Huỳnh Thiếu Bảo vừa đi trước dẫn đường vừa nghi ngờ hỏi một câu,thiếu niên cũng không phải thật sự ngốc nghếch,nghe bọn họ đối thoại như vậy cũng hiểu ra chút ít.
Lý Kỳ Phong ngẫm một lát rồi thẳng thắn nói:
Huỳnh Thiếu Bảo nghe xong liền há to miệng trong sự kinh ngạc,được một lát thì thiếu niên lộ vẻ sùng bái kích động nói:
Tuyệt Vô Mệnh nhào tới chen ngang:
Huỳnh Thiếu Bảo thoáng sững sờ rồi lên tiếng cảm ơn,thế nhưng Tuyệt Vô Mệnh cảm thấy giọng điệu này không có khí thế bằng của hắn,điều này khiến y rất buồn bực.
Đi suốt nửa canh giờ thì ba người cũng tới nơi,vừa về đến nhà Huỳnh Thiếu Bảo đã vui mừng gọi lớn:
Nói rồi thiếu niên chạy hớt hải vào bên trong buồng dìu mẫu thân của mình ra.
Lý Kỳ Phong hai người khi nhìn thấy nữ tử kia thì liền giật mình.
Nữ tử trước mặt độ tuổi chỉ khoảng hơn ba mươi,dáng người vô cùng cân xứng,theo hắn thấy hồi còn trẻ,người này nhất định là một mỹ nữ có vô số người theo đuổi.
Hắn khẽ vả vào mặt mình một cái cho tỉnh táo,khi nhìn lên phía trên thì kinh hãi,gương mặt của nữ tử này toàn là vết sẹo,chúng như những con sâu lớn bò chằng chịt lên gương mặt của nữ tử,còn nữa,ở cổ của nàng quả thật có một cái bọc thịt lớn lồi ra trông rất khó coi.
Lý Kỳ Phong cũng biết mình nhìn như vậy là vô lễ nên lộ vẻ xấu hổ ngượng ngùng nói:
Tuyệt Vô mệnh cũng chắp tay nói:
Nữ tử khẽ gật đầu,nàng bình thản bước tới,đôi tay khẽ lắc rồi lại chỉ vào miệng của mình,sau đó nàng ngửa cánh tay ra chỉ vào hai cái ghế.
Huỳnh Thiếu Bảo đang định giải thích thì hắn liền gật đầu nói:
Nữ tử thoáng sửng sốt nhưng nàng vẫn gật đầu mời hắn vào bên trong.
Huỳnh Thiếu Bảo kích động nói:
Lý Kỳ Phong bình thản nói:
Thế nhưng câu nói này rơi vào tai Tuyệt Vô Mệnh thì lại là một hàm ý khác,y cho rằng hắn đang cố ý khoe khoang.
Nữ tử dẫn hai người vào bên trong rồi ra hiệu,nàng khẽ lắc đầu như muốn nói bệnh của nàng không thể trị khỏi,thần sắc lộ vẻ buông xuôi.
Lý Kỳ Phong mở miệng nghiêm nghị:
Huỳnh Thiếu Bảo lộ vẻ mặt đầy hy vọng nói:
Nữ tử nghe thiếu niên nói rốt cuộc cũng đồng lòng,nàng đành miễn cưỡng ngồi xuống cho hắn xem bệnh.
Lý Kỳ Phong đi đến giường bệnh rồi ngồi xuống,sắc mặt lộ vẻ bất đắc dĩ nói:
Nữ tử khẽ gật đầu đáp ứng,làm thầy thuốc muốn trị bệnh thì không kiêng kỵ.
Lý Kỳ Phong nắm lấy tay nữ tử,thần thức thăm dò vào bên trong,khi đã nhìn rõ ràng,gương mặt hắn liền lộ vẻ kinh sợ.
Ở bên trong cục bướu của nữ tử,hắn nhìn thấy một cảnh tượng rất đặc biệt,một bên là một loại chất dịch màu xanh,đây hình như là loại chất độc vô cùng lợi hại,một bên là chân khí trong người của nữ tử,nàng đang cố gắng cản lại không cho chất độc xâm nhập sâu vào,thế nhưng có vẻ như chất độc kia quá lợi hại,lại hình thành trong thời gian dài,thế nên chân khí của nàng ngày càng trở nên yếu thế.
Lý Kỳ Phong buông tay nữ tử ra,sắc mặt trở nên khó coi.
Theo hắn thấy thì chính loại chất độc kia là nguyên nhân khiến nữ tử không nói được,loại chất độc này hắn chưa thấy bao giờ,hơn nữa,nữ tử này cũng là một tu sĩ rất lợi hại,nếu không phải chân khí của nàng mạnh mẽ cản lại thì chất độc kia đã lan xuống khắp người rồi.
Huỳnh Thiếu Bảo thấy hắn đã mở mắt ra liền vồn vả hỏi:
Lý Kỳ Phong nhìn thấy ánh mắt háo hức của thiếu niên thì trong lòng lại càng cảm thấy bất lực,tuy nhiên hắn vẫn thành thật nói:
Huỳnh Thiếu Bảo nghe vậy sắc mặt liền trở nên tái nhợt,thiếu niên túm lấy vạt áo hắn,nước mắt tràn ra nài nỉ:
Lý Kỳ Phong lắc đầu đầy bất lực.
Không phải hắn không muốn cứu mà thật sự hắn không có năng lực đó,thứ chất độc kia quá lợi hại,hơn nữa hắn cũng chỉ mới làm đan sư,kiến thức không đủ rộng! phải rồi,kiến thức??
Ánh mắt của hắn sáng lên,ngay lập tức quay sang hỏi:
Tuyệt Vô Mệnh bỗng ngẩn người tức giận nói:
Lý Kỳ Phong sửng sốt nói:
Thiếu niên cười khẩy đáp:
Lý Kỳ Phong lắc đầu phản bác:
Tuyệt Vô Mệnh khẽ ngẫm một lát rồi gật đầu nói:
Huỳnh Thiếu Bảo nghe đến đây ánh mắt lại lóe lên một tia hy vọng vội vàng nói:
Tuyệt Vô Mệnh khẽ lắc đầu,thế nhưng y vẫn thở dài nói ra:
Lý Kỳ Phong tò mò nói:
Tuyệt Vô Mệnh liếc mắt nhìn hắn rồi bình thản nói:
Hắc tinh kê là một loại gà rất đặc biệt,chúng chỉ sống trong khu vực có kim ngân trùng,đặc điểm của nó chính là toàn thân nó đều có màu đen,từ màu lông,cái mỏ,đôi mắt,mào,da,xương,nội tạng,! tất cả đều có màu đen.
Thứ hai chính là ngũ sắc thiểm thử,tên nó cũng nói lên tất cả,nó là một con chuột tinh ngũ sắc,chỉ sống trong khu vực có nguồn linh khí cực kỳ thuần khiết…
Huỳnh Thiếu Bảo nghe đến đây liền mừng rỡ kích động nói to:
Tuyệt Vô Mệnh đang thuyết giảng thì giật mình kinh hãi:
Huỳnh Thiếu Bảo gật đầu lia lịa nói:
Nói rồi thiếu niên kích động chạy ra bên ngoài,Tuyệt Vô Mệnh trông thấy vậy liền lắc đầu,nơi này sao có thể có ngũ sắc thiểm thử được chứ.
Thế nhưng sau khi thấy Huỳnh Thiếu Bảo cầm một cái lồng sắt vào thì y liền kinh hãi đến há hốc miệng.
Bên trong cái lồng kia quả thật có một con thiểm thử có năm màu lông,nó chỉ to hơn những con thiểm thử bình thường một chút,hơn nữa dáng vẻ của nó trông rất chi là không tốt,thân người nó gầy nhom,nhô hết xương ra ngoài.
Huỳnh Thiếu Bảo vui mừng nói:
Tuyệt Vô Mệnh gật đầu liên tục,ánh mắt sáng ngời không chớp một nhịp,nói:
Huỳnh Thiếu Bảo nghe vậy liền thở phào một hơi,con thiểm thử này thiếu niên bắt được lâu rồi,thấy nó đẹp nên cũng không muốn bán mà để lại nuôi,không ngờ bây giờ thật có lúc cần đến.
Liếc nhìn con thiểm thử ở trong lồng,thiếu niên gãi tai xấu hổ nói:
Tuyệt Vô Mệnh ngẩn người đi tới cười nói:
Nói rồi y lấy trong nhẫn trữ vật ra một nắm linh thạch ném vào bên trong lồng.
Ngũ sắc thiểm thử kia nhìn thấy những viên linh thạch liền tỏ ra khinh bỉ,thế nhưng do nhịn đói lâu ngày nên nó đành đi đến mà gặm lấy.
Huỳnh Thiếu Bảo kinh hãi thốt lên,ngay cả hắn và mẫu thân của Thiếu Bảo cũng tỏ ra kinh ngạc không thôi.
Bọn họ không ngờ một con thiểm thử nhỏ bé vậy mà lại ăn linh thạch.
Chỉ trong chốc lát con thiểm thử kia đã ăn hết hơn một ngàn viên linh thạch,Tuyệt Vô Mệnh tiếp tục lấy trong người ra thêm vài nắm linh thạch nữa cho nó ăn,sau khi đã ăn ngót nghét mười ngàn viên linh thạch,bộ lông ngũ sắc của nó bỗng sáng lên,thân thể nó như hồi phục lại bộ dáng ban đầu,cái mồm của nó khẽ thở ra một hơi tràn ngập linh khí.
Tuyệt Vô Mệnh nhìn số linh thạch bị con thiểm thử ăn hết cũng đau lòng không thôi,thiếu niên gật đầu nói:
Lý Kỳ Phong ngạc nhiên nói:
Tuyệt Vô Mệnh bình thản trả lời:
Lý Kỳ Phong mừng rỡ nói:
Tuyệt Vô Mệnh lấy một con dao nhỏ khẽ chích vào đùi ngũ sắc thiểm thử,ngay lập tức một giọt máu đỏ thẫm chảy ra ngoài,sau khi con thiểm thử mất máu xong,khí sắc của nó lại trở nên yếu ớt.
Lỳ Kỳ Phong cầm chén máu trên tay nghi hoặc nói:
Tuyệt Vô Mệnh nhìn hắn với ánh mắt coi thường:
Lý Kỳ Phong ngẫm lại cũng thấy đúng,hắn hòa thêm nước nóng vào cái chén rồi mang đến cho nữ tử.
Nữ tử chứng kiến một màn thần kỳ như vậy ánh mắt cũng chớp động,nàng cầm lấy chén máu rồi uống cạn một hơi.
Lý Kỳ Phong ba người cũng đứng cạnh đó chờ xem kết quả,cánh tay Huỳnh Thiếu Bảo nắm chặt lại,liên tục run rẩy.
Sau khi uống cạn chén máu,hàng lông mày nữ tữ khẽ nhăn lại,gương mặt nàng cũng nhăn nhó như chịu phải kích thích,sau cùng nàng ho lớn một tiếng rồi phun ra một lớp chất dịch màu xanh xuống nền nhà.
Chất độc vừa tiếp xúc với mặt đất liền vang lên âm thanh ăn mòn,nó lập tức tạo thành một cái hố lớn ở giữa căn phòng.
Huỳnh Thiếu Bảo thấy vậy liền sợ hãi chạy tới ôm trầm lấy nữ tử khóc lớn:
Nữ tử khẽ vuốt tóc thiếu niên,khóe miệng khẽ mỉm cười thì thào:
.
Bảo nhi.
.
Huỳnh Thiếu Bảo nghe xong bỗng ngẩn người,thiếu niên run giọng nói:
Nữ tử khẽ gật đầu,khóe mắt nàng đã sớm ướt đẫm nước mắt run rẩy nói:
.
con ngoan của ta.
Huỳnh Thiếu Bảo nghe được câu này kích động đến chảy nước mắt,thiếu niên vừa khóc vừa cười hô lớn:
Lý Kỳ Phong hai người nhìn thấy cảnh này cũng đứng lặng im,khóe miệng cũng nở nụ cười vui thay cho thiếu niên.
.