, là bằng hữu của ta... Kim Phong Tử lắc đầu: - Ta đã nói y là bằng hữu của ngươi cứ không phải là bằng hữu của ta. Triệu Đại Phương gắt: - Ngươi có phải là bằng hữu của ta không ?
Kim Phong Tử đáp: - Hiện tại là vậy. Bởi hiện tại ta còn sống.
Triệu Đại Phương cau mày: - Như thế là ý tứ gì ?
Kim Phong Tử thản nhiên: - Ý tứ gì thì đáng lẽ ngươi phải biết.
Phó Hồng Tuyết vụt hỏi: - Chẳng lẽ nói ra rồi là các hạ phải chết ?
Kim Phong Tử lắc đầu: - Ý của tại hạ không phải vậy.
Phó Hồng Tuyết trầm giọng: - Các hạ đòi điều kiện ?
Kim Phong Tử buông gọn: - Một điều kiện duy nhất.
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
Kim Phong Tử tiếp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử tiếp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử mặc nhận.
Phó Hồng Tuyết hỏi một lần nữa:
Kim Phong Tử đáp:
oán.
Phó Hồng Tuyết cau mày: - Không oán không cừu thì làm sao tại hạ giết được ?
Kim Phong Tử thốt: - Vậy mà các hạ phải giết. Giết để biết Mã Không Quần hiện ở đâu. Phó Hồng Tuyết cúi đầu nhìn bàn tay đặt nơi chuôi đao. Hắn suy tư... Triệu Đại Phương hỏi: - Tại sao ngươi nhất định phải giết người đó ?
Kim Phong Tử đáp: - Bởi vì y muốn giết ta.
Triệu Đại Phương cười nhẹ: - Không ai cấm y muốn song liệu y có thực hiện nổi ý muốn đó không ? Kim Phong Tử tiếp:
Triệu Đại Phương giật mình: - Người giết nổi ngươi thiết tưởng không nhiều.
Kim Phong Tử nhấn mạnh: - Giết nổi y cũng chẳng có mấy tay.
Y nhìn qua thanh đao của Phó Hồng Tuyết tiếp luôn: - Trong thiên hạ ngày nay, giết nỗi y, họa chăng chỉ có thanh đao đó mà thôi. Phó Hồng Tuyết nhìn xuống đao.
Kim Phong Tử tiếp:
Phó Hồng Tuyết trầm giọng:
Kim Phong Tử gật gù:
Phó Hồng Tuyết nắm chặt chuôi đao. Mồ hôi lạnh đượm ướt trán hắn.
Ai nỡ giết một người lạ. Dù là điên cũng chẳng ai đụng ai cũng giết được.
Nhưng mối thù mang nặng trong tâm quá. Mối thù ngang tuổi với hắn.
Hắn phải làm những việc không ai nỡ làm, chung quy cũng chỉ vì mối thù đó.
Kim Phong Tử thốt:
Phó Hồng Tuyết chợt ngẩng đầu.
Kim Phong Tử điềm nhiên tiếp:
Phó Hồng Tuyết bỗng hỏi:
Kim Phong Tử đáp:
Triệu Đại Phương có nói là Kim Phong Tử chưa hề thất tín bao giờ.
Phó Hồng Tuyết không thể không tin.
Còn nghi ngờ làm sao được một con người biết mình sắp bị giết mà vẫn thủ tín, bất chấp mọi thử thách chờ đợi ở dọc đường.
Phó Hồng Tuyết cúi đầu, nhìn tay, tay bóp chặt chuôi đao.
Hắn từ từ thốt:
Kim Phong Tử hỏi:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử sáng mắt lên. Triệu Đại Phương cũng hân hoan luôn. Y đâu muốn bằng hữu chết. Phó Hồng Tuyết chịu giết kẻ kia là bằng hữu của y thoát nạn.
Kim Phong Tử thốt:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử đáp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử mỉm cười:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử trầm ngâm một chút:
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
Kim Phong Tử đáp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử tiếp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử lắc đầu:
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
Kim Phong Tử lắc đầu:
Phó Hồng Tuyết cau mày:
Kim Phong Tử điềm nhiên:
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
Kim Phong Tử tiếp:
Y cười rồi tiếp:
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm một lúc:
Kim Phong Tử đáp:
Phó Hồng Tuyết thốt:
Kim Phong Tử lắc đầu:
Phó Hồng Tuyết tiếp:
Kim Phong Tử do dự một chút:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử tiếp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử tiếp:
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
Kim Phong Tử tiếp:
Phó Hồng Tuyết chờ nghe.
Kim Phong Tử tiếp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử mô tả:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử đáp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử thở dài:
Triệu Đại Phương bỗng cười mấy tiếng, thốt:
Thanh đao của Phó Hồng Tuyết là thanh đao của Bạch Thiên Vũ.
Hắn nhìn xuống đao, rồi ngẩng đầu lên nhìn thanh đao trong bức tượng của Bạch Thiên Vũ.
Kim Phong Tử kết luận:
Phó Hồng Tuyết gật đầu:
Kim Phong Tử tiếp:
Phó Hồng Tuyết trầm giọng:
Kim Phong Tử cười nhẹ:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Kim Phong Tử đáp:
Phó Hồng Tuyết tí6p: - Những kẻ đó lầm. Những kẻ đó mù mắt.
Kim Phong Tử cười lớn, nâng vò rượu, nốc ừng ực.
Triệu Đại Phương mỉm cười: - Dù sao thì y cũng là một người có nhiều điểm tốt.
Khi đêm tàn, bình minh trở lại thì Kim Phong Tử đã say khướt. Y ngã đầu xuống mặt bàn, ngáy như sấm.
Phó Hồng Tuyết thốt:
Triệu Đại Phương gật đầu: - Bảo dưỡng tinh thần là điều tối yếu của con nhà võ. Phó Hồng Tuyết không tin là trên đời có một chiếc côn lợi hại hơn thanh đao của
hắn.
Bạch Thiên Vũ, phụ thân hắn cũng không tin.
Bởi không tin nên lão phải chết.