Khi Diệp Khai đến nơi, thì không gian tràn ngập bóng đêm, Phó Hồng Tuyết đã đi rồi.
Chàng không gặp Liễu Nhân.
Bà đã nằm yên trong quan tài, chiếc quan tài đã được chuẩn bị từ lâu.
Chiếc quan tài đó, bà chuẩn bị cho chính mình, chứ không giành cho Phó Hồng Tuyết.
Bởi, bà là kẻ chiến bại.
Bà bại nơi tay người lớp trước, bà bại luôn nơi tay người đời sau, mười chín năm
sau !
Cái mộng giết chết kẻ nối dõi họ Bạch, cầm như vỡ tan ! Và đời bà cũng vỡ tan luôn phần dang dở còn lại.
Bà sống đến nay, vì mối cừu hận ngu muội. Giờ đây, bà chết vì mối cừu hận ngu muội đó.
Hai ni cô khóc tức tưởi bên cạnh quan tài.
Nơi đây có cái gì rùng rợn, lạnh lùng bao phủ, không phải là chốn dừng chân của khách lữ hành.
Đinh Vân Lâm không thích khung cảnh này, song có Diệp Khai bên cạnh, cảnh thê lương cũng biến thành cảnh thần tiên.
Nàng thốt:
Diệp Khai khẽ thở dài.
Đinh Vân Lâm cau mày, thốt:
Diệp Khai hỏi:
Đinh Vân Lâm đáp:
Diệp Khai mỉm cười:
Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:
Diệp Khai lắc đầu:
Đinh Vân Lâm cau mày:
Diệp Khai không đáp.
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai buông gọn:
Đinh Vân Lâm kinh dị:
Diệp Khai hỏi lại:
Đinh Vân Lâm gắt:
Diệp Khai trầm ngâm một lúc.
Lâu lắm, chàng mới thở dài, thốt:
Đinh Vân Lâm trố mắt:
Diệp Khai chỉ quan tài:
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai gật đầu !
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai thốt:
Đinh Vân Lâm bực:
Diệp Khai suy tư một chút:
Đinh Vân Lâm không hỏi chận nữa, chỉ nghe thôi.
Diệp Khai tiếp:
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai gật đầu:
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai đáp:
Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:
Diệp Khai lắc đầu:
Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:
Diệp Khai mỉm cười:
Chàng xòe tay ra, trong tay có một ám khí, một cánh hoa mai.
Chàng tiếp:
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai đáp:
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai gật đầu:
Đinh Vân Lâm thở ra:
Diệp Khai lắc đầu:
Đinh Vân Lâm hừ nhẹ:
Diệp Khai đáp:
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai gật đầu:
Rồi chàng tiếp:
Đinh Vân Lâm chớp mắt:
Diệp Khai tiếp:
Đinh Vân Lâm run người, bóp chặt tay Diệp Khai.
Diệp Khai tiếp:
Dừng một chút, chàng tiếp:
Chàng lại dừng.
Trầm ngâm một lúc, chàng tiếp:
Nhất định là có người chặt đầu lão, mang đi !
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai đáp:
Đinh Vân Lâm cười lạnh:
Diệp Khai lập luận:
Đinh Vân Lâm bỉu môi:
Diệp Khai gật đầu:
Đinh Vân Lâm nín lặng.
Diệp Khai tiếp:
Đinh Vân Lâm cắn môi:
Nàng thấy cái tâm của nữ nhân đáng sợ thật. Nàng tự hỏi, nếu Diệp Khai bỏ rơi nàng, thì trong tương lai nàng có thể làm như Mai Hoa Nương Tử chăng ?
Đêm khuya lắm rồi.
Bàn tay của Đinh Vân Lâm vừa ướt vừa lạnh.
Diệp Khai bảo: - Cô nương nên tìm chỗ, ngủ một lúc. Đinh Vân Lâm lắc đầu:
Diệp Khai hỏi:
Đinh Vân Lâm cười khổ:
Diệp Khai hỏi:
Đinh Vân Lâm đáp:
Diệp Khai cười nhẹ:
Đinh Vân Lâm hừ một tiếng:
Diệp Khai cau mày:
Đinh Vân Lâm gật đầu:
Diệp Khai đáp:
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
Diệp Khai giải thích:
Đinh Vân Lâm thở dài:
Diệp Khai cười khổ:
Đinh Vân Lâm thốt:
Diệp Khai hỏi:
Đinh Vân Lâm buông gọn:
Diệp Khai gật đầu:
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
Diệp Khai hỏi:
Đinh Vân Lâm thở dài:
Diệp Khai điểm một nụ cười:
Đinh Vân Lâm mỉm cười:
Một lúc lâu, nàng buột miệng thỏ dài, tiếp:
Diệp Khai hỏi:
Đinh Vân Lâm tiếp:
Diệp Khai giật mình.
Chàng không hề tưởng đến điểm đó ! Đinh Vân Lâm nói có lý lắm.
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai trầm ngâm một lúc.
Sau cùng, chàng đáp:
Đinh Vân Lâm cau mày:
Diệp Khai lộ vẻ buồn:
Đinh Vân Lâm hỏi:
Diệp Khai chận lời:
Chàng thở ra, tiếp luôn:
Đinh Vân Lâm bỉu môi:
Diệp Khai đáp:
Niềm tôn kính hiện lên ánh mắt, chàng tiếp:
Đinh Vân Lâm nhìn chàng, tặt lưỡi:
Diệp Khai ạ lên một tiếng:
Đinh Vân Lâm tiếp:
Đêm dù dài, đêm cũng phải tàn.
Ngày bắt đầu lên.
Thị thành vừa thức dậy, Phó Hồng Tuyết cũng vừa vào thành.
Tuy ngày còn sớn, người qua lại trên đường cũng đã tấp nập rồi.
Đó là hạng người mà sanh kế bắt buộc phải thức sớm, như phu xe, phu khuân vác chợ búa, hàng thịt, hàng cá, tôm, rau cải.
Một hạng người thường, nhưng lại chiếm số đông. Họ đầu tắt, mặt tối, không buồn đa sự.
Phó Hồng Tuyết nhìn họ, lòng hâm mộ vô cùng. Nếu hắn có một cuộc sống bình dị như họ !
Hắn biết đâu, cũng có người quần quật vất vả, kiếm cái ăn, thấy hắn nhàn, lại thèm thuồng cái kiếp sung sướng của hắn !
Hắn từ từ bước đi, dọc theo đường phố.
Bỗng, hắn nhìn vào quán, nghe thèm một tô mì.
Nhưng, hắn quên ngay tô mì, bởi có một thứ khác có hấp lực mạnh hơn.
Thứ đó, là một mảnh bố, treo lơ lững ngang đường, mảnh bố có mấy chữ:
Nơi ngõ vào phường, có một tấm bảng, ba chữ Tiết Phụ Phường hiện lồ lộ.
Bảng sáng chói dưới nắng sớm.
Dọc theo hai bên đường, có lầu cao, lầu thấp. Cửa sổ lầu mở rộng. Nơi khung cửa, lúc nhúc đầu người.
Bao nhiêu mái đầu cùng quay về một phía. Phía đó, là tấm bảng Tiết Phụ Phường.
Nơi đó, có hai mươi chín người.
Tất cả đều vận y phục gai, màu trắng, loại vải để tang, đầu cũng vấn khăn gai trắng.
Trong số đó có đủ già trẻ, đủ nam nữ. Có cả bé con lên mười tuổi.
Tất cả đều cầm quỷ đầu đao.
Đến đứa bé lên mười cũng cầm đao, đao dài hơn nó, nặng cỡ nó.
Người nào cũng khoác bộ mặt trầm hùng, mường tượng một đám dũng sĩ sắp sửa giao chiến với địch.
Đứng trước đám người đó, là một lão nhân, mặt tía, râu dài.
Hiển nhiên, đám người phía sau là con cháu của lão nhân.
Họ đợi !
Và người họ đợi, là Phó Hồng Tuyết.
Ai ai cũng đoán, sắp có đại sự xảy ra, nên cố chen chúc ở các vọng cửa sổ nhìn, chờ xem.
Ai ai cũng tự hỏi, chẳng rõ cái người họ chờ đó, có đến chăng ?
Bởi họ ở đó, chờ đã hai hôm rồi.
Ai ai cũng đang bàn luận về con người sắp đến, về bọn người chờ đợi.
Bỗng, mọi tiếng xì xào bàn luận im bặt.
Vì, một người xuất hiện ở cuối đường, người đó đang từ từ tiến đến phường Tiết
Phụ.
Đương nhiên là Phó Hồng Tuyết.
Hắn đến, còn cách đám người độ trượng, hắn dừng lại.
Lão nhân mặt tía râu dài, chợt cất tiếng:
Phó Hồng Tuyết có nghe tên đó.
Thần Đao Quách Oai, vốn là một nhân vật hữu danh trong võ lâm.
Nhưng từ khi Bạch Thiên Vũ xuất hiện trên giang hồ, thì danh thinh của lão ta hầu như bị người đời quên lãng.
Nói đến Thần Đao là ai ai cũng tưởng đến họ Bạch, chứ không ai nhớ đến họ Quách nữa.
Lão nhân hỏi:
Phó Hồng Tuyết đáp;
Quách Oai gật đầu:
Phó Hồng Tuyết hỏi:
Quách Oai thốt:
Phó Hồng Tuyết điềm nhiên:
Quách Oai nắm chặt chuôi đao, thốt:
Phó Hồng Tuyết trầm gương mặt.
Quách Oai tiếp:
Phó Hồng Tuyết nghe mặt nóng.
Hắn đáp:
Quách Oai cao giọng:
Nam nữ, lão ấu, đứng sau lưng Quách Oai, trừng mắt nhìn Phó Hồng Tuyết.
Họ khẩn trương đến rung người. Mắt họ đỏ lên, sát khí bốc hừng hực.
Giết ! Trong mọi cuộc phục thù, đều có việc giết người, song ai nỡ giết cả trẻ con ?
Phó Hồng Tuyết chưa nhích động.
Quách Oai cao giọng hỏi:
Phó Hồng Tuyết bất động.
Đâu phải hắn sợ ! Hắn không nỡ xuất thủ, đám người trước mặt đều lạ, lại có cả nữ nhân, có cả bé con.
Bỗng, một tiếng hét vang lên, âm thinh còn non quá. Âm thinh do đứa bé lên mười phát ra.
Đồng thời với tiếng hét, nó xách đao, lướt tới. Đao chớp liền. Đao của nó.
Nó thốt oang oang:
Khí thế một trẻ con tập tính hùng dũng như người lớn trông khôi hài quá.
Nhưng không ai cười được khi biết rằng máu chực chờ cuộn chảy.
Nếu người ta nghĩ, nó sẽ chết dưới thanh đao của đối phương, thì trái lại, người ta phải khóc thương cho nó.
Mà chắc gì nó không chết, trừ ra đối phương tha cho nó.
Một thiếu phụ định lướt theo nó. Thiếu phụ đó hẳn là mẹ của nó.
Nhưng, một đại hán đứng bên cạnh, giữ thiếu phụ lại. Mặt đại hán ướt đẫm lệ.
Quách Oai ngẩng mặt lên không, bật cười lớn, thốt:
Đứa bé đã đến trước mặt Phó Hồng Tuyết rồi.
Nó vung đao. Nó vận dụng toàn lực, đao bay tới, nó chờn vờn, suýt ngã chúi tới.
Phó Hồng Tuyết chỉ cần phất tay, là đao của nó phải bay. Nó cũng bay luôn, nó bay để rồi tan xương nát thịt.
Song, bàn tay của hắn chợt nặng quá, hắn không cất lên nổi.
Hắn bất động.
Thanh quỷ đầu đao của đứa bé cứ bay tới. Đao đó chạm hắn, hắn cũng dám chết lắm chứ !
Chẳng lẽ hắn chịu chết ?
Bỗng, đứa bé rú lên một tiếng thảm, rồi ngã nhào.
Thanh đao nơi tay bay đi. Máu từ yết hầu nó vọt ra.
Không rõ từ đâu bay đến, một thanh đoản đao cắm phập nơi yết hầu nó.
Không ai thấy xuất xứ của thanh đoản đao. Bởi ai ai cũng ngưng thần, chú ý nhìn đứa bé, không quan tâm đến ngoại cảnh.
Đương nhiên, ai ai cũng hiểu tuyệt đối Phó Hồng Tuyết không hề phóng thanh đoản đao đó.
Mọi người phẫn nộ, người trong cuộc cũng như người ngoài cuộc.
Thiếu phụ thét hãi hùng, lao mình đến đứa con cưng.
Đại hán vũ lộng thanh đao, chạy theo thiếu phụ, thần thái biến đổi, giống như con dã thú.
Rồi tất cả bọn người vận y phục gai trắng, vấn đầu bằng gai trắng, cùng ồ ạt tiến lên. Họ gào, họ hét, vang dội cả phường.
Phó Hồng Tuyết đứng tại chỗ, sửng sờ, nhìn thanh đoản đao nơi yết hầu của đứa
bé.
Hắn cũng không hiểu thanh đoản đao từ đâu bay đến. Tuy nhiên, hắn nhận ra, nó giống thanh đao cắm lút bàn tay của Lý Mã Hổ ngày trước, tại Biên Thành.
Diệp Khai !
Chẳng lẽ Diệp Khai tàn nhẫn đến độ sát hại một đứa bé con.
Quách Oai gầm lên tợ sấm:
ta ?
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
Quách Oai bật cười cuồng dại:
Phó Hồng Tuyết sôi giận.
Không gì làm cho hắn bực tức hơn là gán ghép điều oan uổng cho hắn.
Thà chết, hắn không thể chịu tiếng oan.
Quách Oai vung quỷ đầu đao, chém tới, đao rít gió vụt vụt.
Lão chém vào đầu hắn.
Lão quen tay chém đầu ? Thế thì có phải là lão đã chặt đầu Bạch Thiên Vũ chăng ?
Phó Hồng Tuyết run người.
Nhưng, khi tay nắm chặt chuôi đao đen rồi, là hắn trấn định tâm thần ngay.
Thanh đao của hắn chừng như có ma lực, giúp hắn ổn định tâm tư trước đại địch.
Hắn hét lên một tiếng.
Thanh đao theo tay vun, rời vỏ.
Ánh đao chớp lên, ánh đao chưa tắt, ánh máu chớp theo liền. Ánh đao tắt, ánh máu còn ngời dưới dương quang buổi sáng. Trong giây phút này, hắn không còn thấy người, hắn chỉ thấy máu thôi. Máu ? Là cái gì ? Biểu tượng của hận cừu ?
Bỏ đi niềm hận lưu truyền, hiện tại, người ta muốn hắn chết, hắn không muốn
Tự nhiên bên kia phải chết để cho hắn sống chứ ! Không còn lựa chọn được nữa.
Ánh đao lại chớp lên, máu bắn lên, máu ngời trong ánh nắng. Điểm đặc biệt của cuộc giao thủ, là không có tiếng đao chạm nhau. Và máu vẫn bắn lên đều đều, máu còn bắn, là Phó Hồng Tuyết chẳng bị hề hấn
chết.
gì.
Những tiếng rú thảm liên tục vang lên, tiếp nối vang lên.
Người nơi các khung cửa sổ dọc theo đường, hoặc kêu lên kinh khủng, hoặc khóc thét vì quá sợ, cũng có người lợm giọng vì máu, ụa mửa ồ ồ.
Có người đâu đó, gọi ra:
Chợt mọi tiếng hô, tiếng hét, tiếng rú, tiếng gào đồng ngưng bặt.
Và tại cục trường, chỉ có một mình Phó Hồng Tuyết đứng sửng, còn bao nhiêu người khác đều ngã gục.
Một khoảng đường lợp xác chết, xác chết nằm trong suối máu, suối máu ngập khoảng đường.
Thanh đao đen biến đỏ, Phó Hồng Tuyết đứng lặng tại suối máu.
Một lúc sau, khi tâm tư lắng dịu, Phó Hồng Tuyết cúi mình, rút thanh đoản đao nơi yết hầu của đứa bé, đoạn phóng mình chạy đi.
Sấm nổ lên.
Cơn mưa đổ xuống, như bồn trút nước.