Theo lý thuyết, Long Vũ lúc này hẳn không dám tin, cả người run rẩy, phẫn nộ ngơ ngẩn, rồi về phía Quang Minh Tôn Thần bệ hạ hét lớn:
Sau đó Long Vũ biểu hiện thật lãnh đạm. Nhưng Long Vũ lại chẳng có diễn cảm gì, chỉ khẽ cúi đầu không nói một lời, giống như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó rất trọng yếu.
Quang Minh Tôn Thần lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt từ từ híp lại, đôi mắt dần sáng lên rồi lại ảm đạm
Quang Minh Tôn Thần nhìn Long Vũ, hờ hững nói:
Long Vũ đâu ngón tay run nhẹ, nhận thấy trong lòng Quang Minh Tôn Thần đã muốn xảy ra biến hóa cực lớn, nhưng trên mặt hắn không chút thấy đổi nào, ngẩng dầu nhìn đối phương, thanh âm có chút lãnh đạm:
Đôi mắt Quang Minh Tôn Thần híp lại nhìn hắn. Hàn quang trong mắt ẩn hiện:
Long Vũ mấp máy môi có chút phát khô, cố áp chế cảm xúc phập phồng trong lòng, bĩnh tĩnh nói:
Không có, nói thật, ta hề oán hận. Bất kể thế nào, ngươi đã cho ta lực lượng cường đại, điểm này ta vẫn rất cảm kích, chỉ là ta không thích bị người khác tính kế…
Kỳ thật ngay từ lúc ban đầu, ngươi có thể nói rõ ràng với ta …
Hắn nhìn Quang Minh Tôn Thần nói:
Quang Minh Tôn Thần trầm mặc như trước nhìn hắn. Ánh mắt càng lúc càng sáng.
Long Vũ có chút đờ đẫn nhìn Quang Minh Tôn Thần. âm thanh hơi run:
Long Vũ không có phẫn nộ mắng, mà là tràn ngập cô tịch cùng bất đắc dĩ. Còn có không thể che dấu oán hận.
Hắn đờ đẫn nhìn vào hai mắt của Quang Minh Tôn Thần. Quang Minh Tôn Thần cũng bĩnh tĩnh nhìn hắn. Trầm mặc hồi lâu, Quang Minh Tôn Thần nở nụ cười có chút âm hàn.
Quang Minh Tôn Thần híp mắt nói:
Hắn nhìn Long Vũ trầm giọng quát:
Ánh mắt Quang Minh Tôn Thần lạnh như băng tuyết:
Quang Minh Tôn Thần hít sâu một hơi, giọng nói bình tĩnh mà tràn đầy lạnh lùng:
Nghe lời của Quang Minh Tôn Thần cùng với thần sắc oán hận khinh bỉ khó che dấu, Long Vũ cười tự diễu. Hắn nhìn chằm chằm Quang Minh Tôn Thần, thanh âm băng hàn như đao, cắn răng nói:
Quang Minh Tôn Thần lạnh lùng nghiêm mặt không hề có phản ứng với chút nào với lời nói của Long Vũ, chỉ híp mắt lại nhìn hắn khinh thường nói:
Long Vũ nhắm hai mắt lại, khi mở ra đã hồi phục lại bĩnh tĩnh:
Thiên Nguyên đã biết tâm tư của các ngươi, cho dù ta tiếp tục, hắn cũng sẽ không trúng kế. Các ngươi có hai người, ta rất muốn biết rút cuộc ta là kẻ chết thay của ai?
Ngươi đoán thử xem.
Ta đoán không ra.
Nếu đã đoán không ra, vậy không cần đoán nữa.
Ngữ khí Quang Minh Tôn Thần lãnh đạm, nhưng rất rõ ràng. Hắn với biểu hiện của Long Vũ ngay hôm nay có chút ngoài ý muốn.
Kỳ thật Long Vũ nếu cùng hắn giở trò, trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn một chút.
Hắn nhìn Long Vũ lạnh lùng nói:
Nghe lời nói lạnh lùng, Long Vũ đứng thẳng thân thể, cười như không cười:
Quang Minh Tôn Thần cũng ngồi thẳng người lên, sau đó uể oải phất phất tay:
Quang Minh Tôn Thần nhắm hai mắt lại, trầm mặc một lát rồi nói:
Hắn mở hai mắt ra lạnh lùng nói:
Sự hiện hữu của chúng ta, đối với việc đoàn kết, yên ổn của vũ nội có ý nghĩa cùng tác dụng rất lớn. Nếu không có chúng ta, vũ nội sẽ hỗn loạn. Không phải ta khinh thường ngươi, nhưng lấy năng lực của ngươi trong thời ngắn không thể nào thống soái vũ nội.
Một cái cớ thật đường hoàng.
Long Vũ nói.
Quang Minh Tôn Thần thở dài nói:
Tại lực lượng Thiên Đạo, chúng ta đều là quân cờ. Cho dù là ta cùng Đại Đế cũng sẽ có lúc rất bất đắc dĩ. Hy vọng ngươi có thể hiểu được. Đương nhiên nếu ngươi thực sự không muốn giúp chúng ta, ta cũng sẽ không miễn cưỡng, chỉ là ta hy vọng ngươi có thể sử dụng cố gắng lớn nhất để đảm bảo an toàn của vũ nội…
Ta có thể tin ngươi hay không?
Long Vũ hỏi.
Quang Minh Tôn Thần cười nói:
Long Vũ khom người thật sâu thi lễ đáp:
Ta sẽ cẩn thận lo liệu chuyện này…
Bất kể thế nào, ta cũng để cho ngươi còn sống sót.
Quang Minh Tôn Thần nói.
Thanh âm Quang Minh Tôn Thần không cao, nhưng ngữ khí rất chân thành làm cho có cảm giác như lời hứa hẹn.
Quang Minh Tôn Thần nếu làm cho hắn còn sống, hắn dĩ nhiên là sẽ hảo hảo mà sống, mở to đôi mắt này. Hắn muốn nhìn, hắn là chân tiểu nhân hay ngụy quân tử.
Đương nhiên Long Vũ không cho rằng Quang Minh Tôn Thần cùng Huyết Anh Đại Đế có thể thu hồi hỗn độn nguyên lực của hắn.
Nói cách khác, coi như tu vi của hắn còn không thể so sánh với Quang Minh Tôn Thần, Huyết Anh Đại Đế. Nhưng tại trước mắt, trong tình huống này, bọn họ tuyệt đối không dám cùng mình động thủ.
Đạt đến đẳng cấp của bọn họ, khi chiến đấu tất sẽ phải dùng toàn lực. Mà làm vậy sẽ bị Thiên Đạo bấm còi sau lưng. Đến lúc đó, bọn họ cho dù giết được hắn, chính bản thân cũng không trốn khỏi Thiên Đạo hủy diệt.
Quang Minh Tôn Thần nhìn thấy Long Vũ, bỗng nhiên cười ra tiếng. Thu lại tiếng cười lạnh lùng nói:
Trước đây chúng ta sớm có chuẩn bị. Nhưng ngươi yên tâm, không đến vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không động thủ.
Quang Minh Tôn Thần nhìn hắn một cái, bỗng nhiên có chút mệt mỏi nói:
Long Vũ nhìn ánh mắt phức tạp của Quang Minh Tôn Thần, bỗng nhiên trong lòng buồn bã, trầm mặc một lát nói:
Lúc này hai người đều trở nên trầm mặc, Quang Minh Tôn Thần nghiêm túc nói:
Vừa nghe lời này trong lòng Long Vũ nhất thời buồn bực.
Hóa ra Quang Minh Tôn Thần nói nửa ngày chỉ là lời suông.
Bất quá ngụ ý của Quang Minh Tôn Thần hắn cũng hiểu, đầu sỏ gây nên chuyện này thực ra là Huyết Anh Đại Đế.
Trong khoảnh khắc Long Vũ chợt nghĩ, Quang Minh Tôn Thần không phải là cố ý châm ngòi ly gián đấy chứ? Chẳng lẽ quan hệ giữa hắn và Huyết Anh Đại Đế có tồn tại mâu thuẫn?
Nội tâm nghĩ thế, hắn không khỏi càng thêm cẩn thận.
Tình thế bây giờ, ai cũng không đáng tin, cũng chỉ có chính bản thân là đáng tin.
……………………………..
……………………………..
Bóng đêm càng dày, bầu trời lấp lánh ánh sao, tiếng gió thổi qua các cây cối rung động. Long Vũ ngửa mặt lên trời thở dài, cảm thấy trong lòng lo lắng không chụi nổi. Mấy ngày liên tục gặp nhiều sự tình, lúc này mới là bắt đầu. Đối với lời nói của Quang Minh Tôn Thần, hắn thật sự không biết nên tin hay là không tin.
Con đường phía trước xa vời, rốt cuộc nên làm thế nào mới đúng?
Long Vũ không tự chủ nhớ đến Tuyết Cơ, nếu lúc này Tuyết Cơ có thể ở cùng mình thì tốt biết mấy, ít nhất có thể cùng nàng thương lượng.
Có Tuyết Cơ, cho là vấn đề có lớn, khó khăn bao nhiêu, Long Vũ cũng sẽ không cảm thấy nghi hoặc cùng mệt mỏi như hiện tại. Chỉ cần có Tuyết Cơ, coi như là trời sập xuống Long Vũ cũng không lo lắng.
Cùng Tuyết Cơ ở chung thời gian dài, đã làm cho hắn hắn đối với Tuyết Cơ tràn ngập tín nhiệm.
Long Vũ đang trầm tư suy nghĩ, tâm thần đột ngột báo động, liền hướng phía sau nhìn lại, chỉ chốc lát liền thấy hai đạo nhân ảnh từ trong bóng tối tiến đến trước mặt của mình.
Nhìn kỹ thì ra là Tây Vương Mẫu cùng Thất công chúa.
Long Vũ hơi vuốt cằm:
Long Vũ rất kỳ quái, vừa mới đi vào Tiên Cảnh, khí tức cũng đều thu liễm, tại sao lại bị các nàng phát giác.
Tây Vương Mẫu cười nói:
Vừa nghe lời này Long Vũ liền hiểu được, xem ra là ngửi mùi trên người mình tìm đến nơi. Nữ nhân Tiên Cảnh quả không tầm thường … cái mũi thật giống tiểu cẩu.
Long công tử, có phải là vừa từ Thiên Ngoại Thiên trở về, Đại Đế cùng Tôn Thần vẫn tốt chứ?” Tây Vương mẫu hỏi.
Vâng.
Long Vũ thản nhiên nói:
Sắc mặt Tây Vương Mẫu ơi sững sờ, lập tức nói:
Đương nhiên là quan tâm ngươi, thuận tiện hỏi một chút Đại Đế cùng Tôn Thần.
Vậy sao?
Long Vũ khẽ hừ một tiếng, lập tức hỏi:
Tây Vương Mẫu, ta hỏi ngươi một việc, hy vọng ngươi có thể thành thực trả lời ta.
Đương nhiên …
Tây Vương Mẫu nghiêm túc nói:
Long công tử, nếu có vấn đề, xin mời đặt câu hỏi. Chỉ cần ta biết, ta tuyệt không dám có chút dấu diếm.
Ngươi có biết Đại Đế cùng Tôn Thần lựa chọn ta, là vì để cho ta làm kể chết thay cho bọn họ?
Long Vũ thản nhiên hỏi.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tây Vương Mẫu cùng Thất công chúa đều kinh ngạc.
Sắc mặt Tây Vương Mẫu thay đổi, cuối cùng lắc đầu:
Công tử, chuyện này ta thật sự không biết. Ngươi làm sai có thể biết được. Không thể nào, Đại Đế cùng Tôn Thần sao có thể làm như vậy, ta không tin.
Được rồi, đừng đóng kịch nữa.
Long Vũ nói:
Thất công chúa nói:
Long Vũ quát bảo ngưng lại nói:
Tây Vương Mẫu nhất thời ngây ngẩn cả người, không biết nên nói như thế nào.
Long Vũ nói.
Tây Vương Mẫu không nói gì, Thất công chúa lại thản nhiên lên tiếng.
Sau khi trở về, Long Vũ cũng không cùng Kim Phượng, Thi Nhân nói rõ ràng để tránh cho các nàng lo lắng. Hắn rất muốn biết Tây Vương Mẫu rốt cuộc là ở phe nào.
Nếu làm rõ lập trường của Tây Vương Mẫu, có thể trợ giúp phán đoán tình huống Huyết Anh Đại Đế cùng Quang Minh Tôn Thần.
Quang Minh Tôn Thần nói với hắn nhiều như vậy, nghe khẩu khí kia thì mọi chuyện là Huyết Anh Đại Đế tính toán, cho nên hắn phải tìm hiểu rõ ràng.
Buổi tối, đầu tiên hắn đi vào tẩm cung của Tây Vương Mẫu. Đang muốn gõ cửa, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng thở gấp. Trong lúc ngẩn người, hắn nghe thấy giọng nói của Tây Vương Mẫu truyền ra:
Long Vũ lên tiếng, hai tay đẩy cửa. Hắn vừa mở cửa phòng, bước vào trong liền thấy một cảnh tượng kinh hãi trước mắt, làm hắn trợn mắt há mồm. Hắn thấy một nữ tử nằm trên giường, chính là Tây Vương Mẫu. Mà Thất công chúa cũng đang ở trên giường giúp mẫu thân của mình xoa bóp. Tây Vương Mẫu lim dim hưởng thụ, nũng nịu nói:
Lúc này Tây Vương Mẫu đã cởi một nửa xiêm y nằm trên giường, hai cánh tay ngọc lộ ra bên ngoài, mười ngón tay trắng như tuyết, đùi đẹp đẽ trắng mịn, lộ ra trắng như bạch ngọc da thịt. Dáng người động lòng người quyến rũ nằm nghiêng, lộ ra bộ ngực sữa ngạo nghễ. Hai đốm hồng trước ngực ẩn ẩn hiện hiện, làm cho người khác có xúc động vừa nhìn liền nhịn không được.
Tây Vương Mẫu nhìn thấy Long Vũ trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt trong suốt lưu chuyển, liền trêu ghẹo:
Long Vũ lập tức lùi ra phía sau vài bước, hỗn độn nguyên lực toàn thân trào lên, tạo lên một tầng phòng ngự quanh thân. Không biết tại sao, hắn cảm ứng được nguyên lực dao động mãnh liệt trên người Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu khẽ nhấc bàn tay trắng nõn, ra hiệu cho Thất công chúa dừng lại. Sau đó liếc mắt nhìn Long Vũ, trên mặt bảy phần xuân ý ba phần phóng đãng, phong tình vạn chủng nói: