Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars
Biên tập: vandai79
Hồ Bất Quy hưng phần và kích động kể lại, sau năm ngày, đây là lần đầu tiên kể từ khi đám cô quân bọn họ rời khỏi đại quân có được tin tức của hẻm Hạ Lan sơn. Từ việc người Đột Quyết không ngừng chuyển chiến mã và lương thực thì có thể thấy trận chiến này Hồ nhân chẳng lấy được ích lợi nào. Từ tiểu thư đang dùng hành động thực tế giữ vững lời hứa của nàng.
Lâm Vãn Vinh khẽ thởi dài:
Hồ Bất Quy gật đầu tán đồng:
Lâm Vãn Vinh ừm một tiếng:
Hồ đại ca, tên Thịnh Đan có khai hiện tại có bao nhiêu Hồ nhân đóng ở Ba Ngạn Hạo Đặc không?
Điều này đương nhiên là phải khai rồi.
Hồ Bất Quy đáp:
Ở trên thảo nguyên, dùng tám ngàn quân đối trận với năm ngàn lang kỵ của Đột Quyết, dù có ưu thế về người nhưng Hồ nhân có sức chiến đấu rất cường hãn nên không hề dễ chơi chút nào, rất may đây lại là đột kích, quyền chủ động nằm trong tay mình.
Lâm Vãn Vinh hỏi tiếp.
Lạp Bố Lý? Bách phu trảm? Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
Làm thủ hạ của Lâm tướng quân, người chính trực hơn cũng bị hắn làm hỏng, thủ đoạn của hắn âm hiểm ác độc, sấm nổ chớp giật, vô cùng khác biệt với phong cách tác chiến của Đại Hoa, nhưng để đánh Hồ nhân, người Đột Quyết sợ là nhất thời khó tiếp nhận được sự thay đổi phong cách này.
Hồ Bất Quy cười ha hả gật đầu:
Lâm Vãn Vinh cười nham nhở, lão Cao này đầu có nhọt, chân mọc mủ, đúng là xấu cùng cực rồi, có hắn tham gia thì Hồ nhân chuyến này ăn đủ.
Lâm Vãn Vinh phất tay.
Nếu thủ đoạn các ngươi kém, làm mất mặt ta, ta sẽ không tha cho các ngươi.
Tuân lệnh.
Hồ Bất Quy hưng phấn đáp lời rồi xoay người đi ra ngoài lều, mới đi tới cửa đã quay lại hỏi:
Còn có việc nữa! Tướng quân, tên Thịnh Đan này hỏi xong rồi thì xử lý hắn thế nào đây?
Thịnh Đan? Thịnh Đan là ai? Ta chưa từng gặp người này!
Lâm tướng quân giang tay ra, mặt đầy vẻ vô tội.
Hồ Bất Quy mặt mày hơn hớn:
Mạt tướng hiểu rồi, mạt tướng đi làm ngay đây.
Còn một việc nữa.
Lâm Vãn Vinh kéo lão Hồ lại, khẽ dặn dò bên tai hắn vài câu, lập tức Hồ Bất Quy hớn hở giơ ngón cái lên:
Lão Hồ cũng chẳng qua nổi khảo nghiệm, một người vốn chính trực, tại sao sau khi theo ta cũng biến thành loại nịnh bợ như thế chứ? Là lỗi của ta, đều là lỗi của ta! Lâm Vãn Vinh than ngắn thở dài, oán tiếc vì trên thế giới này thiếu đi
"một người chính trực"
.
Mấy ngày liền hành quân vội vã, rất lâu rồi không được ngủ ngon, đêm đó tuy ở bên hồ nhuộm đầy máu tươi của Hồ nhân nhưng mấy vạn tướng sĩ lại ngủ rất yên lòng, ngay cả Lâm Vãn Vinh cũng gặp giấc mộng xuân từ lâu không có.
Trên đại thảo nguyên bát ngát vô bờ, những mỹ nhân mỉm cười duyên đáng, khẽ cởi áo lụa, chân ngọc như mỡ đông, bầu ngực mềm trắng nón so với ánh trăng còn chói mắt hơn. Thanh Tuyền, Tiên Nhi, Lạc Ngưng, Đại tiểu thư… ai nấy đều quyến rũ mê người, ánh mắt long lanh như muốn nhấn chìm người ta. Trong lòng hắn xao xuyến bồi hồi, đang muốn thò tay ra sờ mó, nhưng lại nghe thấy một trận cuồng phong thổi tới, trong tiếng bão cát thét gào, không biết từ đâu nhảy ra một con sư tử dung dữ, gầm một tiếng rồi há cái mồm như chậu máu hung dữ cắn các mỹ nhân, ngay cả Tiêu tiểu thư võ công cao cường cũng không tránh kịp, sắp mất mạng dưới miệng sư tử…
Lâm Vãn Vinh ngồi bật dậy, bừng tỉnh từ trong giấc mộng, mồ hôi lạnh đầy mặt, toàn thân ướt sũng. Nhìn ra bầu trời đêm, lúc này mới là canh ba, hắn thở hổn hển, lau mồ hôi trên mặt, nỗi kinh hoàng còn chưa tan.
Cơn ác mộng dọa hắn không ít, dù hắn chẳng phải là người yếu tim nhưng cũng cảm thấy đây là dấu hiệu vô cùng không tốt. Nhớ tới tình hình trong mơ, ngay cả nhân vật lợi hại như Tiêu Thanh Tuyền cũng bị hạ dưới miệng sư tử, con mãnh sư ở đâu ra mà lợi hại như thế?
Lâm Vãn Vinh tâm thần hoảng hốt, trong lúc đang ngây người thì có tiếng cửa lều vén lên, một người Đột Quyết có bộ dạng hung thần ác sát xông vào như cơn gió.
Dưới sự kinh hãi, hắn không kịp suy nghĩa, choang một cái rút chiến đao ra bổ ngay về phía người Đột Quyết kia.
Người
"Hồ"
kia nhanh chân tránh ra, kêu vội lên:
Lâm Vãn Vinh sửng sốt, cẩn thận quan sát, thấy người Đột Quyết này râu vểnh cao, sắc mặt vàng vọt, bộ dạng hung hãn, nhưng đường nét lại rất quen thuộc, chẳng phải là Lão cao đấy sao?
Lâm Vãn Vinh tra đao vào vỏ, vỗ vỗ ngực, nhìn hình dáng của lão Cao vừa bực mình vừa buồn cười.
Cao Tù cười hì hì:
Con mẹ nó quá đủ ấy chứ, dọa lão tử mất hồn. Lão Cao thân thể cao lớn, đội mũ dạ, mang thêm y phục Hồ nhân, xoa chút phấn vàng trên mặt, lại thêm vào hai chòm râu, trừ con ngươi không có màu lam ra, đúng là một giống Đột Quyết chưa được tiến hóa hết.
Lâm Vãn Vinh đánh giá hắn từ trên xuống dưới, gật đầu nói:
Cao đại ca, bằng vào sức mạnh của huynh, lại thêm chút thủ đoạn nữa, giống người Đột Quyết hơn cả Hồ nhân, đệ ủng hộ huynh. Ví trí đầu lĩnh của Hồ nhân chẳng phải của huynh thì không xong rồi.
Đa tạ ân điển của tướng quân!
Cao Tù ôm quyền cười:
Bên ngoài lều lại có một
"Hồ nhân"
xông vào, lần này là Hồ Bất Quy. Thân thể hắn cường tráng, cũng một bộ mũ dạ, áo Hồ, da so với Cao Tù còn vàng hơn, thêm vào đó là kinh nghiệm giao chiến với Đột quyết nhiều năm, hiểu thói quen sinh hoạt của Hồ nhân, hắn hóa trang thành người Hồ, so với lão Cao còn có thần thái hơn.
Hồ Bất Quy đưa một bộ áo của Hồ nhân cho Lâm Vãn Vinh, cười nói:
Lâm Vãn Vinh đội mũ dạ, khoác bừa áo lên người, mấy ngày hành quân râu đã mọc đầy mặt, nhìn đằng xa giống như một tên cường đạo phá nhà cướp bóc.
Đeo chiến đao vào hông, Lâm Vãn Vinh dương dương đắc ý hỏi:
Cao Tù nhìn trái ngó phải, trông lên nhòm xuống hồi lâu mới nói:
Nhìn tổng thể thì cũng tương đối, nhưng mà có một chỗ đáng tiếc không cách nào bù đắp được.
Điều gì đáng tiếc?
Lâm Vãn Vinh không hiểu.
Cao Tù mặt vô cùng nghiêm túc nói:
Đáng tiếc lớn nhất là Lâm huynh đệ ngươi quá ư đẹp trai, Hồ nhân mười đời cũng chẳng sinh đã được một nhân vật anh tuấn như vậy, phải biết trong đám người chúng ta thì bọn chúng nhìn thấy đầu tiên sẽ là ngươi, cho nên quân ta chỗ hở lớn nhất chính là huynh đệ ngươi rồi! Ôi, tiếc ơi là tiếc!
Cao đại ca, đừng có săm soi khuyết điểm của đệ chứ! Chỗ hở này là trời sinh, đệ muốn thay đổi rất nhiều năm rồi.
Lâm Vãn Vinh được vỗ mông ngựa, cười rất hả lòng hả dạ.
Khi ra khỏi lều đã có mấy nghìn
"người Đột Quyết"
cưỡi trên tuấn mã, chờ đợi bọn họ. Những người này đều là những binh sĩ to khỏe được Hồ Bất Quy chọn ra ngay trong đêm trước khi xuất phát, trừ con ngươi ra thì những chỗ khác giống Hồ nhân tới bảy tám phần. Lâm Vãn Vinh gật gù:
Hồ Bất Quy và Cao Tù đưa mặt nhìn nhau, từ đây tới Ba Ngạn Hạo Đặc cũng có tới sáu bảy chục dặm đường, chưa kịp nghĩ đã tới rồi, nếu muốn đi chậm đúng là không dễ dàng. Nhưng nếu Lâm tướng quân đã nói thì quân lệnh như sơn, hai người đành lệnh các huynh để cởi bỏ quân trang ra, cởi ra rồi lại mang vào, tiêu tốn chút thời gian, coi như huấn luyện thể lực vậy.
Đợi cho tới gần trưa, chiến mã đã ăn no căng, bụng phình như trống, Lâm đại nhân cũng tiêu sái bơi ngang qua hồ một vòng, những
"Hồ nhân"
mới chỉnh trang lại tóc tai, mấy nghìn kỵ binh đi tới bên đám ngựa, rầm rầm rộ rộ tiến về Ba Ngạn Hạo Đặc.
Lần đầu hành quân trên thảo nguyên bao la, có mặt trời chiếu cao, vạn dặm không một bóng mây, có cỏ xanh xanh, trời cao cao, làm tâm tình vui vẻ, tinh thần sảng khoái, so với bão cát ở biên ngoại thì tốt hơn biết bao nhiêu lần.
Thảo nảo mà Hồ nhân ai ai cũng có kỵ thuật thuần thục, đại thảo nguyên lớn thế này, ngươi bảo họ không cưỡi ngựa mà cưỡi xe đạp thử xem? Mệt chết ngay! Lâm Vãn Vinh hầm hực hừ một tiếng, không dám xem thường kỵ thuật Hồ nhân bị bức bách mà có. Cao Tù và Hồ Bất Quy là những người được tính là giống Hồ nhân nhất, tất nhiên được làm thủ lĩnh. Dùng lời của Lâm Vãn Vinh mà nói, hai người họ đều biết tiếng Đột Quyết, không dẫn đầu thì ai dẫn đầu? Trên đường đi Cao Tù chỉ luyện tập một câu chửi, có thể nói là lư hỏa thần thanh, trong lúc dương dương đắc ý tự xưng
"ta hiểu tiếng Đột Quyết"
rồi cưỡi đi dẫn đầu.
Bọn họ xua chiến mã tiến về phía trước, dưới sự căn dặn của Lâm tướng quân, lấy chậm làm chính, tốc độ tiến quân so với ốc sên cũng chỉ hơn có vài phần.
Trên đường đi tới Ba Ngạn Hạo Đặc, dần dần Hồ nhân cũng xuất hiện nhiều hơn, đều cưỡi ngựa phi như bay, tới tới lui lui rất là vội vã, xem ra chiến sự phía Hạ Lan sơn đúng là rất khẩn trương.
Vì đề phòng bị lộ tẩy, Hồ Bất Quy cẩn thận tuân theo lời dạy của Lâm đại nhân
"Ta là người Đột Quyết, cho nên ta phải ngang ngược"
. Hắn kéo đội hình vạn thớt chiến mã mở rộng ra, đi nghênh ngang tràn ngập cả thảo nguyên. Phàm là người Đột Quyết dám nhìn bọn họ thêm một cái, sẽ do Hồ Bất Quy từ xa lên tiếng chửi rủa, Cao Tù ở bên cạnh giơ mã đao rống om xòng, hai người giống như sói dữ ngay cả hổ cũng phải sợ. Hồ nhân cho dù gan to hơn, nhưng có ai dám vuốt râu hùm?
Xa xa, mặt trời cuối cùng lặn về hướng Tây, lấy ráng mây đỏ chiếu lên khuôn mặt các tướng sĩ. Vẻ thoải mái trước đó dần dần biến đi, không khí khẩn trương lan dần vào trong lòng mỗi người.
Lâm Vãn Vinh hào sảng phất tay, mặt thoáng hiện sát khí.
Ba canh giờ đi được có năm mươi dặm đường, thế này mà cũng gọi là
"hành quân gấp rút"
đúng là kinh động thiên địa, quỷ thần khóc gào, Cao Tù cố nhìn, cười gật đầu.
Lâm tướng quân chẳng chút xấu hổ, nghiêm giọng nói:
Hồ đại ca, thám tử tiền phương có tin báo về không?
Trước mặt đã là Ba Ngạn Hạo Đặc, vì tránh cho Hồ nhân nhìn ra sơ hở, nên toàn bộ thám tử đã bị gọi về.
Hồ Bất Quy hắng giọng nói tiếp:
Lâm Vãn Vinh thở phào một hơi, nhìn mặt trời đằng xa đã lặn hẳn, bóng tối bao trùm thảo nguyên, hắn khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
Mệnh lệnh được truyền xuống, tâm tình các tướng sĩ lập tức vừa kích động và khẩn trương, mấy ngày gian khổ, sắp tới lúc được nhìn thấy thành quả. Đây là trận đại chiến đầu tiên đánh sâu vào thảo nguyên từ mấy trăm năm nay của quân Đại Hoa, tác dụng của nó có thể kinh thiên động địa, đối với cả hai phía đối địch đều chấn động vô cùng lớn.
Tiếng vó ngựa rầm rầm phát tan sự tĩnh lặng của thảo nguyên, mấy vạn thớt tuấn mã bị tướng sĩ lùa thẳng về phương Bắc. Trong bóng tối mới phủ xuống, không còn lo bị Hồ nhân nhận ra nữa, Lâm Vãn Vinh phóng ngựa như điên, chạy liền một hơi mười dặm.
Hồ Bất Quy hô to, đánh thức Lâm Vãn Vinh đang mải miết thúc ngựa. Ngẩng đầu nhìn lên thấy xa xa ngoài mấy dặm, một tòa thành màu xanh nhô lên. Tòa thành này giống như một cây cột đột nhiên vươn cao giữa thảo nguyên, tường cao khoảng bằng hai người, cỏ xanh leo khắp mặt thành. Trước đó, Hồ Bất Quy đã nói, thành ở trên thảo nguyên đều được đào đất xây nên, tường thành tuy không cao nhưng vì có cỏ xanh leo đầy mà có sự đặc biệt.
Trong tòa thành, mấy trăm lá cờ hình sói bay múa trong gió, vô số lều bạt giống như những đóa hoa nở rộ. Lương thảo chất đống cao như núi, từng đống nối với nhau, giống như Hạ Lan sơn dài dằng dặc. Thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng hí của ngựa Đột Quyết, giống như sấm rền làm mang tai mọi người rung lên.
Nhìn toà thành trên thảo nguyên, người ngựa sôi trào trước mắt, Lâm Vãn Vinh bóp chặp bàn tay, gằn giọng nhả từng tử:
Hồ Bất Quy Ttrịnh trọng gật đầu, thần sắc dần dần trở nên nghiêm túc.
Thời khắc gian khổ nhất sắp tới, tốc độ tiến quân đã chậm lại, nhưng tim lại đập nhanh hơn vô số lần, binh khí nắm chắc trong tay. Lâm Vãn Vinh gật đầu, đưa mắt ra dấu với Hồ Bất Quy.
Lão Hồ vung roi quất mạnh lên mông ngựa, mấy vạn thớt tuấn mã Đột Quyết nhất tề phóng về phía trước, tiếng vó chấn động bầu trời, Hồ Bất Quy và Cao Tù cưỡi ngựa như gió, dẫn theo mấy ngàn tướng sĩ theo sát phía sau tuấn mã.
Bốn dặm, ba dặm, hai dăm… trong bụi đất mịt mù, thành quách ngày càng gần, có thể thấy rõ móng vuốt trên lá cờ bay trên cao. Mỗi tiếng vó ngựa vang lên đều giống như một cái búa tạ nện vào lòng mỗi người.
Khi cách tường thành một dặm, trên thành đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn, hùng hậu mạnh mẽ át cả tiếng vó ngựa.
Hồ nhân này tóc tai rậm rạp, tay to hơn cả đầu đứa trẻ, mặt như đao khắc, hai mắt lấp lánh, trong tay cầm một chiếc lang nha bổng lớn.
Hồ Bất Quy giật mình.
Lạp Bố Lý, thủ lĩnh của Ba Ngạn Hạo Đặc ư? Sự chấn động trong lòng của Lâm Vãn Vinh không thua Hồ Bất Quy chút nào. Tường thành màu xanh gần ngay trước mắt, nhìn cánh cửa thành lớn đóng chặt, tim hắn bất giác thắt lại.