Tướng Gia, Cao Hùng thất bại rồi.
Thừa Tướng đứng quay lưng lại với Nhậm Thạch.
Bàn tay đặt trên tượng sư tử bằng đồng của lão siết chặt đến mức nổi cả gân xanh.
Nhậm Thạch cúi đầu, hiện tại tình thế đang bất lợi cho họ.
Nếu Dạ Huyền an toàn mang Lâm Cố và Sầm Phong diện thánh, coi như vinh quang của Tướng Phủ sẽ tiêu tùng.
Nhậm Thạch do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói thật:
Cao Hùng vốn có thể giải quyết bọn họ, nhưng giữa chừng lại đụng mặt Dạ Yến Thành.
Thừa Tướng giằng mạnh tách trà trong tay xuống bàn, hừ khẽ:
Thừa tướng nghĩ nghĩ một lát, vươn tay ngoắc Nhậm Thạch đến gần.
Lão ghé tay Nhậm Thạch nói gì đó, Nhậm Thạch gật đầu nhận lệnh:
Thừa Tướng hài lòng gật đầu.
Lần này thì Dạ Huyền đừng nghĩ sẽ thoát được.
Dạ Huyền hôn mê khoảng 2 canh giờ thì tỉnh lại, độc trong người hắn về cơ bản đã giải hết.
Chỉ là sức lực vẫn chưa phục hồi.
Tần Dao đang bận rộn băng bó vết thương cho Sầm Phong, thấy Dạ Huyền tỉnh thì híp mắt cười:
Dạ Huyền lắc đầu, hắn không nghĩ bản thân vậy mà vẫn có thể sống tiếp.
Sầm Phong nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình, chịu không nổi đành kháng nghị:
Tần Dao ngơ ngác, đến lúc nhìn lại mới thấy bản thân siết mảnh vải có hơi quá tay, vội vàng nói:
Sầm Phong từng là tướng lĩnh, chút vết thương này không đáng là gì.
Thấy Tần Dao bị dọa sợ thì cười đáp:
Tần Dao vừa điều chỉnh lại lực độ vừa nói:
Sầm Phong không nói nữa, hắn cảm thấy vị quận chúa trước mặt này rất đặc biệt.
Nàng cao quý ngay cả khi bản thân rất bình dị, nhưng không ai dám khinh thường nàng.
Nàng nhát gan nhưng lại luôn kiên trì với lựa chọn của mình, thông minh nhưng lại không hề phô trương tự đại.
Một nữ nhân cao quý, đáng yêu và dũng cảm thế này.
Chẳng trách có thể câu mất hồn phách của điện hạ.
Sầm Phong phát hiện từ khi Dạ Huyền tỉnh lại, ánh mắt của điện hạ chưa từng rời khỏi nàng.
Tần Dao cuối cùng cũng băng bó xong xuôi, rất đắc ý với thành quả của mình.
Sầm Phong không muốn làm "kỳ đà" nên lập tức rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Dạ Huyền lúc này mới cất tiếng hỏi:
Tần Dao vừa thu dọn vừa trả lời:
Chàng nói xem liệu ông ta có phải rất thần kỳ không?
Dạ Huyền vươn tay, Tần Dao ngoan ngoãn đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn.
Dạ Huyền nhẹ nhàng lau đi những vết lấm lem trên gương mặt xinh đẹp của nàng, thấp giọng:
Vậy là đủ rồi.
Tần Dao mỉm cười, bọn họ đại nạn không chết sẽ có hồng phúc.
Chờ sau khi hồi kinh, mọi chuyện sáng tỏ thì triều thần sẽ không còn xem Dạ Huyền là con cháu tội thần nữa, hắn sẽ vẫn là đích tử danh chính ngôn thuận.
Có lẽ hắn đã đợi rất lâu rồi nhỉ? Ngày mà bản thân có thể ngẩng cao đầu.
Dạ Huyền véo má Tần Dao, dịu dàng hỏi:
Tần Dao bất mãn xoa má, chậm rãi đáp:
Dạ Huyền lắc đầu, lặng lẽ đan tay Tần Dao và tay hắn:
Ta thấy chuyện đáng mừng bây giờ là nàng ở bên ta, tình nguyện tin tưởng ta.
Điện hạ miệng lưỡi ngày càng trơn tru, rất biết cách dỗ cho ta vui vẻ.
Dạ Huyền thấy nàng mất hứng, cố ý không nghe hiểu:
Tần Dao đẩy tay hắn ra, hừ khẽ:
Dạ Huyền cố nén cười, đưa gương mặt tuấn tú đến gần cô:
Gò má Tần Dao đỏ lên, nghiêng người né tránh:
Dạ Huyền ngồi thẳng dậy, thật sự không nhịn được nữa mà cười lên:
Tần Dao nhìn bộ dạng không đứng đắn của hắn, chẳng thể hình dung đây sẽ là bạo quân trong tương lai.
Bên ngoài có tiến gõ cửa, Tần Dao ném cho Dạ Huyền cái nhìn cảnh cáo rồi mới lên tiếng:
Thúy Lan đẩy cửa tiến vào, trên tay nàng là một bát thuốc đầy đang bốc khói.
Nhìn thấy tình cảnh trong phòng, không khỏi nghĩ sâu xa.
Tần Dao nhìn bát thuốc, nhíu mày.
Dạ Huyền nhìn biểu cảm ghét bỏ của Tần Dao, bất giác lắc đầu:
Nhìn thấy thuốc là lại muốn tránh đi.
Tần Dao sững sờ, quay sang hỏi:
Thúy Lan mỉm cười gật đầu:
Vậy mà mấy người kia suốt ngày cứ đồn đại quận chúa giết người như ngóe.
Tần Dao ngượng cười, trong lòng có điểm nghi hoặc.
Cô thật ra không hiểu gì về Quận Chúa Ngọc Dao ngoài những từ miêu tả đại khái trong sách cổ.
Nói nàng ta tâm địa ác độc, đố kị thành thói.
Chẳng lẽ vì để giúp đỡ Dạ Hiên mà nàng mới biến thành như thế.
Hay còn nguyên nhân nào khác?
Dạ Huyền thấy Tần Dao đột nhiên im lặng thì lo lắng hỏi:
Tần Dao đang thất thần, nghe thấy hắn gọi thì hời hợt đáp:
Ta ra ngoài gặp ông ngoại một lát, chàng nghỉ ngơi đi.
Dạ Huyền gật đầu, nhưng vẫn thấy không yên tâm.
Mới vừa rồi nàng còn vui vẻ, sao chớp mắt đã như vậy? Nhưng hắn không muốn hỏi rõ, sợ là nàng lại tức giận.
Tần Dao rời đi không lâu, bên trong phòng lại có thêm một bóng người.
Hắn gấp gáp đi đến trước mặt Dạ Huyền, quỳ một gối hành lễ:
Bệ Hạ đột nhiên mắc bệnh lạ, hôm qua đã nôn ra máu rồi bất tỉnh.
Các thái y chữa trị suốt đêm vẫn không hiệu quả.
Trong triều hiện giờ đang rất loạn.
Dạ Huyền nhíu mày, toàn thân như tỏa ra khí lạnh.
Tên thuộc hạ ngập ngừng, cuối cùng chỉ có thể nói thẳng:
Hôm qua bệ hạ ở cạnh Vân Quý Phi, đột nhiên thổ huyết nên Khương Hậu đã vu oan cho nàng là người hạ độc hiện giờ đang giam lỏng, phủ Trấn Bắc Hầu cũng bị niêm phong.
Dạ Huyền ném vỡ tách trà, gằn giọng:
Bọn họ muốn mưu quyền đoạt vị sao? Ngươi mang thư tín của ta ngay trong đêm lên đường đến biên quan giao cho Tần Thời và Tần Diễn.
Bảo bọn họ cứ theo kế hoạch bên trong mà làm.
Tạm thời nghĩ cách cứu Vân Quý Phi ra trước, tuyệt đối không để ảnh hưởng đến cái thai trong bụng nàng.
Bọn họ hiện giờ vẫn chưa dám đụng vào Trấn Bắc Hầu.
Nhưng Vân Quý Phi thì rất nguy hiểm.
Tên thuộc hạ cúi đầu nhận lệnh, nhanh chóng rời đi.
Dạ Huyền còn chưa sắp xếp lại tình hình thì Tần Dao đã không biết từ lúc nào đứng ở ngoài cửa.
Gương mặt nàng vô cảm, cất giọng lạnh lùng: