Tên nhóm dịch: TTTV
Người dịch: Vũ Huy Quang
Biên: Xiaooo
Nguồn:
Hà Thiên Phong vừa bước xuống xe, đã nhiệt tình chào hỏi bốn cô gái Hàn Thanh Thanh đang đứng chờ ở dưới ký túc xá.
Chiếc xe mà Hà Thiên Phong lái là một chiếc xe tám chỗ màu đen, có vẻ còn rất mới, lập tức hấp dẫn không ít sự chú ý của người đi đường.
Mấy người Tần Dương cũng đều xuống xe, phụ giúp mấy người Hàn Thanh Thanh, xách hành lý trong tay các cô lên trên xe.
Sau khi cất hết đồ lên xe, thì Hà Thiên Phong vỗ tay, cười nói:
Dáng người củaTôn Hiểu Đông khá lớn, thế nên hắn chủ động ngồi xuống ghế bên cạnh tài xế, còn ba cô gái Nhạc Vũ Hân, Triệu Nhị cùng với Thường Hoan thì cười hì hì chiếm đoạt hàng cuối cùng, Hàn Thanh Thanh thì ngồi ở vị trí gần cửa sổ của hàng ghế thứ hai.
Tần Dương quay đầu nhìn về phía Lâm Trúc, Lâm Trúc nâng kính mắt lên, nhíu mày nhìn Tần Dương, tặng cho Tần Dương một cái ánh mắt “tôi hiểu cậu cũng hiểu”.
Tần Dương bất đắc dĩ quay người lên xe, ngồi ở bên cạnh Hàn Thanh Thanh, ba cô gái Nhạc Vũ Hân, Triệu Nhị cùng với Thường Hoan thì liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra một chút hưng phấn.
Bây giờ Tần Dương chính là nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong nhóm sinh viên năm nhất, không chỉ đánh đàn rất hay mà còn giỏi võ, đẹp trai, tính cách cũng tốt, thế nên nhóm người Nhạc Vũ Hân cảm thấy hắn rất xứng với Hàn Thanh Thanh, cũng vì vậy mà bọn họ vẫn âm thầm vun vén cho hai người.
Lần đi chơi hai ngày này, mặc dù Tần Dương nói là cùng đi với phòng 306, thế nhưng có ai mà không biết chứ, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, bọn họ làm sao lại không nói tốt, giúp đỡ cho Tần Dương một chút chứ?
Tần Dương cũng hiểu suy nghĩ của mấy cô gái này, chẳng qua là việc này cũng khá khó nói, hắn cũng không thể nào nói thẳng với bọn họ là, hắn không thích Hàn Thanh Thanh, mọi người đừng phí sức nữa, nói như vậy, không chỉ đám Nhạc Vũ Hân xấu hổ, mà e rằng Hàn Thanh Thanh cũng rất xấu hổ nữa.
Tất cả cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Sau khi xuất phát, xe chạy thẳng về hướng núi Tiên Vụ nằm ở ngoại ô thành phố Trung Hải.
Núi Tiên Vụ cách thành phố khoảng chừng năm mươi cây số, lúc gần mười một giờ rưỡi, xe đã chạy đến một cái trấn nhỏ cách núi Tiên Vụ không xa. Đám người Tần Dương cũng không ăn sáng, thế nên khi tới đây, cả bọn đã đói meo hết rồi.
Dù sao còn phải mua bia cùng với đồ ăn chín, thế nên mọi người quyết định dùng cơm trưa ở trên trấn nhỏ này luôn.
Tùy ý tìm một cái quán ăn, tám người ăn xong bữa cơm trưa, lúc tính tiền thì bọn họ có hỏi chỗ mua thực phẩm thì mới biết được trên trấn này còn có siêu thị.
Tám người chia làm hai nhóm, nhóm thứ nhất thì đi mua các loại thực phẩm chín như là thịt kho, nhóm còn lại thì đi mua mấy thứ đồ uống như bia, nước khoáng cùng với khăn tay ướt.
Người có dáng người cao to như Tôn Hiểu Đông tự nhiên là lựa chọn tốt nhất để mang bia và nước, sau khi thông qua “dân ý” phân nhóm cùng với nhiều loại lý do hợp tình hợp lý như đi siêu thị mua đồ cần cầm nhiều đồ đạc, vì thế Tần Dương và Hàn Thanh Thanh trở thành người đi mua các loại thực phẩm chín.
