Dịch: lanhdiendienla
Biên dịch: vietstars
Biên tập: thông thiên
Lâm Vãn Vinh trố mắt ra nhìn đồng tiền, không phải chứ, có thể thế này được sao? Gặp phải quỷ mất rồi. Mắt nhìn bốn phía thấy không có ai, hắn thầm nhủ, nhất định là gió quá lớn thổi đồng tiền lật lên, điều này thuộc về nguyên nhân ngoài ý muốn, không tính, ta tung thử lần nữa.
Rồi kệ luôn đồng xu rơi xuống đất kia, hắn lại lấy một đồng xu mới từ trong ngực ra, thổi một hơi vào. Ngón cái búng lên. Đồng xu vang lên tiếng long coong trong trẻo lăn đi một đoạn, mắt Lâm Vãn Vinh dán chặt vào nó, thấy đồng xu kia lăn không xa, quái sự lại xuất hiện, đồng xu này không ngờ cũng... đứng thẳng, vững vàng.
Thế này là sao? Không đen đến thế chứ? Mắt Lâm Vãn Vinh như muốn lồi ra, đứng như trời trồng hồi lâu mới chạy tới, nhìn đồng xu cẩn thận, tức thì khóc cười không được. Té ra là đồng xu kia rơi xuống một đống bùn nhão dĩnh vào đó, nên đứng thẳng tắp, ngay cả lắc lư một cái cũng chẳng có. Quay lại nhìn đồng xu kia, không ngờ cùng tình cảnh tương tự.
Thế này gọi là gì đây? Là người mà xui xẻo, thì uống nước cũng rớt răng. Nhớ tới lời vừa rồi mới nói, Lâm Vãn Vinh hầm hừ:
Hắn ngao ngán lắc đầu, đang muốn cúi người nhặt hai đồng xu kia lên, chợt nghe sau lưng có tiếng gió rất nhỏ, hướng thẳng mông mình bắn tới. Hắn là một kẻ nhanh nhẹn, vội lắc mình né tránh, một nắm bùn mang bay qua, đập
"bẹt"
vào vách tường bên cạnh, rồi dính chặt ngay vào đó.
Lâm Vãn Vinh liền hiểu ngay ra, chẳng trách đồng xu lại đứng thẳng, rõ ràng là có người giở trò, hắn ngẩng đầu tức giận quát:
Ai? Ai ném ta?
Ném ngươi thì sao nào?
Một giọng nữ non choẹc vang lên:
Từ phía góc tường một cô bé mười ba mười bốn tuổi, áo xanh váy dài, trông rất xinh xắn, tay trái cầm kiếm, cười lạnh đi tới.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả, nghiêm mặt nói:
Lý Hương Quân hừ nói:
Cô bé nói xong vung tay ra, bùn đất trong tay phải bắn tới như sao đầy trời, vừa nhanh vừa chuẩn.
Lâm Vãn Vinh nhảy loi choi, lấy tay áo che mặt, vừa né tránh vừa tức giận:
Thấy trên quần áo của hắn dính đầy bùn, Lý Hương Quân vỗ tay cười khanh khách:
Tiểu nha đầu này, quả thực là phản rồi, lau một cục bùn trên trán, Lâm Vãn Vinh hầm hè:
Lý Hương Quân nghe thế cười không ngừng:
Nàng hừ một tiếng, lại nói:
Chửi ta là mặt trắng, ngươi là người đầu tiên, cái lối xưng hô vừa vĩ đại mà lại vinh quang như thế cũng có thể tính lên đầu ta? Thấy Lý Hương Quân đến gần mình cười đắc ý, Lâm Vãn Vinh lửa giận bùng lên đầu, độc ác sinh lớn gan, thình lình đưa tay ra, vặn cổ tay nàng cười hắc hắc:
Lý Hương Quân chính là đệ tử thân truyền của Ninh tiên tử, sư muội của Tiêu Thanh Tuyền, há có thể dễ dàng bị hắn nắm lấy, vặn người một cái, cổ tay lật lên, cầm nã thủ liền khóa chặt lấy tay hắn. Lâm Vãn Vinh cũng là một tay hảo thủ đánh đấm, đối phó với tiểu cô nương càng nhiều thủ đoạn, mặc kệ là đại cô nương hay tiểu tức phụ, ta đánh hết! Sức lực của hắn không tầm thường, thân thì như trâu rừng,
" hây "
một tiếng, hướng thẳng tới người Lý Hương Quân đè tới.
Thấy hắn sử ra chiêu số vô sỉ, Lý Hương Quân tức tới mặt phấn trắng bệch, vội vàng buông cổ tay hắn nhảy tách ra. Nha đầu này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã sớm có đủ tiềm chất ác phụ, không thể coi thường được. Lâm Vãn Vinh được thế không tha người, Tiên Nhân Chỉ Lộ, Hầu Tử Thâu Đào, Long Trảo Thủ, ba chiêu thức phóng túng, hạ lưu trong ký ức đem cả ra. Đây là tuyệt kỹ tất sát khi đánh nhau với nữ nhân, mặc kệ công phu ngươi cao bao nhiêu, đảm bảo chỉ hai ba chiêu làm ngươi điên cuồng.
Lý Hương Quân tuy võ công không tầm thường, nhưng tuổi còn nhỏ, thêm nữa đối thủ không phải là loại ti tiện bình thường, mà là loại hoàn toàn chẳng biết xấu hổ là gì, làm nàng một thân võ nghệ mà không có cách nào thi triển. Lâm Vãn Vinh thì lại là một loại cao thủ nửa mùa, cho nên sờ nắm nắn bóp, đủ các loại chiêu số lấy hết ra, hai người một tiến một lùi, thành ra đấu ngang tay nhau.
Không cần hỏa thương, độc dược, vẫn có thể đấu ngang với đệ tử thân truyền của Ninh tiên tử, công phu của lão tử thật đúng là không phải xoàng. Lâm Vãn Vinh dương dương đắc ý, cười he he nói:
Thấy hắn không biết xấu hổ như thế, Lý Hương Quân cũng lửa giận ngập trời, cắn chặt răng, tập trung sức vào hai bàn tay, nhắm chuẩn hai cổ tay của hắn, chém mạnh xuống.
Lâm Vãn Vinh cảm thấy cổ tay đau buốt, vội thu hồi
" Long Trảo Thủ"
, chỉ thấy hai cổ tay xanh tím, không ngờ bị tiểu nha đầu này ám toán.
Lý Hương Quân cười lạnh:
Hai cổ tay đau vô cùng, Lâm Vãn Vinh chưa từng chịu lỗ to như vậy, không thể để tiểu nha đầu ức hiếp được, hắn làm ra vẻ mặt hung dữ, thình lình dùng chiêu hổ đói chụp mồi vọt tới. Hắn thế tới rất mạnh mẽ, Lý Hương Quân thân thể còn nhỏ, bị hắn trùm ở trong lòng, y như mãnh hổ và gà con, cực kỳ không cân xứng. Người không biết chuyện mà ở xa nhìn, thì thật giống như là hắn đang lỗ mãng với nhi đồng. Lý Hương Quân đứng nguyên tại chỗ, trên mặt mang nụ cười thần bí, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý thắng lợi.
Thấy tiểu nha đầu này không nói cũng không động, đứng yên chờ chết, Lâm Vãn Vinh do dự một chút, nhưng không kịp nghĩ nhiều, đang muốn thu thập con bé quỷ quái này, thì nghe sau lưng truyền đến một tiếng hô:
"Oang"
một tiếng, Lâm Vãn Vinh lập tức ý thức được đại sự không hay. Bị con bé quỷ sứ này lừa rồi, con mẹ nó, lão tử gần đây trí lực giảm sút hay là sao vậy, làm sao hết lần này tới lần khác một tiểu nha đầu mười tuổi mà cũng không đấu lại chứ.
Lý Hương Quân nước mắt như chuỗi hạt châu đứt rơi lã chả, kêu lên một tiếng rồi như con én bơ vơ nhào thẳng vào lòng Tiêu Thanh Tuyền. Nữ nhân trời sinh đều là diễn viên! Lâm Vãn Vinh nhăn nhó kêu khổ, sống lưng lạnh lên từng cơn.
Thấy sư muội khóc tới thê thảm, Tiêu Thanh Tuyền vội vàng vỗ bờ vai nàng, nhẹ nhàng nói:
Lý Hương Quân nghẹn ngào gật đầu nói:
Nghe cô bé nhắc tới chuyện đêm qua, gò má Tiêu Thanh Tuyền như ráng chiều, khẽ hừ một tiếng, đưa mắt lườm phu lang.
Lạc Ngưng và Xảo Xảo ở bên cạnh nghe thấy thầm lè lưỡi, vừa rồi bộ dạng như ác lang kia của đại ca, đâu chỉ là đánh khẽ vài cái, sợ là lôi đình vạn quân cũng không so được, Hương Quân tiểu muội muội đúng là nhân tử thiện lương, lúc này còn nói tốt cho đại ca.
Lâm đại nhân hận tới răng lợi ngứa ngáy, cố ý làm ra vẻ đáng thương trước mặt lão bà của ta để hãm hại ta, tâm tư của tiểu nha đầu ngươi thật không phải tầm thường. Ta hạ mê dược, ta dùng xích sắt, ta chơi đập trứng, lang nha bổng, ta mang thập bát ban võ nghệ của ta hậu hạ ngươi, tiểu quỷ, ngươi chớ để rơi vào tay ta.
Lạc Ngưng kéo hắn qua, lườm hắn một cái, mặt đỏ bừng lên:
Lâm Vãn Vinh cả người toát mồ hôi, nha đầu Ngưng Nhi này, quả thực là cái gì cũng dám làm, gì cũng dám nghĩ. Trời cao thương xót, nhân phẩm của ta thật tệ như thế sao, tiểu cô nương còn chưa trưởng thành ta cũng muốn hại? Ta không có cái bệnh đó, lão tử không có hứng thú đối với trò nuôi gái từ nhỏ.
Tiêu Thanh Tuyền nhìn hắn cười như không cười:
Tuổi còn nhỏ, nhưng sức không nhỏ, hai tay này của lão tử thiếu chút nữa bị nó phế rồi. Lâm Vãn Vinh thử hoạt động gân mạch ở tay, lòng đau hơn cả nỗi đau trên người.
Lý Hương Quân rụt rè nói:
Thấy cô bé hiểu chuyện như thế, ba vị phu nhân cùng gật đầu khen, ném cho Lâm Vãn Vinh mấy cái lườm.
Bao Thanh Thiên ơi, con oan quá ! Lâm đại nhân toàn thân không được thoải mái, cảm thấy đây không phải nơi nên ở lâu, mấy vị lão bà đều ở đây cả, vậy Từ gia tất nhiên là không tới được rồi, Từ tiểu thư, nàng cắt đứt nhung nhớ đi.
Ba nữ tử dịu giọng an ủi tiểu sư muội, Lý Hương Quân mặt mày hớn hở, rất là vui vẻ, Lâm Vãn Vinh nhìn quanh quất, chỉ mong sớm thoát khỏi nơi thị phi này. Đang đợi tới mất kiên nhẫn, chợt phía trước một trận vó ngựa lọc cọc lọc cọc khẽ vang lên, một cỗ xe ngựa đi nhanh tới, trong xe một cái đầu tóc trắng bạc phơ thò ra, chính là Từ Vị đại nhân.
Lão Từ, ông đúng là ân nhân cứu mạng của ta, Lâm Vãn Vinh cảm kích rơi nước mắt, nhảy cẫng lên, tay vẫy liên tục:
Lâm Vãn Vinh xoay người lại, sắc mặt lộ vẻ khó xử:
Lạc Ngưng cười nói:
Bị Ngưng Nhi bóc trần, tựa như có mũi gai đâm vào lưng, Lâm Vãn Vinh bực tức, nha đầu nàng, học cái gì không được, lại học cái khôn vặt người ta, vốn còn chuẩn bị đêm nay tới phòng nàng để trần chạy mười vòng, nàng chiếu cố lão công như vậy, lão tử giảm đí một nửa số, chỉ chạy năm vòng thôi.
Tiêu Thanh Tuyền gật đầu nói:
Vẫn là Thanh Tuyền hiểu chuyện, Lâm Vãn Vinh cảm kích rơi nước mắt, thấy ánh mắt đắc ý của tiểu sư muội, liền tức giận đưa ngón giữa lên làm dấu, rồi xoay người chạy về phía xe của Từ Vị.
Nghe thấy hắn gọi, xe ngựa của Từ Vị đã sớm dừng lại, Lâm Vãn Vinh cất bước lên, vén rèm cười nói:
Từ Vị ngồi ở trong xe, mặt mang vẻ lo âu, thấy hắn bước tới, cười nói:
Không phải chứ, khéo quá, ta vốn chỉ là thuận miệng mà nói thôi, nào biết lão Từ tới tìm ta thật. Từ Vị vén rèm nhìn ra bên ngoài, ngạc nhiên nói:
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc không ngừng, lão già ông giả vờ hồ đồ có phải không? Lão tử đêm qua pháo bắn tác phường, chuyện lớn như vậy, ngay cả Thành Vương cũng tìm tới cửa rồi, ta không tin ông không biết! Thấy chỉ cười không nói gì, Từ Vị cũng không giả vờ nữa, chỉ cười khan hai tiếng:
Lâm Vãn Vinh cười nói:
"vảy ngược"
chứ?
*** Lấy từ câu Long hữu nghịch lân, xúc chi tức nộ:
Từ Vị giơ ngón cái lên, khen hắn một tiếng:
-Tiểu huynh đệ dám yêu dám hận, dám làm dám chịu, ân cừu khoáng đạt, rất là thống khoái. Chỉ có điều...
Ông ta nhíu mày lại, cảm khái than:
Chuyến này tiểu huynh đệ, cũng có được có mất, Kinh Vị(1) phân minh, làm người thiên hạ phân thành hai phái.
Chia thành hai phái? Hai phái nào?
Cách nói này của Lão Từ mới mẻ độc đáo, trước đây còn chưa nghe qua.
Từ Vị cười khổ nói:
Trị đại tội của ta? Lão tử bây giờ là song kiên phò mã, cha vợ có thể tới đánh người nhà của mình ư? Lâm Vãn Vinh xua tay nói:
Từ Vị gật đầu nói:
Hiếm có được người lòng dạ rộng rãi như tiểu huynh đệ, lão hủ rất là bội phục, nhưng việc liên quan đến tính mạng người thân của tiểu ca, ngàn vạn lần không thể coi thường.
Việc liên quan đến tính mệnh người thân của ta?
Lâm Vãn Vinh cả kinh nói:
Từ tiên sinh, lời này là có ý gì?
Đây chính là nguyên nhân ta vội vã đến tìm tiểu ca.
Từ Vị thở dài, bất đắc dĩ nói:
Thành Vương thật đúng là tên khốn mà, xem ra hắn đã hạ quyết tâm rồi! Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
Từ lão ca, trong triều náo động thành như vậy, hoàng thượng nói thế nào?
Lão hủ cũng không thể nói được.
Từ Vị lắc đầu nói:
Lo lắng của lão Từ không phải không có lý, giờ đây Đại Hoa như một còn thuyền nhỏ trên trên biển khơi, một trận sóng to gió lớn đều sẽ làm cho nó chòng chành rất lâu. Vừa làm ra chuyện bắn pháo tác phường, cả thiên hạ lập tức náo động, lão hoàng đế tự nhiên phải hành sự cẩn thận.
Xe ngựa đi nhanh về phía hoàng cung, Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười khan, chợt hỏi:
Nghe hắn nói đến Từ Chỉ Tình, Từ Vị cười nói:
"
Thấy bộ dạng hắn thần bí, Từ Vị cười đầy ý vị:
Từ nhà đầu đúng là đã gây ra phiền toái, làm ta ở trong nhà phải chịu cảnh trông coi nghiêm mật, Lâm đại nhân trong lòng có khổ nói không ra, chỉ đành cười ha hả xem như trả lời. Từ Vị bùi ngùi than:
Khi cùng Từ Vị tới điện Văn Hoa, buổi tảo triều còn chưa tan, tiểu thái giám chấp sự vừa dẫn hai người tới cửa đại điện, đã nghe bên trong truyền ra tiếng tranh biện. Một người mở miệng lớn tiếng nói:
Người nói chuyện này, giọng nghe quen tai, đúng là Thành Vương hôm qua ngăn mình hỏi tội. Chúng nhân thấy Thành Vương lên tiếng, tức thì nghiêng đầu ghé tai thì thầm bàn luận, còn đám người hôm qua theo Thành Vương ngăn cản Lâm Tam, lần lượt hùa vào đồng ý.
Trong đại điện có một âm thanh chắc nịch vang lên:
dữ phu tề
" bẻ cong chiếu mệnh thành "
dữ thiên tề
", tuyên dương trăm năm, áp bức dân chúng, còn tự lập pháp quy, coi rẻ quốc pháp. Về công về tư, đều là việc xảy ra có nguyên nhân, xuất sư có danh, Lâm Tam trừng phạt, cũng không có chỗ nào không thỏa đáng, ngược lại, còn nên khen thưởng hắn kịp thời hành động, vì nước trừ nghiệt, mong hoàng thượng xem xét.
Người nói chuyện chính là thượng tướng quân Lý Thái, uy vọng của ông trong quân đội Đại Hoa cao vời, nghe ông lên tiếng biện hộ cho Lâm Tam, chúng thần phái ủng hộ Từ Vị và Lý Thái tức thì bước ra khỏi hàng tán đồng. Ngọc Đức Tiên Phường trong giới sĩ tử công danh sáng rọi, nhưng về phía dân nghèo lại không có bao nhiêu quan hệ, sĩ tử phái này phần lớn xuất thân nghèo khổ, nhiều năm khổ công học tập mới lấy được công danh, cùng với đám sĩ tử từ đường tắt thánh phường hoàn toàn bất đồng, nghe được Lâm Tam pháo bắn Ngọc Đức Tiên Phường cao cao tại thượng, trong lòng tức thì sảng khoái. Thêm nữa Lý Thái nắm binh quyền lại ra sức đề cao Lâm Tam, bước ra ủng hộ là đương nhiên.
Hai phái tranh luận không ngớt, nhưng sắc mặt hoàng đế bình tĩnh, đã không lên tiếng ủng hộ, lại chẳng nói lời phản đối. Một chấp sự nói vài câu bên tai hoàng thượng, lão hoàng đế lên tiếng:
Nghe nói Lâm Tam tới, Thành Vương tức thì thoáng qua vẻ âm hiểm, Lý Thái lại lớn tiếng kêu hay:
Lão hoàng đế phất tay, tiểu thái giám xướng lên:
Từ Vị đi ở đằng trước, hành lễ với hoàng đế:
Khải bẩm hoàng thượng, lão thần đưa Lâm tướng quân tới rồi.
Vất vả cho Từ ái khanh rồi.
Hoàng đế gật đầu, nhìn Lâm Vãn Vinh bên cạnh ông ta, mỉm cười nói:
Cha vợ ông đã biết rồi còn hỏi, ta đêm qua làm con rể của ông, cùng Thanh Tuyền ân ân ái ái, có thể không ngủ ngon sao? Hắn cười ôm quyền:
Hoàng đế sắc mặt biến đổi, hừ giận dữ nói:
Chúng thần thấy hoàng đế sắc mặt nghiêm khắc, tất cả đều thầm kinh hãi, Lâm Tam vừa lên triều, thánh thượng liền hạ uy hắn, đây là ý gì? Chẳng lẽ thật sự muốn phạt hắn?
Ta là song kiên phò mã, sợ cái quái gì! Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc trả lời:
Bẩm hoàng thượng, đúng là tiểu dân dùng pháo bắn Ngọc Đức Tiên Phường. Có điều, cái việc xưng tụng trăm năm kia, tiểu dân lại không dám tán đồng. Nếu nói có xưng tụng, đó cũng chỉ là mua danh chuộc tiếng, lừa đời trộm danh mà thôi.
Lâm Tam to gan.
Thành Vương nổi giận nói:
Lão lão hoàng đế cũng hừ một tiếng, mặt hiện vẻ nghiêm khắc:
Lâm Tam, ngươi nhanh chóng nói rõ ràng cho trẫm nghe, nếu không, trẫm liền theo lời Vương huynh, vả miệng tám mươi cái.
Vương gia, ngài nói ta bất kính với thánh phường.
Lâm Vãn Vinh bước tới bên người Thành Vương, cười nói:
Vậy tiểu đệ lớn gan hỏi một câu. Ngài kính hay không kính ta?
To gan!
Tô Mộ Bạch phía sau Thành Vương tức giận quát:
Lâm Vãn Vinh chỉ vào mũi hắn, tức giận nói:
Từ Vị vuốt râu cười, Lâm tiểu huynh quả thực lợi hại, gần như chỉ một chiêu là trí mạng, trên kim điện không phải là ai ai cũng có thể lên tiếng, Tô Trạng Nguyện vượt lễ quần thân, đây là điều đại đại bất kính. Tô Mộ Bạch từ khi gặp Lâm Tam tới này, chưa từng vui vẻ, thấy sắc mặt hoàng thượng lạnh lùng im lặng, trong lòng hắn run sợ, không dám nói tiếp nữa.
Lâm Vãn Vinh cười nói. Hắn một câu quát Tô Mộ Bạch. Chúng nhân thấy hắn khí thế không tầm thường, còn ai dám ngịch lại mũi dùi hướng tới của hắn.
Thành Vương cười khinh thường đáp:
Bổn vương là con cháu của thánh tổ, thân phận hiển hách, ta với ngươi không thân không thích, lại chưa từng cho ta lợi ích, ta kính ngươi làm gì?
Vương gia nói rất hay.
Lâm Vãn Vinh nhún vai, tiêu sai nói:
Miệng lưỡi thật lợi hại! Thành Vương cười lạnh nói:
Trị ngươi bất kính, chính là bởi vì ngươi ăn nói buông thả, nói cái gì thánh phường lừa đời trộm danh, mua danh chuốc tiếng, điều này là chính tai chúng ta nghe thấy. Hoàng thượng chứng kiến, ngươi có thể phủ nhận được sao?
Không sai, "
lừa đời trộm danh, mua danh chuộc tiếng
"tám chữ này chính là do ta nói, tới bây giờ, ta vẫn phải nói thế.
Lâm Vãn Vinh cười lạnh đáp lời:
Thánh tổ hoàng đế lúc đầu đoạt lấy giang sơn, cùng "
Ngọc Đức Tiên Phường
" cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, điểm này trong lòng Thành Vương biết, nhưng chuyện phủ nhận công tích của tổ tông vạn vạn lần không làm được, Thành Vương trầm tư chốc lát mới nói:
Thánh phường năm xưa tuy có chút danh bạc, nhưng cũng không phồn hoa như ngày nay. Nếu không có tiên tổ ban khen, thánh phường cũng sẽ không có địa vị như vậy, danh dự này, phần lớn là tiên tổ ban cho.
Vậy là xong rồi.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
dữ phu tề
", nhưng lại bị bọn họ có dùng tâm khác bẻ cong chiếu mệnh thành "
dữ thiên tề
". Khác đi một chữ, sai cả ngàn dặm. Xin hỏi vương gia, ba chữ "
dữ phu tề" này, rõ ràng là hiệu triệu bọn họ hướng tới vạn dân học tập, tranh thủ sớm ngày đạt tới tầm kiến thức của vạn dân. Ngọc Đức Tiên Phường vì sao có lời khen? Thánh tổ trên cao nhìn xuống, nếu nói có khen tặng, lão nhân gia ngài cũng đem vinh dự này ban cho dân chúng Đại Hoa vĩ đại, sao lại cho Ngọc Đức Tiên Phường? Đó gọi là không có da, lông bám vào đâu, vinh dự này của Ngọc Đức Tiên Phường căn bản không tồn tại, nói bọn chúng mua danh chuộc tiếng, lừa đời trộm danh, vương gia, ta nói như vậy sai sao?
Thành Vương không kìm được tức giận:
Thánh phường có được trăm năm tôn trọng, được người đọc sách thiên hạ kính ngưỡng, sao có thể sai?
Vương gia.
Lâm Vãn Vinh cười lạnh nói:
Được người đọc sách thiên hạ kính ngưỡng không thể sai, vậy chẳng lẽ là đề tự của thánh tổ hoàng đế sai sao? Phải để Ngọc Đức Tiên Phường gì đó ngang nhiên ở trên chúng nhân, dữ thiên đồng tề?
Điều này, điều này…
Câu nói trước của Thành Vương ra khỏi miệng, liền biết đã bị động, đối chất với Lâm Tam này, chỉ cần có chút sơ hở, liền lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Lâm Vãn Vinh xoay người ôm quyền, cung kính nói:
Hoàng thượng, hôm qua tiểu dân ở Ngọc Đức Tiên Phường lấy được chân tích của thánh tổ năm đó, đang muốn trình lên hoàng thượng!
Tuyên chỉ, mau tuyên chỉ!
Hoàng đế vội vàng từ long tháp đứng dậy, dung nhan ngay ngắn, mũ áo chỉnh tề, dẫn chúng thần cung kính ra ngoài nghênh đón.
Đề tự của thái tổ sớm được hai tiểu thái giám trông giữ, xuyên qua ngọ môn, qua đường giữa, tới thẳng chính điện, lão hoàng đế cùng chúng thần nghênh đón, quỳ rạp xuống đất, thành kính dập đầu. Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười gian, đề tự của tổ tiên cha vợ thật đúng là hiệu dụng, tới đâu cũng trăm thử trăm linh.
Khấu bái xong, hoàng đế cung kính tiếp nhận chân tích của thánh tổ, trở lại kim điện quan sát tỉ mỉ một phen, lòng già kích động, than:
Từ Vị khải tấu:
Hoàng đế lại nhìn đề tự kia một cái, đột nhiên vỗ bàn, giận dữ nói:
Cao Bình vội vàng ôm quyền tiến lên. Chỉ nghe hoàng thượng giận dữ nói:
Thánh thượng long nhan đại nộ, chúng nhân còn ai dám chạm vào vảy rồng của ông, trên điện người người im lặng, không dám lên tiếng. Người thông minh như Từ Vị, sớm đã nhìn thấy đây chính là màn kịch hoàng thượng cùng Lâm Tam diễn ra. Ngọc Đức Tiên Phường phạm vào đại kỵ, cho dù không có Lâm Tam, cũng có người khác ra tay diệt trừ bọn chúng. Chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Lâm Vãn Vinh trịnh trọng nói:
Từ Vị và Lý Thái cùng đồng ý:
Lâm Vãn Vinh lại đem phương cách mở diễn đàn, làm trường học, chấn hưng khoa học kỹ thuật, cải tổ Ngọc Đức Tiên phường nói một lần. Lão hoàng đế nghe xong, vung tay lên nói:
Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi, chẳng trách Thanh Tuyền bảo ta không cần lo lắng vần đề tiền bạc, với thân phận của nàng, tiền công tiền tư còn chẳng phải cuồn cuộn tới, cầm không hết, tiêu không cạn. Một câu nói này của hoàng đế, ta liền thành hiệu trưởng rồi, có cha vợ ra sức ủng hộ, học đường này thành thiên hạ đệ nhất, cũng chỉ đợi ngày thôi. Tới lúc đó môn sinh lão tử trải khắp thiên hạ, đi tới đâu ăn tới đó. Nghĩ trong chốc lát, hắn liền có chút âu lo, ta làm hiệu trưởng, nhưng trừ Động huyền tử tam thập lục tán thủ, thật đúng là không còn gì hay ho để dạy cả.
Thành Vương kinh hãi, Lâm Tam đã có Lý Thái ủng hộ, nếu lại làm học đường, mạng lưới nhân tài thiên hạ nằm trong tay, hắn quyền thế lớn, người nào có thể đối kháng với hắn, thế nên cũng bất chấp mọi thứ, nghiến răng, ưỡn người đi ra:
Hoàng thượng , việc này vạn vạn lần không thể.
Thành Vương huynh, việc này có gì không thể?
Hoàng đế thản nhiên nói:
Thành Vương vẫb kiên trì nói:
Lâm Vãn Vinh cười trộm, nếu nói xảo trá khó lường nhất, không phải lão hoàng đế không ai nhận được danh hiệu này đâu, ông ta trong lòng sáng như gương, việc của An tỷ tỷ, ông ta so với ngươi rõ hơn trăm lần.
Lão hoàng đế thản nhiên nói:
Thành Vương hướng Tô Mộc Bạch đưa mắt ra dấu.
Tô Trạng Nguyên thấy Lâm Tam khóe miệng cười lạnh, trong lòng mơ hồ có chút cảm giác không ổn, nhưng lúc này tên đã trên cung, không thể không bắn, chỉ đành kiên trì tới cùng đứng ra nói:
Lời này vừa nói ra, tất cả điều kinh hãi, thân phận của Tô Mộ Bạch không phải là chuyện đùa, do hắn tự mình làm chứng, hai người thành thế nước lửa, mặc kệ việc này là thật hay giả, trong hai người họ ắt phải có một kẻ diệt vong.
Thấy Tô Mộ Bạch đứng ra, trong mắt lão hoàng đế thoáng qua một tia thất vọng nhưng nhanh chóng biến mất:
Tô Mộ Bạch đã nói ra khỏi miệng, sao có thể thu hồi, tuy trong lòng sợ hãi, nhưng trên mặt làm ra vẻ kiên quyết:
Hoàng đế khẽ than một tiếng, nói với Lâm Vãn Vinh:
Lâm Vãn Vinh gật đầu, đi tới bên cạnh Tô Mộ Bạch, cười nói:
Tô Mộ Bạch cắn răng, oán hận nói:
Ta tử nhỏ khổ đọc văn thư, đối với những kẻ loạn thần tắc tử họa quốc ương dân thống hận sâu sắc, từ khi mười tuổi nhìn thấy bức họa Bạch Liên thánh mẫu, hạ quyết tâm ra sức vì nước, tiêu diệt họa Bạch Liên, cho nên nhận ra ả.
Nguyên lai là thông qua bức tranh nhận ra.
Lâm Vãn Vinh cười nói:
Trạng nguyên huynh từ thủa nhỏ đã có chí hướng cao lớn như thế, tiểu đệ bội phục vô cùng. Tiểu đệ cũng thống hận Bạch Liên thánh mẫu giống huynh, có thể đem bức tranh kia cho ta xem được không?
Đương nhiên có thể.
Tô Mộ Bạch sớm có chuẩn bị, vung tay lên, đã có người đưa lên một bức tranh, cuộn tranh kiểu cũ, đã có chút năm tháng. Mở bức họa ra, một nữ tử quyến rũ xuất hiện trên giấy, dung nhan tuyệt lệ, thân hình đầy đặn, mặt mang vẻ cười thần bí, quả thật là chân dung An tỷ tỷ.
Hồ mị tử nàng, nhớ nàng chết mất thôi, Lâm Vãn Vinh trong lòng nóng lên, hồ ly tinh này phảng phất như sống động đứng ở trước mặt mình, ngón tay nhỏ tinh tế ngoắc hắn, cười phóng đãng:
Tiểu đệ đệ, lâu rồi không gặp đó.
Lâm tiểu huynh, Lâm tiểu huynh.
Thấy Lâm Vãn Vinh ngây ra, Từ Vị vội vàng khẽ đẩy hắn, Lâm Vãn Vinh a lên một tiếng, tựa như trong trầm tư tỉnh lại, vội cầm cuốn tranh, cẩn thận quan sát đánh giá. Chỉ thấy cuộn tranh vô cùng cũ kỹ, lụa thô lại dày, bút mực khô cạn, niên đại tựa hồ rất lâu rồi.
Lâm Vãn Vinh cầm cuộn tranh kia xem xét từ trên xuống dưới một phen, đột nhiên mở miệng hỏi:
Hai người đều trong lòng rõ ràng, Tô Mộ Bạch chỉ hừ đáp trả:
Lâm Vãn Vinh đưa cuộn tranh cho Từ Vị, cười nói:
Từ Vị hướng tới hoàng đế ôm quyền xin ý chỉ, lão hoàng đế gật đầu nói:
Cho phép ! Việc này quan hệ trọng đại, Từ ái khanh, khanh cần phải giám định rõ ràng.
Lão thần nhất định không phụ sứ mạng.
Từ Vị khom người, nhận lấy cuộn tranh, liền cần thận đánh giá. Đây chính là một trường đánh cuộc, thắng thua thành bại toàn gửi gắm lên người Từ Vị.
Từ Vị giám định nửa ngày, nụ cười trên mặt càng ngày càng đậm, Lâm Vãn Vinh cả người thoải mái, nhìn Tô Mộ Bạch cười hắc hắc không ngừng. Tô Trạng nguyên trong lòng có quỷ, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống ròng ròng, nếu chẳng phải Thành Vương ngôn từ nghiêm khắc, sợ rằng hắn sớm đã xụi xuống rồi.
Ánh mắt của Từ Vị quét nhìn về phía Tô Mộ Bạch lạnh lùng hỏi:
Tô Mộ Bạch người ướt đẫm mồ hôi lạnh, kiên trì thừa nhận:
Đích thực là vãn sinh mười năm trước nhìn thấy.
Nói như thế, bức tranh này tự nhiên ít nhất có mười năm tuổi rồi, có phải thế không?
Nụ cười trên mặt Từ Vị ngày càng nhiều, chậm rãi hỏi:
Tô Mộ Bạch lắp bắp:
Lâm Vãn Vinh và Từ Vị nhìn nhau, cùng quát lên:
(1) Kinh là sông Kinh nước đục, sông Vị nước trong. Ý câu này là phân biệt rõ ràng phải trái trắng đen.