Hồ Bích Thủy huyên náo rất nhanh đã thu hút nhiều người, trong đó có cả Khương hoàng hậu.
Nhìn thấy Lâm Nguyệt toàn thân ướt đẫm yếu ớt tựa trong lòng của Dạ Hiên, sắc mặt của Khương hoàng hậu liền trầm xuống, tức giận hỏi:
Khương hoàng hậu vừa dứt lời thì toàn thân Lâm Nguyệt khẽ run lên, sợ sệt nép sát vào Dạ Hiên không nói lời nào.
Dạ Hiên thấy nàng ta đáng thương thì trong lòng nảy sinh ý định muốn bảo vệ, liền hướng Tần Dao trừng mắt lạnh giọng:
Đối mặt với ánh mắt hung ác của Dạ Hiên, Tần Dao lại vô cùng bình tĩnh:
Điện hạ nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngài nghi ngờ là ta đẩy Lâm tiểu thư xuống nước sao?
Không phải nghi ngờ mà là chắc chắn.
Ta ở bên giả sơn nghe thấy hai người xảy ra tranh chấp, sau đó Tiểu Nguyệt rơi xuống hồ.
Nếu không phải muội làm thì chẳng lẽ Tiểu Nguyệt tự mình nhảy xuống sao?
Tần Dao mỉm cười, nhướn mày đáp:
Dạ Hiên nghe thấy lời này thì không nhịn được nữa, quát lớn:
Nhưng Tiểu Nguyệt không biết bơi, muội lại nhẫn tâm thấy chết không cứu thì ta không thể nào tha thứ được.
Tần Dao nghe thấy lời này thật sự cảm thấy rất không đáng thay cho vị quận chúa nào đó.
Nàng hi sinh cho hắn, thay hắn nhận hết báo ứng.
Nhưng trong lòng hắn, nàng căn bản không là gì.
Hắn có thể nhớ rõ nữ nhân khác không biết bơi, lại quên rằng chính là cũng vậy.
Tần Dao nhìn Dạ Hiên, lạnh lùng đáp:
Hơn nữa nàng ta không quý trọng mạng mình, dựa vào đâu ta phải cứu?
Lâm Nguyệt ở trong lòng Dạ Hiên âm thầm đắc ý.
Nàng ta biết Tần Dao chọc giận hoàng hậu nên hoàng hậu muốn mượn dịp giáo huấn Tần Dao.
Vậy nên hôm nay cho dù thế nào thì hoàng hậu cũng nhất định sẽ đứng về phía nàng ta.
Tần Dao ngu ngốc còn ở đây cứng đầu, để xem lát nữa có mạnh miệng được không.
Khương hoàng hậu đúng là không khiến Lâm Nguyệt thất vọng, đanh mắt nhìn Tần Dao:
Nhưng đây là mạng người, hơn nữa nạn nhân lại là đích nữ của Thái Phó.
Nếu hôm nay ngươi không đưa ra một lời giải thích rõ ràng thì bổn cung sẽ không bỏ qua đâu.
Lâm Nguyệt nghe thấy lời này thì trong lòng đắc ý, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rộng lượng:
Là thần nữ ngu dốt không biết ăn nói mới chọc giận quận chúa.
Xin nương nương bớt giận, đừng trách phạt quận chúa.
Tần Dao thật lòng kính phục khả năng diễn xuất của Lâm Nguyệt.
Cũng ngộ ra dù là ở thời đại nào thì "trà xanh" vẫn là sự tồn tại bất diệt.
Hôm nay nếu cô không thể giải oan thì chắc chắn sẽ không thể lành lặn trở về.
Tần Dao nhìn về phía Dạ Hiện, chậm rãi nói:
Ngài nói ta và Lâm tiểu thư tranh chấp, nhưng rõ ràng chỉ có mình nàng ta kêu gào, ta căn bản một câu cũng chưa từng nói.
Vậy sao có thể nói là tranh chấp?
Dạ Hiên hơi nhíu mày, nhất thời nghẹn họng.
Đúng là hắn chỉ nghe thấy giọng nói của Lâm Nguyệt, có lẽ là đuổi theo xin lỗi Tần Dao.
Nhưng Tần Dao không hề đáp lời.
Sau đó hắn nghe thấy âm thanh rơi xuống nước thì mới xông ra cứu người.
Lâm Nguyệt thấy Dạ Hiên do dự thì yếu ớt nói:
Chỉ mong ngươi đừng tiếp tục vu oan cho ta nữa.
Ta vì sao ra nông nỗi này còn cần hỏi hay sao?
Hoàng hậu cũng cảm thấy nhân chứng vật chứng đầy đủ, không cần tiếp tục thẩm vấn nữa.
Bà ta hướng hai cung nữ cất giọng ra lệnh:
Không có lệnh của ta không được đứng lên.
Hai cung nữ đáp một câu sau đó đi lên bắt lấy tay Tần Dao.
Thúy Lan gấp phát khóc lập tức quỳ xuống:
Hoàng hậu liếc Thúy Lan, hừ khẽ:
Nàng ta ngay đến hoàng tử còn không chút khách khí.
Mấy việc xấu xa này còn làm ít sao? Dẫn đi.
Chủ nhân của giọng nói này không phải ai khác mà chính là Dạ Huyền.
Hắn từ một góc khuất khác cách đó không xa chậm rãi tiến lại.
Cho dù mọi ánh mắt đều hướng đến người mình, sắc mặt của hắn vẫn không hề thay đổi.
Khương hoàng hậu thấy người đến là Dạ Huyền thì khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia chán ghét:
Dạ Huyền hướng Khương hoàng hậu chấp tay, cúi người hành lễ:
Con mèo trong cung của nhi thần hôm nay lại trốn ra ngoài gây họa, nhi thần sợ nó lại cắn người bừa bãi nên mới đi tìm.
Đúng lúc ngang qua đây nên chứng kiến mọi việc.
Xin hoàng hậu nghe nhi thần nói vài lời.
Khương hoàng hậu sắc mặt lạnh nhạt, hờ hững đáp:
Dạ Huyền ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người của Lâm Nguyệt.
Cái nhìn của hắn khiến Lâm Nguyệt phát run, theo bản năng siết chặt vạt áo Dạ Hiên.
Dạ Hiên nhíu mày, lên tiếng nhắc nhở:
Không cần dọa Tiểu Nguyệt.
Dạ Huyền mỉm cười, từ tốn nói:
Đệ chẳng qua là hiếu kỳ mà thôi.
Dạ Huyền liếc sang Tần Dao.
Thấy cái nhìn cười nhạo của hắn, Tần Dao nhất thời tức giận.
Trong lòng không ngừng mắng chửi Dạ Huyền là tên thất đức, hành vi cười trên nổi đau của người khác không phải là hành vi quân tử.
Dạ Huyền thấy cô "phùng mang trợn mắt" thì không đùa giỡn nữa, thấp giọng nói:
Nàng cùng quận chúa chỉ mới lần đầu gặp gỡ đã không tiếc đẩy bản thân vào tình huống nguy hiểm để vu oan giá hoạ cho quận chúa, phải chăng là có người sai khiến.
Lâm Nguyệt nghe thấy Dạ Huyền nói vậy thì nhất thời tức giận, cô ta ủy khuất nói:
Nhị hoàng tử với ta không thù không oán, sao ngài lại có thể vì quận chúa đã từng giúp ngài mà đổi trắng thay đen như vậy?
Ta cùng quận chúa trước giờ luôn có hiềm khích, sao ta có thể giúp nàng che đậy lỗi lầm được.
Ta chẳng qua không muốn nhìn tiểu thư đi sai đường, học theo tiểu nhân hãm hại người vô tội thôi.
Lời này Dạ Huyền là nói cho hoàng hậu nghe, quả nhiên sắc mặt bà ta rất không tốt.
Dạ Hiên ngược lại không kiên nhẫn, thẳng thừng nói:
Tính cách của Tần Dao thế nào ta là người rõ ràng nhất.
Muội ấy đố kị thành tính, độc ác kiêu ngạo.
Ngay cả đệ mà muội ấy còn dám ra tay thì nói gì đến Tiểu Nguyệt.
Tần Dao nghe những lời này, bất giác cười lạnh:
Nhưng đây là tội giết người, thứ lỗi ta không thể nhận được.
Ngay từ ban đầu Dạ Hiên chỉ nóng lòng lo lắng cho Lâm Nguyệt nên hoàn toàn không nhận ra thái độ và cách xưng hô của Tần Dao đối với mình.
Cô một câu "điện hạ", hai câu "điện hạ".
Hơn nữa còn rất lạnh lùng, cho dù thấy hắn đang ôm nữ nhân khác trong lòng cũng không hề tức giận.
Khương hoàng hậu nãy giờ im lặng lúc này cũng lên tiếng:
Chuyện đã rõ như ban ngày thế này mà còn không nhận.
Khương hoàng hậu hoàn toàn xem nhẹ lời nói của Dạ Huyền, mở miệng là buộc tội Tần Dao.
Đang lúc tình hình căng thẳng thì từ xa đã nghe thấy giọng nói của hoàng đế truyền đến: