Ngọc Châu bị dọa hết hồn, chân run lẩy bẩy, chạy vội đến nấp sau lưng Từ Chỉ Tình, chỉ ló đầu ra, vừa vui mừng vừa lạ lùng:
Lâm Vãn Vinh nghe thế trợn trắng mắt ra, tiểu nha đầu này chắc có vấn đề về mắt rồi, ngươi đã thấy có một con búp bê nào ngọc thụ lâm phong như vậy chưa? Dám nói Lâm Tam ca dễ thương nữa, ngươi đúng là người đầu tiên.
Mắt Từ Chỉ Tình sáng lên, mặt ửng đỏ, nàng lạnh lùng hừ một tiếng:
Búp bê cái gì, đó là một con quỷ sống đó. Nha đầu này càng ngày càng không hiểu việc, đây là khuê phòng của ta, làm sao lại để một nam tử xa lạ xông vào? Mau kêu người đuổi hắn ra ngoài đi.
Ngươi… ngươi thật là Lâm tướng công? Không phải búp bê?
Ngọc Châu vẫn chưa tin, đưa tay lên chỉ chỉ, chớp mắt hỏi.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
Ngọc Châu la lên, hai tay áp vào hai gò má đỏ bừng không dám lên tiếng. Dám ở trước mặt tiểu thư nói láo lếu như vậy, nếu bảo hắn không phải Lâm Tam, tuyệt đối chẳng ai tin.
Lâm Vãn Vinh từ từ đi tới vài bước, đỡ lấy con búp bê giống hệt như mình, nhìn từ trên xuống dưới, khẽ gật gù:
Lão huynh, xem tới xem lui, ngươi vẫn là oai phong nhất!
Ngọc Châu, còn nói linh tinh với hắn làm gì?!
Thấy hắn cứ tự nhiên như đang ở nhà riêng, Từ Chỉ Tình cố nén cười, hừ nhẹ một tiếng:
Lâm Vãn Vinh nháy mắt, đúng là chuyện buồn cười nhất mà ta được nghe, cha ngươi sớm đã bán ngươi rồi e rằng ngươi chưa biết mà thôi. Từ Chỉ Tình thấy hắn nháy mắt cười đùa, hình như muốn ám chỉ mình cái gì đó, trong lòng nàng rộn ràng, cố nén vẻ ngượng ngùng nhỏ giọng bảo:
Ngọc Châu không dám trái ý Từ Chỉ Tình, buông thõng hai tay, nói lý nhí:
Lâm công tử trợn mắt đáp:
Ờ, nghe tựa hồ cũng có chút hữu lý, mới vừa rồi mình và tiểu thư còn chưa biết rõ thị phi, đã đem cỗ kiệu của Lâm công tử vào đây, rốt cuộc thì không thể trách hắn được!
Ngọc Châu đưa mắt nhìn Từ Chỉ Tình cầu cứu, chẳng biết phải nói như thế nào nữa.
Từ Chỉ Tình cũng biết tiểu nha hoàn Ngọc Châu làm sao là đối thủ của tên Lâm Tam trơn như mỡ này được. Đừng nói là nàng ta, đến cả mình nếu tự thân ra trận, cũng sợ chỉ chống đỡ được vài hiệp đã muốn thua rồi. Thấy ánh mắt Lâm Tam nhìn mình chằm chằm, tim Từ tiểu thư đập nhanh hơn, cúi đầu xuống hừ khẽ một tiếng:
Ngọc Châu lè lưỡi, cười hì hì nói:
Lâm tướng công hít một hơi, mặt đầy vẻ đau khổ:
Quả thật không dễ chịu, Ngọc Châu khẽ gật đầu, Từ Chỉ Tình đỏ mặt đến tận cổ, cúi đầu nhỏ giọng mắng một tiếng:
Ngọc Châu duyên dáng cười khanh khách quay sang lặp lại:
Từ Chỉ Tình khẽ gắt một hơi, sắc mặt đỏ bừng:
Thời đại này, sinh nhật và tuổi của nữ tử là một bí mật không thể nói ra ngoài, chỉ có sau khi cưới xong mới có thể nói về sinh nhật nên đương nhiên Từ tiểu thư muốn hỏi rành mạch. Lâm Vãn Vinh cũng chỉ cách Từ Chỉ Tình vài bước, người này nghe người kia nói rất rõ ràng. Nhưng Từ tiểu thư da mặt quá mỏng nên hết lần này tới lần khác lại thông qua nha hoàn truyền lời, Lâm Vãn Vinh cũng không quan tâm, cười hắc hắc đáp:
Thấy hắn vung hai tay khoa trương minh họa, Ngọc Châu cười không ngừng, Từ Chỉ Tình cũng cố nhịn, tuy biết rõ người này nói láo, nhưng lại không muốn truy cứu. Phụ nữ nào cũng rất trọng thị việc này, luôn luôn muốn có cảm giác được quan tâm chăm sóc.
Thấy tiểu thư đỏ mặt, ánh mắt lấp lánh, Ngọc Châu nghé vào tai Từ Chỉ Tình, khẽ cười hỏi:
Từ Chỉ Tình a một tiếng, quay đầu đi:
Lâm Vãn Vinh nghe thế thiếu chút nữa phì cười, cũng khó cho Từ tiểu thư, lúc nào cũng phải nhớ tới một người cha như lão Từ. Hắn vỗ vỗ vào con búp bê vải to tổ bố kia, cười đáp:
Ngọc Châu nhìn nhìn vào con búp bê kia, quyến luyến nói:
Hỏi câu này, bảo ta làm sao trả lời được? Mặt Từ tiểu thư đỏ rần, tai nóng bừng, nàng kêu khẽ một tiếng, không dám ngẩng đầu lên, trộm liếc Lâm Tam, chỉ thấy hắn đang đung đưa thân hình, đắc ý nói không nên lời. Từ tiểu thư trong lòng không phục, khẽ hừ một tiếng, ghé tai Ngọc Châu nói thầm vài câu. Ngọc Châu cười khúc khích, quay sang Lâm Tam, che miệng chuyển lời:
Nghe tiểu nha đầu này nói thế, lại thấy Từ Chỉ Tình ngượng ngùng xinh đẹp, Lâm Vãn Vinh cả người như bay bổng, liếm môi nở nụ cười:
Thật không? Ta cũng thấy hắn rất đáng ghét đó!
Khinh bạc!
Nha hoàn và tiểu thư đồng thời thốt, đỏ mặt lên muốn cãi với hắn, nhưng vô luận làm sao cũng không mở miệng được.
Tiểu nha hoàn hơi đỏ mặt, ngữ khí lý nhí, thấp giọng hỏi Từ tiểu thư.
Từ tiểu thư mặt nóng như lửa, trong lòng ngượng ngùng nhưng không cam lòng, cúi đầu dịu dàng nói:
Ngọc Châu gật đầu lia lịa, đúng là tiểu thư thông minh, vấn đề mấu chốt như vậy làm sao mà nàng quên được. Nàng nhìn thẳng vào Lâm Vãn Vinh, mỉm cười nói:
Vấn đề này hơi khó khăn, đáp mà quá thâm ảo sợ các nàng nghe không hiểu, đáp mà quá đơn giản lại cho rằng mình không sâu sắc. Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ một lát, hắc hắc cười đáp:
Chén trà? Không chỉ Ngọc Châu hồ đồ, đến cả Từ Chỉ Tình cũng không rõ. Nàng trầm ngâm một lúc lâu, vụng trộm đưa mắt cho Ngọc Châu, tiểu nha hoàn này lĩnh ngộ rất nhanh, ngọt ngào cười hỏi:
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, cười ngại ngùng:
Phì… Từ Chỉ Tình và tiểu nha hoàn đồng thời thở khì một hơi. Ai nói Lâm Tam hướng nội, heo nghe cũng phải cười.
Ngọc Châu ghé tai Từ Chỉ Tình nhẹ giọng:
Từ Chỉ Tình đỏ mặt nói:
Ngọc Châu ngạc nhiên nhìn nàng, rồi à một tiếng dài, cười khanh khách:
Từ Chỉ Tình hai má đỏ như ráng chiều, cười khì một tiếng:
Ngọc Châu cười duyên nói:
Từ tiểu thư khẽ cúi đầu, trầm ngâm không nói. Đúng như lời tiểu nha hoàn, tên Lâm Tam này tuy bề ngoài nhìn thì hì hì hà hà không đứng đắn, nhưng có việc gì hắn làm mà không phải là việc kinh thiên địa, khiếp quỷ thần đâu? Đến cả việc giao quà, cũng đưa ra những thứ mới lạ, làm người ta vừa vui vừa sợ. Nàng ngượng ngùng cười, ôn nhu bảo:
Thấy hai chủ tớ các nàng thì thầm, thanh âm giảm xuống cực thấp, Lâm Vãn Vinh vểnh tai lên rất cao nhưng chẳng nghe được một chữ nào cả. Hắn đang muốn đến gần vài bước nghe lén, đã thấy Ngọc Châu ngước lên cười nói:
Lâm tướng công, tiểu thư ta bảo, chỉ cần tướng công giải thích rõ ràng điển cố về chén trà, nàng sẽ không đuổi tướng công ra khỏi phòng.
Nhất định phải giải thích sao?!
Lâm Vãn Vinh hỏi lại, vẻ khó khăn, thấy vẻ mặt tiểu nha hoàn đầy khẳng định, thấy ánh mắt ngượng ngùng bẽn lẽn của Từ tiểu thư, hắn hít một hơi, khẽ lắc đầu:
Không đợi tiểu thư phân phó, Ngọc Châu đã sảng khoái làm ngay, đem một chén trà nóng đến trước mặt hắn, để hắn hớp một ngụm trà, rồi mới dịu dàng hỏi:
Lâm Vãn Vinh cười vẻ cao thâm, thở dài nói:
-… như vậy mới có thể giữ nàng ở lòng bàn tay của ta!
Hai nữ tử đồng thời đỏ bừng mặt, Lâm Tam này đúng là mặt dày, lời dung tục như vậy mà cũng có thể nói ra được. Ngọc Châu đỏ mặt cười nói:
Tiểu nha hoàn quay người, õng ẹo đi ra, Từ tiểu thư kêu theo vài tiếng, nhưng nàng không hề quay đầu lại. Trong phòng chỉ còn lại có Từ tiểu thư và Lâm Vãn Vinh, cực kỳ an tĩnh.
Thấy hắn mỉm cười nhìn mình nhưng lại không nói lời nào, Từ Chỉ Tình trong lòng thấp thỏm, màu đỏ đã lan xuống cổ, bặm miệng, sẵng giọng hỏi:
Lâm Vãn Vinh đến gần vài bước, nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá, nghiêm túc hỏi:
Từ Chỉ Tình nghe vậy thần sắc buồn bã, nàng chưa lấy chồng thì hôn phu đã chết, thủ tiết nhiều năm, tuổi thanh xuân đang trôi qua, thiều hoa hư độ (mùa xuân đang dần tàn),ở kinh đô không ai không biết, không ai không hiểu, Lâm Vãn Vinh vừa hỏi câu này chính là chạm vào chỗ yếu hại của nàng. Nàng rưng rưng cúi đầu, hận hận quay đi:
Lâm Vãn Vinh làm như chưa nghe nàng nói gì, nhìn thẳng vào khuôn mặt mỹ lệ của nàng, cảm thán một tiếng:
Ái chà! Nhìn nàng kiều diễm này như hoa thế này, còn đẹp hơn cả hải đường ba phần, sang năm nàng sẽ mười chín tuổi, ta phải tặng nàng vật gì đây? Nhức đầu quá!
Ngươi... thấy ghét!
Từ Chỉ Tình vừa tức vừa vui, lập tức mỉm cười, hiểu tên bại hoại cố ý dùng một cách khác để tán tụng mình thanh xuân xinh đẹp, nhưng lại hại nàng buồn bã thương tâm một trận.
Từ tiểu thư vốn là đại mỹ nữ danh tiếng thiên hạ, vẻ e ấp ngượng ngùng của nàng như một đóa hải đường hé nở, kiều diễm vô song. Lâm Vãn Vinh giữ chặt ngọc thủ run rẩy của nàng, nhỏ nhẹ nói:
Từ Chỉ Tình thở nhẹ một hơi, nàng là trí nữ nổi tiếng thiên hạ, cũng không đỡ được sự tấn công bằng những viên đạn bọc đường của hắn, hai má đỏ bừng, đôi tay phản kháng rút lại, sẵng giọng:
Ta đâu chỉ có công phu ngoài miệng lợi hại, Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc một tiếng, giữ chặt tay nàng, chẳng biết xấu hổ nói tiếp:
Nhìn tên chẳng biết liêm sỉ này, Từ tiểu thư hận không được đập vào đầu hắn vài cái, thử giơ tay lên một hồi, nhưng lại không hạ xuống được, chỉ biết hừ lạnh một tiếng: