Tần Dương ở bên cạnh đã lạnh mắt bàng quan hồi lâu. Ở đây bất cứ người nào cũng đều có thể cảm nhận được Văn Ngạn Hậu thân thiết với Lý Quân Hạo.
Xem ra đúng như lời Kiều Vi nói, Lý Quân Hạo này có ý với Văn Vũ Nghiên.
Tuy Tần Dương không trực tiếp cầm xem qua mảnh ngọc kia, nhưng vừa nãy khi Văn Ngạn Hậu nhìn vòng ngọc, Tần Dương cũng quét hai mắt. Nhãn lực hắn hơn người, liếc một cái là nhìn rõ đó là một mảnh cổ ngọc, hơn nữa phẩm chất cực kì tốt, giá trị không rẻ.
Cuộc đối thoại giữa Văn Ngạn Hậu và Lý Quân Hạo càng thêm chứng minh phán đoán của Tần Dương. Hơn nữa nghe ra mảnh ngọc này hình như ngoài quý giá ra còn có chút ý nghĩa đặc biệt gì đó.
Văn Vũ Nghiên ưu tú xuất sắc như vậy, Lý Quân Hạo muốn theo đuổi Văn Vũ Nghiên là dễ hiểu. Nhưng Văn Ngạn Hậu rõ ràng đứng về phía Lý Quân Hạo, hơn nữa bây giờ còn chủ động hỏi đến quà của mình. Đây là chuẩn bị dùng món quà quý giá của Lý Quân Hạo để so sánh, kích đểu mình sao?
Lời bảo vệ của Văn Vũ Nghiên khiến trong lòng Tần Dương có chút ấm áp.
Tuy hắn biết Văn Vũ Nghiên làm vậy không phải vì thích mình, mà vì không muốn để cha cô nhắm vào mình trong tình huống như vậy. Dù sao món quà của Lý Quân Hạo quá đắt giá, quà mình tặng sao có thể vượt qua hắn. Vì để tránh cho mình khó chịu, nhưng chung quy cô có ý nghĩ này đã rất tốt rồi.
Đối diện ánh mắt ý vị sâu xa của Văn Ngạn Hậu, Tần Dương thản nhiên cười cười, đưa tay lấy một hộp vải nhung trong túi ra, đưa tới.
Văn Vũ Nghiên thấy Tần Dương thần sắc bình tĩnh, trong lòng hơi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay nhận lấy chiếc hộp, mỉm cười nói:
Tần Dương cười cười:
Văn Ngạn Hậu cười haha nói:
Lời này của Văn Ngạn Hậu như có thâm ý, nhưng Tần Dương tựa như không nghe ra, cười nhạt nói:
Văn Ngạn Hậu quay đầu nhìn Văn Vũ Nghiên, cười nói:
Văn Vũ Nghiên nghiêng đầu cười nói:
Văn Ngạn Hậu cười haha nói:
Tần Dương cười cười nói:
Văn Vũ Nghiên lại nhìn Tần Dương lần nữa, thấy thần sắc hắn bình tĩnh tự nhiên, không có chút dáng vẻ bị miễn cưỡng, mới gật gật đầu, nhẹ nhàng mở hộp ra.
Một miếng phỉ thúy lẳng lặng nằm ở trong hộp. Phỉ thúy này chỉ là nguyên liệu Tần Dương mua ở thị trường đá quý. Tuy phẩm chất không vượt qua được, nhưng quả thực không thể tính là tốt hơn bao nhiêu.
Giá trị miếng phỉ này đối với người bình thường có lẽ còn xem như một điều kinh ngạc mừng rỡ, nhưng đối với người như Văn Ngạn Hậu mà nói, thực sự không đáng là gì.
Văn Ngạn Hậu hơi ghé lại gần một chút, mắt cẩn thận nhìn, trong ánh mắt lộ ra mấy phần khinh thường.
Nhãn lực của hắn dĩ nhiên rất độc, hắn vừa nhìn lướt qua liền biết chất lượng của phỉ thúy này, thậm chí không cần cầm lên xem.
Lý Quân Hạo đứng bên cạnh, ánh mắt cũng rơi vào phỉ thúy trong hộp, cũng chỉ nhìn liếc qua, trong ánh mắt liền hiện ra chút khinh thường mờ nhạt, chỉ có điều hắn che giấu rất tốt.
Đối với người như hắn, phỉ thúy này thực sự không đáng để vào mắt, vì quả thực không đủ đẳng cấp.
Văn Ngạn Hậu ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Tần Dương cười híp mắt nói:
Tần Dương cười cười nói:
Con ngươi Văn Ngạn Hậu hơi híp một chút, đáy mắt hơi có hai phần tức giận mờ nhạt.
Hắn mơ hồ nhận ra thân phận Tần Dương, mượn việc này để đả kích Tần Dương. Hàm ý là cậu là đệ tử Ẩn Môn, có nhiều đồ tốt mới phải, bây giờ chỉ tặng một chút phí thủy tệ hại như vậy, cậu không ngại mất mặt sao, cậu không cảm thấy làm mất mặt sư phụ cậu, mất mặt Ẩn Môn sao?
Lần này Tần Dương đúng là phản kích hắn gay gắn, ý là quà sinh nhật quan trọng là tấm lòng, không quan trọng bản thân món quà trị giá bao nhiêu. Sư phụ tôi lòng dạ rộng lượng, căn bản sẽ không so đo chuyện nhỏ giá trị món quà, chỉ có người lòng dạ hẹp hòi mới để ý điều này.
Ông quan tâm?
Vậy người lòng dạ hẹp hòi kia chính là ông rồi.
Văn Ngạn Hậu nói chuyện đao to búa lớn, lẫm liệt như gió đông, Tần Dương lại như núi đá nguy nga, mặc ông cuồng phong đầy trời, tôi vẫn sừng sững bất động.
Hai người trong lúc vô tình đã âm thầm giao phong một trận, chỉ có điều ngại Văn Vũ Nghiên ở đây, xung quanh còn có khách mời khác. Văn Ngạn Hậu cũng không tiện nói quá mức, nếu không e là người ta sẽ nói hắn ỷ lớn hiếp nhỏ.
Vào lúc Văn Ngạn Hậu nói chuyện với Tần Dương, Văn Vũ Nghiên lại cầm mảnh phỉ thúy kia lên. Khi mặt còn lại của mảnh phỉ thúy hiện trước mặt Văn Vũ Nghiên, ánh mắt cô lập tức mở to.
Trên phỉ thúy có một cô gái xinh đẹp rực rỡ đang cầm một quyển sách lẳng lặng đọc, tóc dài suôn mượt, mi mục như họa. Tuy chỉ là khắc trên phỉ thúy nhưng khí chất của cô gái này cũng hiện ra sống động.
Quan trọng hơn chính là, Văn Vũ Nghiên vừa nhìn liền nhận ra cô gái khắc trên phỉ thúy chính là mình. Không chỉ giống hình dáng, ngay cả khí chất mà cô gái đó lộ ra đều y hệt như mình ngoài thực tế.
Văn Vũ Nghiên xuất thân từ nhà giàu, cũng hiểu biết rộng, phẩm chất phỉ thúy này quả thật bình thường, nhưng công sức điêu khắc tuyệt đối không đơn giản!
Trên miếng ngọc phỉ thúy không tính là lớn lại khắc được hình ảnh lập thể sinh động như vậy. Đáng sợ hơn là ngay cả nếp nhăn rất nhỏ của quần áo mặc trên người cũng có thể thể hiện ra sinh động như vậy. Đây tuyệt đối là tài năng điêu khác của cấp đại sư!
Văn Vũ Nghiên càng xem càng thích, mừng rỡ ngẩng đầu lên hỏi:
Tần Dương cười cười nói:
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên mở to hai phần:
Tần Dương sờ lỗ mũi, hơi có chút lúng túng:
Hơi dừng lại, Tần Dương giải thích:
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên sáng lên nhìn Tần Dương, trên mặt tràn đầy sự ngạc nhiên mừng rỡ không chút che giấu: