Thức trắng đêm, Diệp Khai và Đinh Vân Lâm không có vẻ gì mõi mệt.
Bởi, lòng họ rất hân hoan, gia dĩ nắng ban mai sáng niềm hy vọng, gió sớm mát mẻ. Không khí trong lành, nếu họ có mệt mõi, những thứ đó cũng làm cho họ khoan khoái như lúc thường.
Đi bên cạnh Diệp Khai, qua mấy dặm đường, Đinh Vân Lâm chợt hỏi:
Diệp Khai cười nhẹ.
Đinh Vân Lâm nhìn chàng, hỏi:
Diệp Khai hỏi lại:
Đinh Vân Lâm mỉm cười:
Nàng nắm tay Diệp Khai, nghinh gió chạy đi, cõi lòng mở bốn cửa !
Diệp Khai hỏi:
Đinh Vân Lâm cau mày:
Diệp Khai lắc đầu:
Đinh Vân Lâm chớp mắt, cười đáp:
Nàng vênh mặt, cao giọng tiếp:
Diệp Khai cười hì hì:
Đinh Vân Lâm trừng mắt, rồi vụt cười vang:
Diệp Khai thở dài:
Đinh Vân Lâm thốt:
Nàng thở ra, tiếp luôn:
Diệp Khai hỏi:
Đinh Vân Lâm gật đầu, thở dài, tiếp:
Trên giang hồ còn ai không biết Đinh lão thái gia cực kỳ nghiêm khắc, bình sanh không hề làm một việc gì trái với quy củ !
Diệp Khai thốt:
Đinh Vân Lâm cười lớn:
Diệp Khai gật đầu:
Đinh Vân Lâm tiếp:
Diệp Khai tặt lưỡi:
Đinh Vân Lâm trừng mắt:
Một lúc lâu, nàng hỏi:
Diệp Khai không đáp.
Đinh Vân Lâm tiếp:
Diệp Khai từ từ đáp:
Lúc đó, từ xa xa, một kỵ sĩ từ từ tiến đến.
Ngựa, thuộc loại ngàn tuyển trăm, trăm chọn mười, mười lấy một.
Người, y phục sang quý, mão châu, đai ngọc, kiếm báu.
Người, là một thiếu niên, mặt đẹp như ngọc.
Ngựa đến gần, kỵ sĩ gò cương, ngựa dừng lại.
Đinh Vân Lâm vọt tới, reo lên:
Đinh Tam Thiếu cười nhẹ:
Hắn nói, mắt nhìn Diệp Khai.
Đinh Vân Lâm chớp mắt:
Đinh Tam Thiếu lại cười:
Diệp Khai cũng cười.
Chàng cũng không thất vọng. Đinh Tam Thiếu quả thật là một phong lưu công tử.
Chàng thốt:
quý !
Đinh Tam Thiếu cười vang:
Diệp Khai hỏi:
Đinh Tam Thiếu đáp:
Diệp Khai hỏi:
Đinh Tam Thiếu nheo mắt:
Hắn nhìn qua Đinh Vân Lâm.
Đinh Vân Lâm nghênh mặt:
Đinh Tam Thiếu lè lưỡi:
Đinh Vân Lâm bật cười sằng sặc.
Đinh Tam Thiếu hỏi:
Đinh Vân Lâm hỏi lại:
Đinh Tam Thiếu thở dài:
Đinh Vân Lâm hỏi:
Đinh Tam Thiếu gật đầu:
Đinh Vân Lâm bật cười.
Đinh Tam Thiếu tiếp:
Đinh Vân Lâm vẫu môi:
Đinh Tam Thiếu gật đầu:
Hắn day qua Diệp Khai, tiếp:
Diệp Khai trố mắt:
Đinh Tam Thiếu gật đầu:
Hắn bật cười vang, rút roi quất ngựa, ngựa phi nhanh.
Tiếng cười từ xa còn vọng lại.
Đinh Vân Lâm dậm chân, hằn học: - Cái gã tam thiếu đó, thật chẳng ra quái gì mà !
Diệp Khai lắc đầu:
Diệp Khai mỉm cười: - Y nói, có một người, vừa hung, vừa thích nuôi giấm, nuôi cả vò, vò to, vò nhỏ ... Đinh Vân Lâm trừng mắt, rồi vụt cười khanh khách.
Sau đó, cả hai nín lặng, cùng bước đi, gương mặt trầm trầm. Họ trở về với tâm sự.
Một lúc lâu, Diệp Khai hỏi: - Cô nương đang nghĩ gì thế ? Đinh Vân Lâm lắc đầu.
Diệp Khai tiếp: - Nữ nhân trầm mặc, là tâm tư nặng đọng, vạn ý niềm. Đinh Vân Lâm thở dài.
Diệp Khai hỏi: - Cô nương nhớ nhà ? Đôi mắt nàng ươn ướt, xa xôi ...
Diệp Khai thở dài: - Cô nương không phải là hạng người từ bỏ gia đình được ! Đinh Vân Lâm thốt: - Nói thật với ngươi ! Ta lo ngại về phụ thân ta đó ! Gia gia là con người sắt lạnh ! Diệp Khai hỏi: - Cô nương sợ lệnh tôn không chấp nhận tại hạ làm con rể ? Đinh Vân Lâm đáp: - Nếu ngươi sửa đổi một chút, cho thành người có quy củ, ta còn mong gì hơn ? Diệp Khai mỉm cười: - Biết đâu lịnh tôn lại không thích mẫu người của tại hạ ? Đinh Vân Lâm lắc đầu.
Diệp Khai cau mày: - Không thể có việc đó được sao ? Đinh Vân Lâm buông gọn:
Diệp Khai tiếp:
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai đáp:
Đinh Vân Lâm gật đầu:
Diệp Khai cười nhẹ:
Đinh Vân Lâm cắn môi, thốt:
Diệp Khai tiếp:
Đinh Vân Lâm tức uất vì chàng chọc phá, suýt khóc lên.
Mà cũng có thể vì nhớ nhà, nàng xúc động đến suýt rớm lệ.
Diệp Khai trầm tư, không lưu ý đến thần sắc của nàng. Lâu lắm, chàng hỏi:
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
Diệp Khai chớp mắt:
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
Diệp Khai biến thần sắc rất kỳ quái, mường tượng được an ủi, mà cũng mường tượng thất vọng.
Một lúc sau, chàng hỏi:
Đinh Vân Lâm đáp:
Diệp Khai hỏi:
Đinh Vân Lâm thốt:
Diệp Khai hỏi:
Đinh Vân Lâm đáp:
Diệp Khai mỉm cười:
Rồi chàng hỏi:
Đinh Vân Lâm bảo:
Diệp Khai trầm ngâm một chút:
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
Diệp Khai phục luận điệu đó. Chính chàng cũng nghĩ như vậy.
Chàng cau mày, thầm nghĩ:
Đinh Vân Lâm thốt:
Diệp Khai kinh ngạc:
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
Nàng thở dài, tiếp:
ngu !
Diệp Khai cười khổ: - Rất tiếc, cả hai người đó đều không thể nói tốt hộ tại hạ với lịnh tôn !
Đinh Vân Lâm thốt: - Hiện tại, chỉ còn một người ! Người này nói, có thể gia gia ta chịu nghe một vài
câu !
Diệp Khai hỏi:
Đinh Vân Lâm đáp:
Diệp Khai chớp mắt:
Đinh Vân Lâm gật đầu:
Diệp Khai điềm nhiên:
Đinh Vân Lâm cãi:
Diệp Khai cau mày:
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
Nàng trề môi, nhìn Diệp Khai, tiếp luôn:
Diệp Khai điềm nhiên:
Đinh Vân Lâm hứ một tiếng:
Diệp Khai cười hì hì.
Đinh Vân Lâm lại buông nhẹ tiếng thở dài, thốt:
Diệp Khai thở dài:
Đinh Vân Lâm cười khổ:
Diệp Khai tiếp:
Đinh Vân Lâm gật đầu:
Nàng cười hịt hịt, tiếp:
Diệp Khai hỏi:
Đinh Vân Lâm đáp:
Ánh mắt ngời niềm cao ngạo, nàng tiếp:
Diệp Khai thốt:
hồ !
Đinh Vân Lâm đáp:
Diệp Khai hỏi:
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
Diệp Khai nhìn ra xa xa, mơ màng một lúc.
Rồi chàng thốt:
Đinh Vân Lâm chớp mắt:
Diệp Khai cười nhẹ:
Đinh Vân Lâm reo lên:
Diệp Khai lắc đầu:
Đinh Vân Lâm cau mày:
Diệp Khai thở dài:
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai không đáp thẳng, chỉ thốt:
Đinh Vân Lâm sáng mắt:
Diệp Khai gật đầu:
Đinh Vân Lâm chớp mắt:
Am xưa còn đó, nhưng mai không còn, mà tuyết cũng chẳng phủ trắng đất trời, vì đang tiết thu.
Thời gian là lúc ngày tàn, tà dương đang ve vuốt vạn vật, tạm giã biệt một đêm
tròn.
Phó Hồng Tuyết tắm mình trong ánh tà dương, tần ngần đứng nhìn am cũ còn lại sau cuộc chiến hãi hùng.
Cuộc chiến đã qua, bao kiếp người đã qua, am cũ vẫn còn đó !
Tay hắn vẫn nắm chặt chuôi đao, hắn từ từ tiến lên các bậc thềm đá rêu phong xanh thẳm !
Rồi hắn nhẹ xô cánh cửa long chốt, xiêu vẹo, khép hờ, then rơi đâu mất từ lâu.
Cửa rít khẽ, như tiếng thở dài nhẹ.
Trong am, lá rụng lợp dày lá mục, lá mới, lá từ mười chín năm trước, gió bốn mùa cuốn vào.
Dĩ nhiên, hương khói vắng, và người cũng vắng.
Bóng tối âm u, tà dương chực tắt, bóng tối càng phút càng dày, càng lạnh.
Phó Hồng Tuyết nhặt một lá rơi, nhìn ngay, lòng man mác.
Không rõ hắn thừ người được bao lâu nữa, bỗng dâu đây vang lên tiếng tụng niệm.
Kế đó có người hỏi hắn:
Một lão ni, áo xanh, vớ trắng, hai tay chấp thành chữ thập, đang đứng trước điện nhìn hắn.
Bà gầy khô như chiếc lá khô, mặt vàng, hằn nét tịch mịch, bi hoài.
Mường tượng bao nhiêu hoan lạc trên đời đều tránh né tầm tay bà, từ thời thơ ấu đến ngày xuất gia.
Có lẽ vì thế mà bà xuất gia ?
Đời bỏ rơi bà, thì bà nương nhờ cửa Phật !
Mắt bà chợt sáng lên, như từ lâu lắm, bà hy vọng một vài thiện tín đến dâng hương, và mãi đến nay, mới có một người.
Phó Hồng Tuyết bước tới.
Lão ni hỏi:
Phó Hồng Tuyết đáp:
Hắn lấy một nắm hương, đốt lên, cắm vào chiếc lư đồng.
Nhìn phật đài hoang lạnh, Phó Hồng Tuyết thở dài.
Liễu Nhân lão ni hỏi:
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
Liễu Nhân lại hỏi:
Phó Hồng Tuyết gật đầu.
Hắn cần hỏi lão ni mấy điều, uống chén trà để kéo dài thời gian, cũng được chứ !
Phó Hồng Tuyết đặt một đỉnh bạc lên mâm trà, tay nâng chén lên.
Hắn đâu có bạc nhiều ? Nhưng lão ni chừng như thỏa nguyện lắm rồi.
Bà tạ ơn hắn:
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm một chút, đoạn hỏi:
Lão ni đáp:
Phó Hồng Tuyết tặt lưỡi:
Liễu Nhân lộ vẻ bi thương:
Phó Hồng Tuyết chớp mắt:
Liễu Nhân chỉnh:
Phó Hồng Tuyết thở ra:
Liễu Nhân gật đầu, gương mặt ảm đạm:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Liễu Nhân cuối đầu:
Phó Hồng Tuyết cúi đầu.
Hắn hận mình, sao vừa rồi không dốc hết túi, cung hiến trước phật đài.
Liễu Nhân thở dài tiếp:
Trước mắt bà, là tại đây, tại Mai Hoa Am !
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Liễu Nhân đáp:
Niềm khủng khiếp hiện lên nơi khuôn mặt già nua, bà tiếp:
Phó Hồng Tuyết trầm ngâm.
Rồi hắn hỏi:
Liễu Nhân lắc đầu:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Liễu Nhân đáp:
Bà thở dài, tiếp:
Phó Hồng Tuyết thở dài, đặt chén trà xuống bàn, chuẩn bị đi ra.
Liễu Nhân hỏi:
Phó Hồng Tuyết lắc đầu.
Liễu Nhân hỏi:
Phó Hồng Tuyết đáp:
Liễn Nhân thốt:
Phó Hồng Tuyết chận lời:
Liễn Nhân thở dài:
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng:
Bỗng, Liễn Nhân lộ vẻ ảm đạm, điểm một nụ cười kỳ bí.
Nụ cười đó không thích hợp với sắc diện của bà, sắc diện một người xuất gia, tuổi về chiều.
Bà lạnh lùng thốt:
Câu nói chưa dứt, bà tung mình lên, đảo lộn tại không trung một vòng.
Một tiếng soạt vang theo, một vầng ngân quang từ tay áo bắn ra.
Sự việc diễn tiến ngoài chỗ tưởng của Phó Hồng Tuyết.
Liễn Nhân lại xuất thủ cực nhanh.
Ám khí lại nhiều, không làm rời rạc, nếu trúng đích, là phải trúng nhiều mũi.
Chừng như bà chuẩn bị xuất thủ một cách trí mạng.
Đồng thời gian, từ hai bên tả hữu điện, xuất hiện hai ni cô, vận áo chẹt, màu xanh, trong số có nàng đã mang trà cho Phó Hồng Tuyết vừa rồi.
Cả hai cũng lộ vẻ hung ác, sát khí bốc bừng bừng nơi gương mặt.
Mỗi nàng cầm một thanh trường kiếm nơi tay, chuẩn bị tư thế giao đấu.
Hai thanh trường kiếm sẵn sàng phóng vào người Phó Hồng Tuyết, trong trường hợp hắn tránh khỏi ám khí.
Phó Hồng Tuyết không tránh né, trái lại, hắn còn lướt tới, nghinh đón vầng ám
khí.
Thanh đao theo tay, đồng thời rời vỏ.
Đao chớp lên.
Bao nhiêu ám khí bị gom vào ánh đao, và người cầm đao đã đến cạnh lão ni rồi.
Bỗng, bà nghe nhói ở đầu gối.
Vỏ đao quất ngang, trúng gối bà, kêu một tiếng bốp.
Bà rơi xuống, ngã luôn.
Hai ni cô quát lên một tiếng, vung kiếm thành hai cái mống dài, trút xuống đầu Phó Hồng Tuyết.
Mường tượng hai nàng sử dụng Lưỡng Nghi kiếm pháp của phái Võ Đương.
Lạ chưa ?
Những kẻ xuất gia này có hận cừu gì với Phó Hồng Tuyết ?
Đối phó với ba thầy trò, Phó Hồng Tuyết không cần sử dụng đến bản đao.
Hắn chỉ dùng vỏ đao và chuôi đao thôi.
Hạ xong thầy, Phó Hồng Tuyết xoay qua trò. Vỏ đao cự một, chuôi đao cự một.
Vỏ và chuôi đồng nghinh đón mũi trường kiếm.
Hai tiếng rắc vang lên.
Hai thanh trường kiếm bằng thép cứng, đồng một loạt gãy đoạn.
Đoạn ngoài rơi, đoạn trong cũng rơi luôn vì tay không cầm vững.
Rơi, nhưng không rơi xuống nền. Rơi là vuột tay, hai đoạn kiếm có chuôi bay vút lên không, cấm vào sà nhà.
Hổ khẩu tay của hai nàng tét ra, cả hai cùng nhún chân, nhảy vọt lên, định thoát chạy.
Vô ích.
Vỏ đao và chuôi đao chớp lên, giáng vào lưng hai nàng.
Hai tiếng bịch vang lên, hai đống thịt rơi xuống.
Đao chui vào vỏ.
Phó Hồng Tuyết nhìn lão ni đang ôm gối. Đôi mắt của bà ngời lên niềm cừu hận, oán độc. Bà không nhìn Phó Hồng Tuyết mà bà nhìn thanh đao có chuôi đao đen, có vỏ đen.
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Liễn Nhân rít lên:
Bà tiếp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Liễn Nhân đáp:
Phó Hồng Tuyết trầm giọng:
Liễn Nhân tiếp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Liễn Nhân lắc đầu:
Bà tiếp:
Phó Hồng Tuyết chờ nghe.
Liễn Nhân tiếp:
Bà đã bỏ rôi thiên hạ, thì cũng có người bỏ rơi bà chứ ! Tuần hoàn báo ứng mà !
Phó Hồng Tuyết dù nghĩ như vậy, song không nỡ nói ra.
Bởi, hắn nhớ đến Thúy Bình !
Dù sao, hắn cũng cảm phục phụ thân hắn, không vì nữ sắc mà để mất tác phong một trang hảo hán.
Hắn hỏi:
Liễn Nhân mỉm cười:
Bà mở áo ngực.
Từ vai xuống rốn, có một vết sẹo đao !
Bà thở dài, tiếp:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Liễn Nhân gật đầu:
Phó Hồng Tuyết chớp mắt:
Liễn Nhân lắc đầu:
Bà rít lên, tiếp:
Một người vừa ba mươi chín tuổi, mà đã khô cằn, xơ xác !
Nghĩ cũng đáng thương cho bà chịu sự dày vò trường kỳ !
Nhưng, nhân đã gieo, thì quả phải gặt ! Bà tự đào hố chôn mình, thì còn trách ai không cứu vớt khỏi hố ?
Bà tiếp:
Phó Hồng Tuyết quay mình lặng lẽ bước ra.
Liễn Nhân gọi:
Phó Hồng Tuyết không quay đầu, không dừng chân.
Liễn Nhân thét:
Người đó, không xứng đáng cho Phó Hồng Tuyết hạ thủ nữa !
Hắn đi luôn, thầm nghĩ từ đây, Mai Hoa Am sẽ là chốn hoang vu, không một thế nhân nào tìm đến nữa !
Hắn có biết đâu còn có Diệp Khai !