Tút! Tút! Tút!
"Làm ơn....làm ơn bắt máy đi....làm ơn đi...."
Dương Thần ngồi trên xe không ngừng gọi điện thoại cho Phạm Thụy Nghi nhưng tiếc thay mỗi cuộc gọi đều chẳng có lời hồi âm.
Reng!
Vừa nghe thấy tiếng chuông điện thoại cậu liền vội vàng trả lời.
A Thần, là mẹ đây!
Nhưng người gọi đến lại không phải là hắn.
Cậu lẩm bẩm, giọng nói có chút run rẩy.
Có chuyện gì vậy con? A Thần, con nói mẹ biết đi, xảy ra chuyện gì vậy?
Nghe thấy giọng con trai khác lạ, Ninh Thủy Nhi ở đầu dây bên kia sốt ruột hỏi.
Cậu siết chặt điện thoại, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ tung ra từng mảnh.
Ba con sao? Ông ấy....ông ấy đã đến công ty rồi.
Có chuyện gì vậy con, đừng làm mẹ sợ!
Cậu ấp úng, gắng gượng điều chỉnh nhịp thở của mình.
May là con vẫn ổn...Lúc nãy thầy của con có gọi điện cho mẹ, mẹ còn tưởng là con đang gặp vấn đề.....
Người phụ nữ thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vậy mẹ kêu tài xế đến đón con nhé?
Nói xong cậu liền nhanh chóng tắt máy.
Tuy tình cảm giữa cậu và ba mẹ không còn tốt nhưng dù vậy cậu vẫn không muốn khiến họ phải lo lắng.
Nhất là.....!mẹ của cậu....
Tài xế lái xe dừng ngay tại con đường đối diện với chân núi Khâm Kỳ rồi nhìn cậu nói.
Cậu có chút luống cuống, sau đó nhanh chóng đưa tiền cho người kia rồi mở cửa chạy ra ngoài.
Chưa kịp nói gì thì Dương Thần đã chạy nhanh về phía chân núi.
............
Tạ Hàm Ưng vừa đi qua đi lại vừa lo lắng hỏi.
Một người thô lỗ lên tiếng.
Lộp cộp!
Vừa nhìn thấy An Lâm Hy trở lại, tất cả đều thở nhẹ ra một hơi.
Không nhìn thấy bóng người tìm kiếm, An Lâm Hy có chút cau mày hỏi.
Tạ Hàm Ưng sửng sốt hỏi.
An Lâm Hy lớn giọng, sắc mặt đột nhiên biến đổi trông vô cùng khó coi.
Chết tiệt! Kế hoạch ban đầu....vốn dĩ đâu phải như vậy....
Một người đứng dậy hỏi.
Chia ra tìm kiếm!
Nếu chia ra không phải sẽ rất nguy hiểm sao?
Tạ Hàm Ưng lên tiếng thắc mắc.
An Lâm Hy nhàn nhạt trả lời.
Nếu là người khác chắc hẳn sẽ nghi ngờ lời nói này nhưng Tạ Hàm Ưng lại khác.
Vẻ mặt cậu ta hoàn toàn tin tưởng không có chút nghi ngờ.
Thật không biết làm sao cậu ta có thể ngây thơ như vậy.....
..........
Sột xoạt!
Dương Thần cuối cùng cũng đến được lưng núi, cậu ngó quanh một vòng, cố gắng tìm kiếm hình bóng quen thuộc.
Bằng!
Bất chợt một tiếng súng vang lên khiến cậu giật mình.
"Súng sao?"
Cậu cảnh giác ngó quanh một lượt nhưng cuối cùng lại chẳng thấy cái gì khả nghi xuất hiện.
Dương Thần nhíu chặt mày, đôi chân tiếp tục bước về phía trước.
Cốp!
Cậu khựng lại, nhìn xuống thứ mình vừa giẫm phải.
"Điện thoại di động?"
Ánh mắt cậu nghi hoặc, vừa mới mở màn hình lên thì sắc mặt liền biến đổi.
..............
Viễn A Thất một tay ôm lấy sau ót, bước chân khập khễnh tiến đến cái hang động trước mắt.
Viễn A Thất thiều thào, nhìn thân thể ai đó đang nằm gục trên mặt đất.
Nhưng chưa kịp tới gần hơn thì đã bị người ở phía sau dùng khăn tẩm thuốc làm cho hôn mê bất tỉnh....
...........
Một người trong đoàn nhìn An Lâm Hy hỏi.
An Lâm Hy sắc mặt càng trầm xuống, rõ ràng ban nãy mọi thứ vẫn ổn.....tại sao bây giờ lại không liên lạc được?
Không lẽ....Chu Viễn Ân kia....
Nghĩ đến đây, hai nắm tay không nhịn được mà siết chặt.
Tạ Hàm Ưng lớn tiếng gọi.
Tìm thấy gì sao?
Đây có phải là điện thoại của chú Thất không?
Cầm cái điện thoại trên tay, Tạ Hàm Ưng nghi vấn.
An Lâm Hy khựng lại, ánh mắt nhìn chằm vào vệt máu dính trên cái ốp điện thoại.
Bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt.
Bằng!
Một người chỉ thẳng hét lớn.
Đi thôi!
Rõ!
.............
"Chết tiệt! Tên Chu Viễn Ân khốn kiếp!"
Viễn A Thất nghiếng răng, sau đó cố gắng chống tay xuống đất rồi từ từ đứng dậy.
Sột xoạt!
Nghe thấy tiếng bước chân, Viễn A Thất nhíu mày, bàn tay bên hông cũng nắm chặt lại.
Nếu là kẻ có ý xấu....
Nghe thấy giong nói quen thuộc, Viễn A Thất chậm rãi thả lỏng nhưng sắc mặt lại chẳng hề tốt chút nào.
Nhìn cậu chủ đang đứng trước mặt mình, Viễn A Thất nghi hoặc hỏi.