Sự xuất hiện của hoàng đế khiến bầu không khí vốn gay gắt trở nên ngưng trọng.
Lâm Nguyệt ở trong lòng Dạ Hiên có chút bất an, nhưng nàng ta tin hoàng hậu sẽ che chở mình nên cũng cố bình tĩnh lại.
Thất công chúa đứng phía sau hoàng đế đưa mắt liếc xéo Tần Dao, hừ khẽ:
Tần Dao sờ mũi nhìn trời, âm thầm kiểm điểm lại hành vi gần đây của mình.
Cô cảm thấy bản thân không chọc vào tiểu gia hoả này, sao vừa đến đã nhắm vào cô rồi.
Dạ Huyền ngược lại rất ung dung, điềm nhiên nhìn thất công chúa.
Thất công chúa nhướn mày, cất giọng mỉa mai:
Hoàng đế nhíu mày, nghiêm nghị gắt:
Thất công chúa bị mắng thì tâm tình càng tệ, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tần Dao ngược lại không ghét vị công chúa này, còn muốn nhắc nhở nàng đừng chọc vào "bạo chúa tương lai".
Dạ Huyền là loại người có thù tất báo, để hắn nhớ mặt không phải chuyện tốt lành.
Hoàng đế sau khi răn dạy thất công chúa thì mới lạnh lùng nhìn Dạ Hiên:
Con nói xem sau này trẫm làm sao dám giao giang sơn vào tay con chứ?
Dạ Hiên nghe những lời này thì lập tức buông Lâm Nguyệt ra vội vàng quỳ xuống.
Xin phụ hoàng khoan dung chỉ dạy.
Hoàng đế hừ lạnh, ánh mắt liếc qua gương mặt đã thoáng tái xanh của Khương hoàng hậu.
Nhưng ông không hề trách cứ, ngược lại quay sang Lâm Nguyệt đã sớm đứng không vững bên cạnh Dạ Hiên.
Lâm Nguyệt toàn thân cứng đờ, run rẩy nói:
Mọi người có mặt nhìn thấy thái độ của Lâm Nguyệt thì hiểu ra.
Vậy là Tần Dao bị vu oan, là Lâm Nguyệt giở trò đê tiện hất nước bẩn lên nàng.
Khương hoàng hậu vờ nổi giận, chỉ tay vào Lâm Nguyệt mắng:
Không ngờ ngươi lại là loại người này, dám bày mưu hãm hại quận chúa.
Thật đáng hận...
Tần Dao trong lòng khinh bỉ, đúng là rất biết nói chuyện.
Câu đầu tiên đã nhắc đến Thái Phó rồi, là sợ hoàng đế không rõ xuất thân của nàng ta sao?
Dạ Huyền đứng bên cạnh quan sát biểu cảm sinh động của Tần Dao, nhỏ giọng nhắc nhở.
Tần Dao liếc mắt nhìn Dạ Huyền, cũng ngoan ngoãn đứng một bên xem kịch.
Hoàng đế đang phẫn nộ, cô vẫn nên bảo vệ cái đầu nhỏ của mình.
Lâm Nguyệt quỳ dưới đất vẫn đang giàn giụa nước mắt, nức nở nói:
Cầu xin hoàng thượng khai ân.
Thần nữ sẽ không bao giờ dám nữa.
Lần đầu tiên là chuyện xấu đã nhận cái kết thế này, nàng ta có mười lá gan cũng không dám làm thêm lần nữa.
Nhưng hoàng đế chính là muốn "giết gà dọa khỉ", lớn giọng nói:
Đúng là đáng chết, các ngươi cho rằng trẫm vô năng nên mới không biết kiêng kị sao? Người đâu, lôi ra ngoài đánh 50 đại bản trục xuất khỏi thành, vĩnh viễn không được quay lại.
Hoàng đế vừa dứt lời thì ngoài Lâm Nguyệt còn có rất nhiều người trong lòng bất an, nhất là hoàng hậu.
Bà ta không dám hé răng nửa lời, còn Dạ Hiên ngay đến dũng khí ngẩng đầu lên cũng không dám.
Hai tên thị vệ tiến lên định lôi Lâm Nguyệt ra ngoài thì Tần Dao vội lên tiếng ngăn cản:
Hoàng đế vẫn chưa nguôi giận, lạnh lùng đáp:
Tần Dao cúi đầu, chậm rãi nói:
Thần nữ mong hoàng thượng tích chút công đức cho Thái Hậu.
Lâm tiểu thư lần đầu phạm lỗi lại là nữ nhi yếu đuối, nếu chịu 50 gậy chỉ e đến mạng cũng khó giữ.
Thần nữ cả gan đề nghị thay vì đánh gậy có thể để tiểu thư ấy đến ngôi chùa ngoài thành ăn chay sám hối 1 năm, xem như vì Đại Ấn mà cầu phúc.
Hoàng đế nghe thấy lời này của Tần Dao thì gật đầu tán thưởng.
Xem ra Trấn Bắc Hầu rất biết cách dạy con, không giống như một số người cả ngày trong đầu toàn thứ bẩn thỉu.
Thôi được, niệm tình Thái Hậu ta tha cho nàng ta.
Để nàng ta đến chùa mà thanh tỉnh đi.
Tần Dao mỉm cười tạ ân hoàng đế, trong lòng âm thầm nhẹ nhõm.
Cô đương nhiên không phải là người rộng lượng gì.
Nhưng Thái Phó là một người tài, sau này phò tá Dạ Huyền trèo lên hoàng vị.
Cô hiện tại trao cho ông ta một phần ân tình, ngày sau có thể sẽ cách xa quỷ môn quan một chút.
Hoàng đế xử lý Lâm Nguyệt xong liền cho giải tán đám cung nhân cùng các quý nữ.
Bên hồ Bích Thủy chỉ còn lại năm người, lúc này hoàng đế mới quay sang hoàng hậu.
Hôm nay hoàng hậu muốn hảo hảo gõ Tần Dao, lại không nghĩ đến bị hoàng đế gõ lại.
Bắt gặp ánh mắt của hoàng đế, hoàng hậu liền thức thời quỳ xuống.
Bà ta vừa quỳ, tất cả đám hậu bối có mặt cũng phải quỳ theo.
Hoàng đế sắc mặt âm trầm, hướng hoàng hậu nói:
Nàng thân là hoàng hậu mà vẫn hồ đồ như vậy.
Trong tình cảnh đó, thần thiếp làm sao biết được Lâm Nguyệt lại dám đùa giỡn với mạng sống của bản thân để giá hoạ cho quận chúa.
Hoàng đế thu lại tâm tình, trầm giọng:
Nhưng Huyền nhi đã lên tiếng ngăn cản, tại sao còn vẫn khăng khăng tự cho là đúng như vậy?
Khương hoàng hậu nghiến răng, trong mắt toàn là hận ý.
Bà ta làm sao biết con nha đầu đần độn kia lại mang hoàng đế đến nơi này.
Bây giờ e là có nói gì thì cũng vô ích.
Hoàng đế nhìn Khương hoàng hậu, chậm rãi nói:
Hiện tại nàng liền tự mình quỳ đi, coi như là để bản thân thanh tĩnh hơn.
Hoàng hậu sửng sốt, nhưng lệnh vua khó trái chỉ đành để cung nhân dìu mình trở về.
Trước khi đi bà ta còn không quên ném cho Tần Dao cái nhìn căm ghét.
Tần Dao lúc này cũng giác ngộ, có lẽ cô lại giúp hoàng hậu tích thêm một tầng địch ý với mình rồi.
Cô cũng oan uổng quá, vở kịch này không phải là bọn họ dựng lên sao.
Hoàng hậu đi rồi, đến phiên thái tử gập xui xẻo.
Bị cấm túc 1 tháng trong Đông Cung, đúng là thê thảm.
Vở tuồng đại náo ngự hoa viên cứ vậy mà kết thúc.
Tần Dao đứng dậy phủi bụi trên y phục, sau đó quay người rời đi.
Nhưng vừa bước được mấy bước đã bị Dạ Huyền gọi lại:
Tần Dao sốc lại tâm tình, quay đầu cười với hắn:
Là chuyện nhị hoàng tử đứng ra giúp ta làm chứng hòng gây sự chú ý với bệ hạ, hay là chuyện ngài cố tình bán tin tức để thất công chúa dẫn bệ hạ đến đây?
Dạ Huyền bị Tần Dao vạch trần cũng không lấy làm giận, chỉ nhàn nhạt nói:
Tần Dao không có tâm tình nghe Dạ Huyền tán dương mình, hờ hững đáp:
Nếu ngài không xuất hiện ta còn có thể tin đây là trùng hợp đấy.
Nhưng một câu của Thất công chúa đã khiến ta sáng tỏ.
Điện hạ trước giờ không lo chuyện bao đồng, sao có thể tốt bụng giúp ta được?
Cô nói tiếp đi.
Là ngài đưa tin cho công chúa về việc xảy ra giữa ta và Lâm Nguyệt ở Thanh Loan Điện, cũng là ngài nói cho công chúa ta nghỉ ngơi ở chỗ này.
Với tính cách của công chúa, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội khiến ta bị trách phạt nên đã dẫn bệ hạ đến.
Tiếc là ta không hành động như nàng ta nghĩ, vậy nên không thu hoạch được gì.
Ngược lại ngài lại thu hoạch không ít.
Dù sao giữa ta và hoàng hậu ai xui xẻo cũng khiến ngài vui vẻ còn gì.
Dạ Huyền yên lặng quan sát Tần Dao, lạnh lùng nói:
Những kẻ như vậy nếu không là bạn thì chỉ có một con đường...
Tần Dao thấy ánh mắt hắn nổi lên sát ý, khẽ nhíu mày.
Dạ Huyền tiến đến bên cạnh Tần Dao, cúi đầu thì thầm vào tai cô.
Trong lòng Tần Dao chợt lạnh, theo bản năng lùi lại.
Nhưng Dạ Huyền đã nắm lấy vai cô, híp mắt cười cười: