Quận chúa, trời đêm sương lạnh.
Để nô tỳ đưa người về phòng.
Tần Dao nghe thấy giọng nói của Thúy Lan thì vội lau đi nước mắt, cất tiếng hỏi:
Đường tỷ ta thế nào rồi?
Hồi quận chúa, nhị tiểu thư đã không sao rồi.
Đại phu nói chỉ cần tĩnh dưỡng uống thuốc vài ngày là khỏi thôi, quận chúa không cần lo lắng.
Tần Dao đương nhiên lo lắng rồi.
Lần này đón tiếp sứ thần Tĩnh Quốc, vai diễn của Tần Ninh cũng không ít đâu.
Nếu nàng ta nằm liệt giường thì sao mà được.
Thúy Lan không nghe Tần Dao nói gì, tưởng cô vẫn còn không yên tâm.
Đang định thuyết phục thì nghe thấy Tần Dao đáp:
Ngươi đi tìm A Lục đến đây đi.
Ta có việc cần hắn đi làm.
Thúy Lan cúi đầu đáp một câu rồi đi ngay.
Dạo gần đây nàng thấy quận chúa nhà mình rất khác lạ.
Không nóng nảy hô đánh la giết như trước nữa, cũng không chạy đi tìm Thái Tử.
Cả ngày trầm mặc như đang tính toán gì đó.
Nàng là thân phận tỳ nữ, đối với chuyện của chủ nhân không dám nhiều lời, chỉ có thể âm thầm lo lắng.
Thúy Lan đi không lâu đã quay lại, theo sau nàng là một thiếu niên khoảng chừng 20 tuổi.
Thiếu niên đi đến trước mặt Tần Dao thì quỳ một gối cúi đầu hành lễ.
Người cho gọi thuộc hạ không biết có gì căn dặn.
Tần Dao không trả lời, chỉ đưa túi gấm trong tay cho hắn.
Nhất định đừng để ai phát hiện.
Xong việc thì về đây ngay.
Thiếu niên nhận lấy túi gấm, cúi đầu đáp:
Đợi thiếu niên đi rồi, Tần Dao mới nói với Thúy Lan.
Thấy bất thường thì báo lại cho ta
Tần Dao lúc này mới yên tâm, mệt mỏi nói:
Thúy Lan bước lên đỡ lấy Tần Dao, hai người chậm rãi trở về khu phòng phía Đông.
Mấy ngày nay Hoàng Hậu và Thái Tử đều bị cấm túc, các quan đại thần cũng bắt đầu hoang mang nhưng không ai dám đứng ra cầu tình.
Chuyện lần này là bọn họ không thỏa đáng, ngay đến ngoại tổ phụ của thái tử là Thừa Tướng cũng không dám tùy tiện nhúng tay.
Bề ngoài thì có vẻ sóng yên biển lặng, nhưng bên trong không biết đã nổi bao nhiêu sóng ngầm.
Dạ Huyền ngồi ở đình viện trong rừng trúc nhàn nhã pha trà.
Bên cạnh hắn là quốc sư Thượng Lâm Uyên đã rất lâu chưa bước ra khỏi Tử Thần Điện.
Dạ Huyền rót cho hắn một tách trà, lạnh lùng hỏi:
Thượng Lâm Uyên uống một ngụm trà, cười đáp:
Đương nhiên không cần ở trong đó nữa.
Nghe nói điện hạ không nhớ thù xưa, trợ giúp Quận Chúa khiến Hoàng Hậu và Thái Tử bị cấm túc.
Ta đương nhiên phải ra xem thế nào rồi.
Dạ Huyền liếc hắn, nhíu mày:
Thượng Lâm Uyên đối với thái độ của Dạ Huyền không hề tức giận, chỉ cười đáp:
Chỉ có những kẻ không giống người như ngươi mới thấy kỳ lạ thôi.
Dạ Huyền không thèm tranh luận với hắn, lạnh giọng:
Thượng Lâm Uyên nhướn mày, cười nói:
Tĩnh Quốc phá sứ thần đến chúc thọ Thái Hậu.
Đi cùng còn có đích công chúa của họ, ngươi đã biết chưa?
Chẳng lẽ lão hoàng đế của bọn chúng cũng giống phụ hoàng ta, toàn là những kẻ hồ đồ.
Muốn mang công chúa gả cho ta.
Thương Lâm Uyên cười lớn, lắc đầu đáp:
Dạ Huyền đặt tách trà xuống bàn, khẽ nhíu mày:
Thượng Lâm Uyên cũng không dài dòng, trực tiếp nói:
Vì vậy, nhiều khả năng là gã sẽ sai người ám sát công chúa.
Chỉ cần nàng ta chết, gã sẽ có lý do khởi binh.
Đánh thì đánh thôi, chỉ là người ra trận không phải ngươi là được.
Biết đâu đây là cơ hội để ta lập công.
Chỉ cần có thể ngẩng cao đầu, ta sẽ có cơ hội giúp cả nhà ngoại tổ phụ và mẫu hậu đã chết của ta giải oan rửa hận.
Thượng Lâm Uyên lắc đầu thở dài:
Hơn nữa quý nhân của ngươi đến rồi, ngươi muốn đi cũng không có cơ hội.
Dạ Huyền nhíu mày, hỏi:
Quý nhân?
Phải, có người này.
Ngươi về sau sẽ không còn cô độc nữa.
Thượng Lâm Uyên đặt tay lên môi ra hiệu im lặng, cười bí hiểm:
Được rồi, trà đã uống xong.
Cáo từ.
Hắn nói xong thì xoay người đi mất.
Dạ Huyền cũng không giữ người, đợi hắn đi xa mới cất tiếng gọi:
Từ trên cây, một ám vệ nhẹ nhàng đáp xuống quỳ ngay ngắn trước mặt Dạ Huyền.
Dạ Huyền nhìn tên ám vệ, nói không chút cảm xúc.
Ngươi đi dò la hành tung gần đây của Cao Hùng, xem thử hắn muốn giở trò gì.
Thuộc hạ tuân lệnh.
Tên ám vệ đáp xong thì xoay người rời đi.
Trong rừng trúc tĩnh mịch chỉ còn một mình Dạ Huyền.
Nghĩ đến những tháng ngày khốn khổ trước đây, hắn bất giác cười lạnh.
Sao bây giờ mới đến gặp ta?
Tần Dao ở nhà đến sắp nổi mốc, cái nơi không có điện không có mạng như này một ngày dài tựa ba thu.
Hết cách, cô chỉ đành bảo Thúy Lan ra ngoài đem ít thoại bản về đọc giải sầu.
Đang lúc đến đoạn thôn nữ chửa hoang bị dân làng nhốt vào lòng heo dìm xuống sông thì Thúy Lan không biết từ nơi nào hớt hải chạy vào báo:
Giờ đang được Thái Y trong cung chữa trị.
Tần Dao buông quyển thoại bản xuống, đứng dậy túm lấy tay Thúy Lan.
Ngươi nghe ai nói? Có đáng tin không?
Là cung nữ cận thân của Quý Phi nương nương là Tâm Liên đến báo.
Tần Dao cả người lạnh toát, rõ ràng trong quyển sách không có sự kiện này mà.
Hay là cô có điểm gì bỏ sót.
Cô không thể đợi được, phải nhanh vào cung xem tình hình.
Ta phải đi tìm phụ thân.
Cô vừa dứt lời, đã nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Tần lão phu nhân:
Trong cung đã có cô mẫu cháu vài Thái Y lo liệu rồi.
Cháu vào đó chỉ càng thêm rối rắm thôi.
Thúy Lan, trông chừng quận chúa.
Thúy Lan quỳ xuống cúi đầu đáp.
Tần Dao muốn nói gì đó nhưng thấy Thúy Lan kéo nhẹ vạt váy mình lắc đầu nên thôi.
Đợi Tần lão phu nhân đi rồi, Tần Dao mới nhỏ giọng phân phó.
Nếu ai hỏi thì cứ nói là ta không yên tâm phụ thân nên muốn hỏi thăm tình hình.
Thúy Lan vâng dạ chạy ra ngoài.
Rất nhanh đã dẫn người đến.
Tần Dao nhìn cung nữ kia, lo lắng hỏi:
Tâm Liên cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
Không cần lo lắng.
Hai mắt Tần Dao ửng đỏ, sụt sùi nói:
Tâm Liên thấy Tần Dao chực khóc, có chút bối rối.
Hơn nữa trong cung còn có Quý Phi nương nương trông nom, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Tâm Liên thấy Tần Dao đã ổn định tâm trạng thì trong lòng nhẹ nhõm, cúi đầu nói:
Nương nương vẫn còn đang đợi nô tỳ hồi báo.
Tần Dao gật đầu, đáp:
Tâm Liên vừa xoay người, Tần Dao đã không khách sáo ra tay đánh ngất nàng ta.
May mà cô từ nhỏ từng học võ, tuy không quá xuất sắc nhưng đối phó với mấy nữ nhân chân yếu tay mềm vẫn dư sức.
Thúy Lan đứng cạnh thấy hành động của cô thì kinh hãi quỳ sụp xuống.
Tần Dao đưa tay lên miệng làm dấu hiệu im lặng, sau đó đỡ Tâm Liên lên giường.
Thúy Lan nhìn cô lưu loát cởi y phục của Tâm Liên thì hoang mang hỏi:
Quận chúa, người định làm gì?
Tổ mẫu sợ ta không giữ lời hứa chạy đi bám lấy Dạ Hiên nên mới không cho ta vào cung.
Nhưng ta không thể ở đây đợi được, chỉ đành ủy khuất Liên cô cô.
Thúy Lan lúc này mới hiểu ra, nàng hận không thể đập đầu chết cho rồi.
Sao quận chúa của nàng cứ làm mấy việc khiến người ta hoảng sợ vậy chứ, nàng đến tổn thọ mất thôi..