Thời điểm Tần Dương đi ra khỏi nhà Long Vương thì sắc trời đã tối đen như mực.
Tần Dương gọi xe rồi lặng yên trở về nhà.
Nhà của Tần Dương nằm trong một khu chung cư cao cấp nằm giữa trung tâm thành phố. Tần Dương nhập mã khóa rồi đẩy cửa tiến vào thì thấy trong phòng không có một tia sáng. Hắn nâng tay lên liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 9 giờ mà trong nhà không có một ai.
Tần Dương lắc đầu bất đắc dĩ bởi vì hắn đã quá quen thuộc với khung cảnh này.
Từ lúc hắn còn bé cho đến lúc hắn trưởng thành thì mẹ thường xuyên tăng ca còn cha thì hay đi công tác, ba người trong một gia đình nhưng rất khó có thể yên ổn ngồi cùng nhau ăn cơm.
Có lẽ đây là nguyên nhân lớn nhất dẫn đến mâu thuẫn không thể hòa giải giữa cha và mẹ.
Tần Dương đi vào nhà tắm, thay quần áo rồi ra phòng khách ngồi trên ghế salon. Hắn vừa mới rút điện thoại khỏi túi để chuẩn bị gọi thì có tiếng mở cửa vang lên.
La Thi Thiến tuổi trạc 40, mang theo chiếc cặp công văn của mình đi vào trong phòng. Lúc cô nhìn thấy đèn sáng thì hơi sửng sốt nhưng sau khi nhận ra người ngồi ở ghế là Tần Dương thì khuôn mặt mệt mỏi nở rộ một nụ cười vui vẻ từ sâu trong nội tâm.
Tần Dương nở nụ cười, vội đứng dậy khỏi ghế salon rồi nói:
La Thi Thiến vui vẻ bước tới, đặt cặp công văn xuống ghế rồi nói với giọng hơi trách móc:
Tần Dương cười tủm tỉm rồi nói:
La Thi Thiến cười đáp:
Nãy mẹ có ăn linh tinh rồi. Con đã ăn chưa?
Con đến nhà của ông Diệp kiếm miếng cơm tối xong rồi mới về.
Tần Dương trả lời xong nhưng lại sợ La Thi Thiến suy nghĩ nhiều nên vội vàng giải thích thêm:
La Thi Thiến cười nói:
Tần Dương cười ha ha, thuận miệng hỏi:
La Thi Thiến bĩu môi, đáp:
Tần Dương cười khổ:
La Thi Thiến khẽ nói:
Đối với việc này, Tần Dương chỉ có thể cười khổ. Tất nhiên hắn không thể nói xấu cha mình nên chỉ có thể an ủi mẹ:
La Thi Thiến nhìn Tần Dương, ánh mắt ngập tràn sự từ ái nhưng cứ nói đến Tần Hoa - cha của Tần Dương, là cô khó có thể kìm nổi cơn giận dữ:
Tần Dương nắm chặt tay của mẹ, nhẹ giọng cười nói:
La Thi Thiến khẽ nói:
Trong lòng Tần Dương hơi buồn, nhẹ giọng hỏi:
La Thi Thiến không muốn làm cho Tần Dương lo lắng hay suy nghĩ nhiều nên đáp rất tùy ý:
Tần Dương trầm mặc vài giây rồi nhẹ giọng hỏi:
La Thi Thiến hít một hơi thật sâu rồi nói:
Tần Dương nghĩ một lúc rồi nói:
La Thi Thiến gàn lại:
Thấy Tần Dương chuẩn bị tranh luận lại thì La Thi Thiến cười cười vỗ tay Tần Dương:
Tần Dương nghe mẹ nói thế thì cũng không nhiều lời nữa, nghĩ một lúc rồi cười nói:
La Thi Thiến nghe thế thì rất cảm động, nhìn con rồi cười nói:
Tần Dương cười ha ha:
La Thi Thiến cảm thấy trong lòng thoải mái hơn:
Hiện tại con nói như thế nhưng về sau có một cô vợ xinh đẹp thì chỉ sợ sẽ quên mẹ ngay.
Làm sao mà thế được ạ?
Tần Dương cười trả lời rồi sực nhớ đến yếu cầu của sư phụ Mạc Vũ. Hắn vẫn chưa bàn việc này với cha mẹ.
La Thi Thiến sửng sốt hỏi:
Tần Dương cười khổ nói:
Tần Dương giới thiệu đại khái về tình hình của Văn Vũ Nghiên cho La Thi Thiến. Nghe xong, La Thi Thiến mở to mắt:
Tần Dương gật đầu, lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh của Văn Vũ Nghiên rồi đưa cho La Thi Thiến xem:
La Thi Thiến nhìn thoáng qua ảnh chụp của Văn Vũ Nghiên thì con mắt sáng lên:
Vốn dĩ vừa rồi La Thi Thiến còn cảm tháy không hài lòng với việc Mạc Vũ chọn vợ cho Tàn Dương bởi việc này đáng lẽ phải do mình tự làm mới đúng. Nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp của Văn Vũ Nghiên và nghe các câu chuyện về khả năng và gia thế của cô thì bao khó chịu tan vào hư vô.
Người vợ thế này thì có thể chấp nhận được!