Ánh mắt Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương không khỏi có chút đồng tình, cùng một ít tình cảm đặc biệt.
Tần Dương đột nhiên cười nói:
Trẻ con thời nay đều trưởng thành từ sớm, có chuyện gì mà không biết chứ, ví dụ như Cần Cần chúng ta mới gặp ban nãy, em ấy còn chưa tới 8 tuổi, nhưng có chuyện gì mà em ấy không biết? Em ấy biết mình mắc bệnh nặng, phải tốn rất nhiều tiền, mà cha mẹ của em ấy thì không có nhiều tiền như vậy, thậm chí em ấy còn biết rõ bản thân mình sắp chết, nhưng cô bé còn nhỏ như vậy thì có thể làm gì đây, chỉ có thể học cách đối mặt, học cách kiên cường…
Tính cách của cha mẹ em đều rất mạnh mẽ, cũng đều rất có năng lực. Khi hai người như vậy sống chung với nhau, người nào cũng không muốn chịu thua, muốn sống chung hòa bình với nhau thật không dễ dàng. Từ nhỏ đến lớn, em cũng không biết là đã nhìn thấy họ cãi nhau bao nhiêu lần, mãi đến sau này cả hai mới không cái nhau nữa…
Nói đến đây thì Tần Dương hơi dừng lại, trên mặt lộ ra nụ cười khổ:
Tiết Uyển Đồng do dự một chút rồi hỏi:
Vẻ mặt của Tần Dương tràn đầy sự phức tạp, do dự một chút, nói:
Mặc dù Tiết Uyển Đồng cảm thấy dò hỏi chuyện nhà Tần Dương thì có hơi xấu hổ, nhưng cũng không thể nhịn nổi lòng hiếu kỳ:
Tần Dương bưng chén rượu lên, cười nói:
Tiết Uyển Đồng khẽ cắn bờ môi:
Tần Dương mỉm cười nói:
Hơi dừng lại một chút, Tần Dương bổ sung thêm một câu:
Tiết Uyển Đồng nhìn thấy nụ cười trên mặt Tần Dương, lại nghĩ tới chuyện trong nhà mình, nhất thời tâm tình trở nên cực kỳ phức tạp, muôn vàn cảm xúc trào dâng trong lòng.
Hai người uống hai chén, bỗng nhiên Tần Dương lên tiếng nói:
Tiết Uyển Đồng sửng sốt một cái:
Tần Dương cười cười nói:
Tiết Uyển Đồng kinh ngạc nhìn Tần Dương, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ:
Tiết Uyển Đồng tự nâng một ly bia lên, cũng không cụng ly với Tần Dương, mà uống một mạch đến hết, hít một hơi thật sâu:
Tần Dương ừ một tiếng, không hỏi tới nữa, chỉ là cười nói:
Tiết Uyển Đồng tò mò hỏi:
Tần Dương lắc đầu cười nói:
Tiết Uyển Đồng mở to hai mắt, giật mình hỏi:
Tần Dương nhìn chằm chằm vào mặt của Tiết Uyển Đồng, chợt cười khẽ nói:
Tiết Uyển Đồng nghe thấy Tần Dương nhắc tới chuyện thầm kín của mình, thì gương mặt đang tươi cười đỏ hết cả lên, nhưng sau khi nghe xong thì không nhịn được mà tò mò hỏi:
Tần Dương cười nói:
Ánh mắt của Tiết Uyển Đồng tràn đầy vẻ kinh ngạc:
Em là bác sĩ?
Đương nhiên, không thì sao mà em lại nhìn ra được người chị có vấn đề chứ, chẳng lẽ là dựa vào đoán hay sao?
Tiết Uyển Đồng khẽ cắn bờ môi, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn là không nhịn được mà tò mò về tình trạng của cơ thể mình, giọng nói cũng nhỏ hơn một chút:
Tần Dương lắc đầu cười nói:
Tiết Uyển Đồng nháy mắt mấy cái, hơi nghiêng người về phía trước một chút, vẻ mặt mong đợi, hỏi:
Tần Dương cười nói:
Tiết Uyển Đồng vui vẻ nói:
Tần Dương gật đầu:
Tiết Uyển Đồng gật đầu nói:
Tần Dương cười cười:
Tiết Uyển Đồng gật đầu cho mình hiểu, chợt ánh mắt tỏa sáng, nói:
Vậy thì nhất định y thuật của em phải rất giỏi, ít nhất cũng phải giỏi hơn những bác sĩ trong bệnh viện thì mới có thể chữa được những bệnh họ không thể chữa, có đúng không?
Đó là đương nhiên, nếu như em còn thua những bác sĩ trong bệnh viện kia, thì còn ai cần tìm em nữa, cứ đi thẳng vào bệnh viện không phải tốt hơn sao?
Trong ánh mắt nhìn Tần Dương của Tiết Uyển Đồng không khỏi lộ ra một chút phức tạp.
Tới tận bây giờ cô vẫn chưa từng nhìn thấy sinh viên nào tài giỏi như vậy cả.
Tuổi còn trẻ, lại có năng lực xuất chúng đến vậy, cũng không biết cậu ta học được những thứ này từ đâu, thế nhưng cách sống của cậu ta lại cực kỳ khiêm tốn, nội tâm, không hề kiêu ngạo, cũng không hề ra vẻ, mang tới cho người tiếp xúc với cậu cảm giác ấm áp y hệt ánh mặt trời, mát mẻ tựa gió xuân.
Nếu như hắn lớn hơn mấy tuổi nữa, lại không phải là sinh viên của mình, vậy thì…
Tiết Uyển Đồng nghĩ tới đây, đột nhiên sợ tới giật mình, mình đang nghĩ bậy bạ gì vậy?