Tên nhóm dịch: TTTV
Người dịch: Sơn Tùng
Biên:Xiaoooo
Nguồn:
Cùng thuê?
Tần Dương chớp mắt mấy cái rồi từ chối không chút lăn tăn:
Miệng của Lý Tư Kỳ nhếch lên:
Tần Dương mỉm cười đáp:
Lý Tư Kỳ nhìn Tần Dương chằm chằm thì thấy thần sắc của hắn thản nhiên. Mấy giây sau, Lý Tư Kỳ gật đầu nói:
Tần Dương tức giận nói:
Lý Tư Kỳ bĩu môi:
Tần Dương biết Lý Tư Kỳ đang nói đến chuyện đánh nhau ở phố buôn bán nên hắn chỉ đành cười khổ, lắc đầu nói:
Mắt của Lý Tư Kỳ cong lên, không nhịn được cười:
Tần Dương trợn trắng mắt:
Lý Tư Kỳ cười ha ha:
Lý Tư Kỳ giơ ly rượu lên:
Lúc Tần Dương trở về ký túc xá thì đồng hồ đã điểm tám giờ rưỡi tối, trong phòng ngủ lúc này chỉ có Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc.
Tôn Hiểu Đông đang ngồi trước máy tính chơi một game online về sinh tồn rất thịnh hành bây giờ, còn Lâm Trúc thì đang miệt mài xem những dấu hiệu gì đó mà Tần Dương không hiểu.
Thấy Tần Dương tiến đến, Tôn Hiểu Đông quay qua nhìn hắn một chút rồi lại dán mắt vào máy vi tính.
Tần Dương cười nói:
Tôn Hiểu Đông cười hắc hắc:
Lâm Trúc tạm dừng gõ bàn phím, nói với giọng bất đắc dĩ:
Tần Dương cười khổ:
Tôn Hiểu đông cười ha ha nói:
Tần Dương ngồi lên cái ghế của mình, hỏi:
Lâm Trúc uống xong hớp nước thì vừa cười vừa đáp:
Tần Dương ồ một tiếng, cười nói:
Tôn Hiểu Đông cười nói:
Tần Dương cải chính:
Tiền là do phòng của chúng ta chi chứ không phải tôi chi. Nếu mấy cô gái muốn mua thì cứ để họ mua đi. Ngày mai, trên đường đi sẽ mua hai thùng nước, một ít thực phẩm chín và một bình bia để uống lúc dã ngoại cắm trại. Lúc đấy chắc là có hoạt động vui chơi gì đó chứ?
Được lắm. À đúng rồi, lão đại, cậu có biết lái xe không?
Tần Dương cười nói:
Lâm Trúc bĩu môi:
Tần Dương cười nói:
Tần Dương tắm rửa rồi giặt sạch quần áo của mình. Sau khi thu dọn xong các thứ thì nằm lên giường, đeo tai nghe rồi bắt đầu nghe tiếng Anh.
Sáng hôm sau, lúc Tần Dương còn ngủ sau thì cửa phòng đã bị một người đẩy ra. Hà Thiên Phong chạy vào, kêu lớn:
Tần Dương mở mắt, nhìn bộ mặt phấn chấn của Hà Thiên Phong, giơ cổ tay lên nhìn thời gian rồi lại vùi đầu ngủ tiếp:
Hà Thiên Phong nhìn dáng vẻ của Tần Dương thì oán hận nói:
Tần Dương lười trả lời hắn, trực tiếp kéo chăn che lên đầu, tiếp tục ngủ. Tôn Hiểu Đông ngẩng đầu lên nói:
Hà Thiên Phong há hốc mồm. Đùa à, do các cậu hưng phấn quá mức nên phải ngủ lấy sức sao?
Nhìn Tần Dương vẫn cố ngủ này, Hà Thiên Phong bĩu môi. Hắn tin tưởng rằng có thể Lâm Trúc và Tôn Hiểu Đông sẽ háo hức vì chuyến du lịch hôm nay nhưng Tần Dương thì không như thế.
Người này dù là đối mặt với Hàn Thanh Thanh hay Lý Tư Kỳ thì đều bình tĩnh đến khó hiểu, cho nên không thể vì hưng phấn quá độ nên trằn trọc không ngủ được.
Hắn muốn ngủ chỉ đơn giản là do hắn đang ngái ngủ thôi.
Thật không thể tin nổi!
Nửa giờ sau, với sự thúc giục quyết liệt của Hà Thiên Phong, Tôn Hiểu Đông bắt đầu đánh răng rửa mặt. Lâm Trúc thì vẫn ngái ngủ còn Tần Dương thì đang nằm ườn ra. Đời người có được mấy lần nằm ườn, đây quả là một tư thế thoải mái.
Trong chốc lát, Tần Dương rời giường, thay quần áo, rồi rửa mặt – tất cả chỉ mất chưa đến năm phút. Sau đó hắn cười nói:
Hà Thiên Phong nhìn trang phục áo thun quần jean của Tần Dương, hơi bất bình:
Tần Dương nhìn Hà Thiên Phong ăn vận một bộ áo sơ mi kèm quần tây và giày da thì cười nói:
Hà Thiên Phong trợn mặt. Lúc trước hắn chỉ chú trọng sao cho mình trông thật đẹp trai, nhưng khi nghe lời Tần Dương nói thì cảm thấy rất có lý.
Mặc kiểu này mà đi leo núi thì người khổ nhất là mình, hơn nữa nếu mọi người đều mặc đồ thể thao còn mình mặc đồ tây thì trông rất kì dị.
Tần Dương cười nói:
Hà Thiên Phong mau chóng cởi y phục, mau chúng tìm một bộ đồ thể thao rồi kêu toáng lên: