Tiết Uyển Đồng tức giận nhìn Tần Dương, bộ dạng không quá nghiêm nghị nhưng khiến người ta cảm thấy có chút dễ thương.
Tần Dương gãi đầu, hơi có chút lùng túng:
Dạ, có chút việc trì hoãn, sao chị biết em không lên lớp?
Xế chiều hôm nay chị họp lớp, nói chút chuyện.
Biểu cảm Tần Dương bất lực:
Tiết Uyển Đồng không cách nào ép Tần Dương, giọng chuyển thành ôn nhu:
Tần Dương dạ một tiếng, mỉm cười nói:
Tiết Uyển Đồng có chút bất lực nói:
Tần Dương an ủi:
Biện pháp Tần Dương nói thật ra vô cùng thịnh hành ở trường học, nhưng các giáo viên cũng nhắm mắt làm ngơ vì lý niệm vốn dĩ của trường học là đại học tức là xã hội, rất nhiều sinh viên vào đời thực tập hay đi làm sớm, thời gian đương nhiên sẽ khá cứng nhắc, dù sao nên thi vẫn phải thi.
Tiết Uyển Đồng dĩ nhiên biết điều này, nhẹ giọng khuyên nhủ:
Tần Dương biết Tiết Uyển Đồng cũng là muốn tốt cho mình, hơn nữa cô nói rất có lý. Nếu không phải vì học tập, căn bản không cần vào đại học Trung Hải, văn bằng kia đối với Tần Dương, thậm chí đối với rất nhiều người mà nói kỳ thực không có chỗ dùng thật sự gì.
Tiết Uyển Đồng nghe Tần Dương nói vậy, nhất thời yên lòng:
Lâm Phương từ trong phòng bếp đi ra, cười nói:
Tần Dương cười nói:
Lâm Phương cười nói:
Dì nấu tôm rang, đậu hủ hầm thịt bò, vì chỉ có ba người nên dì không làm nhiều lắm, sợ ăn không hết lãng phí.
Vậy là đủ rồi, xem ra tối nay lại có đồ ăn ngon.
Lúc ba người ăn cơm, Tần Dương hỏi:
Lâm Phương ừ một tiếng:
Tần Dương cười cười nói:
Tiết Uyển Đồng nghiêng đầu nói:
Tần Dương dạ một tiếng:
Tiết Uyển Đồng cắn môi, gật đầu hiểu ra, Tần Dương nói một câu cô vô cùng đồng tình.
Người ác sẽ có người ác trị.
Người giống như Tiết Kiến Nhân, anh nói đạo lý, nói pháp luật đều vô dụng với hắn. Hơn nữa thanh quan cũng khó tránh việc gia đình, anh là người ngoài căn bản rất khó nhúng tay vào, với lại chính giữa còn dính đến Lâm Phương, rất có thể điều giải không thành Lâm Phương ngược lại bị bạo hành hay ức hiếp, mà Trương Long thì có thể tránh được một chút, dùng cách trực tiếp nhất bạo lực nhất trừng trị Tiết Kiến Nhân.
Lâm Phương có chút lo lắng hỏi:
Tần Dương mỉm cười nói:
Trong mắt Lâm Phương toát ra thần sắc phức tạp, bà hận Tiết Kiến Nhân, hận đến tận xương tủy. Từ sau khi vào cửa nhà Tiết bị hắn phá hoại mình phá hoại Tiết Uyển Đồng, bà không có ngày nào yên ổn, mỗi ngày đều bận rộn kiếm tiền, còn bị Tiết Kiến Nhân khi dễ bạo hành. Nhưng cho dù nói thế nào hắn cũng là chồng bà, bà quả thật muốn rời xa hắn, nhưng cũng không muốn nhìn thấy hắn xảy ra chuyện gì lớn, càng không muốn vì vậy mà liên lụy đến Tần Dương.
Tần Dương đương nhiên biết cảm giác này của Lâm Phương, nên đặc biệt an ủi Lâm Phương một câu.
Lâm Phương ừ một tiếng:
Tần Dương mỉm cười nói:
Lâm Phương nhìn ánh mắt trong suốt, thái độ chân thành của Tần Dương, mấy phần lo lắng hay nghi ngờ trong lòng ban đầu cũng hạ xuống mấy phần, xem ra quả thực do mình nghĩ quá nhiều rồi.
Có lẽ con gái thật sự may mắn, gặp được quý nhân trong đời rồi?
Tiết Uyển Đồng bên cạnh nghe Tần Dương nói vậy, trong lòng có chút hốt hoảng khó hiểu.
Trong đầu nàng vô hình thoáng hiện ra chuyện trong phòng mình, Tần Dương giúp mình chữa bệnh chỉ dẫn mình thủ pháp đấm bóp huyệt vị gì đó. Tuy cả quá trình Tần Dương không lộ ra chút thô bỉ nào, ngay cả ngón tay bấm huyệt cũng đều là bấm giả, không hề thực sự để trên da thịt mình, nhưng nghĩ đến cảm giác đó, Tiết Uyển Đồng cảm thấy tim gan của mình đều nhịn không được có chút khẽ run.
Trong đầu Tiết Uyển Đồng bỗng nhiên xẹt qua một suy nghĩ, bản thân vì xấu hổ riêng tư vẫn luôn không đi bệnh viện, nhưng sao mình lại đồng ý tiết lộ chuyện riêng tư này cho Tần Dương?
Bởi vì Tần Dương y thuật cao minh?
Cái này tất nhiên là nhân tố rất lớn, nhưng nghĩ đến còn có nhiều nhân tố khác đến từ sự tín nhiệm, thận thiết thậm chí là thiện cảm trong lòng mình với hắn.
Nếu như nói đến xoa bóp ngực, người xoa bóp là một nam bác sĩ khác, dù hắn là bác sĩ chân chính, bản thân mình sẽ vén áo ngoài trước mặt hắn, lộ ra nửa thân trên sao?