Nhìn lũ bạn bè cười mờ ám vội vã rời đi, Tần Dương cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Tần Dương nhìn thấy Hàn Thanh Thanh đứng ở bên cạnh vẫn điềm tĩnh như thường, hắn lo Hàn Thanh Thanh suy nghĩ nhiều đâm ra lo lắng, sờ mũi cười khổ nói:
Hàn Thanh Thanh mỉm cười, cô thoải mái nhìn về phía Tần Dương, trong ánh mắt của cô có mang theo chút vui vẻ, cô nhẹ nhàng cướp lời Tần Dương:
Tần Dương sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi:
Trên gương mặt của Hàn Thanh Thanh xuất hiện hai cái má lúm đồng tiền:
Hàn Thanh Thanh nói rất thoải mái, cũng không hề che giấu gì cả. Vốn trong lòng Tần Dương cũng có hơi lo lắng, thế nhưng nghe được câu này của cô phần lo lắng kia cũng tan biến hết, hắn cười ha ha nói:
Mặc dù Tần Dương cũng không có nói thẳng ra, thế nhưng hắn cũng không phủ nhận, thành ra không khác gì hắn đồng ý với lời nói của cô. Kỳ thật, Tần Dương vẫn rất thích mối quan hệ bạn bè tự do thoải mái này, đối với Tần Dương việc theo đuổi ai đó rồi thừa nhận quan hệ yêu đương, quả thật cũng không phải là chuyện quá cấp thiết.
Hàn Thanh Thanh tiếp một câu, sau đó cô tiếp tục đi về phía trước:
Tần Dương đuổi theo nàng, hắn nhịn không được hỏi:
Hàn Thanh Thanh nghiêng đầu nhìn Tần Dương một chút:
Bình tĩnh?
Khóe miệng của Tần Dương giật một cái, tốt, lời này ta quả thật không phản bác được.
Trên gương mặt của Hàn Thanh Thanh không khỏi hiện lên vẻ bất đắc dĩ:
Tốt, câu này cũng rất có đạo lý!
Tần Dương không hỏi thêm nữa, hai người đi thẳng về phía trước theo con đường duy nhất của trấn nhỏ.
Xung quanh cửa hàng thịt kho có khá nhiều người, đều là người trẻ tuổi, đến mua thực phẩm chín, Tần Dương cùng với Hàn Thanh Thanh đứng xếp hàng ở một bên.
Tần Dương kinh ngạc xoay người lại, nhìn thấy một người thanh niên đeo mắt kính, đang khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn mình, đứng ở bên cạnh hắn, là một cô gái xinh đẹp nhuộm tóc thành màu đỏ rực đang níu tay hắn.
Tần Dương nhíu mày lại:
Người thanh niên đeo mắt kính chính là Trương Khôn, hắn nheo mắt lại, mang theo vài phần lạnh lùng:
Tần Dương thản nhiên nói:
Ánh mắt của Trương Khôn lướt qua cửa hàng thịt, hắn cười một tiếng:
Tần Dương khẽ cười nói:
Trương Khôn rút tay ra, đi về phía cửa hàng thịt, nhìn thoáng qua ngăn tủ để thực phẩm chín, nói:
Tần Dương cũng nhìn thoáng qua ngăn tủ, các loại thịt kho quả thật là không còn quá nhều, thế nhưng ở phía trước chỉ có ba vị khách mà thôi, vẫn còn đủ để hắn mua.
Trương Khôn nhẹ nhàng đỡ mắt kính của mình, trên mặt lộ ra nụ cười mờ ám:
Vẻ mặt của Tần Dương vẫn bình tĩnh:
Trương Khôn quay đầu lại, tầm mắt rơi vào người một người thanh niên, rất tùy ý ra lệnh:
Đông Tử, thực phẩm chín không còn nhiều lắm đâu, mua hết đi.
Được.
Người thanh niên đứng ở đầu hàng trả lời, sau đó hắn quay đầu lại nhe răng cười đểu Tần Dương, rồi gọi ông chủ:
Tần Dương nhíu mày lại, liếc mắt nhìn Trương Khôn, Trương Khôn khiêu khích nhìn xem Tần Dương:
Khóe miệng của Tần Dương nhếch lên, vẻ mặt của hắn cũng không hề tức giận, ngược lại hắn còn dùng ánh mắt trào phúng xe lẫn đồng tình nhìn Trương Khôn:
Vẻ mặt của Trương Khôn hơi cứng lại, nhưng hắn cũng khôi phục bình tĩnh lại ngay, hắn mỉm cười nói:
Tần Dương không thèm dể ý nhún vai, nói: