Long Vũ có chút cảnh giác.
Tây Vương Mẫu cười đầy quyến rũ:
Đó là bởi vì Tôn Thần truyền cho ta phương pháp che dấu... Nếu nói đến chuyện hiểu biết nguyên lực, trong thiên hạ này không ai có thể mạnh hơn Tôn Thần.
Ngươi và Quang Minh Tôn Thần là cùng...
Long Vũ cố ý hỏi.
Tây Vương Mẫu cười duyên, nói:
Long Vũ đâu có dễ dàng tin lời Tây Vương Mẫu nói. Tất nhiên Tây Vương Mẫu dám nói thẳng ra như thế thì có thể thấy được, trong truyện này có hơn phân nửa là lừa gạt.
Nghĩ đến đây, Long Vũ không khỏi thầm lo lắng. Tây Vương Mẫu này vừa nhìn qua cũng biết là người quỷ kế đa đoan. Trước kia ở trước mặt mình, nàng luôn mang một bộ dạng nghiêm túc không thể xâm phạm, lúc nào cũng lạnh như băng. Hôm nay lại có bộ dạng như vậy cũng không biết là có tâm tư gì đây.
Hừ lạnh một tiếng, Long Vũ nói:
Long Vũ đặt ra câu hỏi như thế chẳng qua chỉ là muốn thử thái độ của Tây Vương Mẫu một lần.
Tây Vương Mẫu làm sao mà không biết ý nghĩ của hắn, cười quyến rũ nói:
Công tử, ngươi đừng dò xét ta, tâm tư của ngươi ta biết... Thực tế, Đại Đế và Tôn Thần đã cùng nhau quyết định chuyện kia rồi. Hiện giờ Tôn Thần muốn đem toàn bộ trách nhiệm giao cho Đại Đế, chuyện là như vậy, đúng không?
Theo ý của ngươi, ta nên làm cái gì bây giờ?
Long Vũ hỏi.
Tây Vương Mẫu nở một nụ cười với Long Vũ:
Cái này thì để ngươi tự quyết định. Ta không dám nói lung tung. Vạn nhất xảy ra chuyện, ta thực sự không gánh nổi.
Nhưng vì sao mà ta cảm thấy lời ngươi nói như là cố ý làm xấu mối quan hệ giữa ta và Quang Minh Tôn Thần?
Long Vũ cố ý hỏi.
Tây Vương Mẫu khẽ cười một tiếng, nói:
Là ngươi đa tâm thôi...
Tây Vương Mẫu, không cần diễn trò nữa đâu. Ngươi rõ ràng là người của Đại Đế.
Long Vũ giả bộ phẫn nộ, hừ lạnh một tiếng nói:
Sắc mặt Tây Vương Mẫu nghiêm chỉnh, lạnh lùng nói:
Long Vũ thất thanh nói:
Sắc mặt Tây Vương Mẫu hơi ngưng lại rồi lại như cũ. Nàng hừ lạnh một tiếng nói:
Lúc này, Thất công chúa cười dài một tiếng rồi nói với Long Vũ:
Long Vũ thầm nghĩ, vị Thất công chúa này chắc là đã bị Tây Vương Mẫu tẩy não. May nhờ Thiên Nguyên và mình làm rõ chuyện này, nếu không thì rất có thể sẽ xuất hiện chuyện tình khác lạ.
Tây Vương Mẫu hình như cũng hiểu được ý tứ của Long Vũ, nói:
Long Vũ nhanh chóng làm cho mình bình tĩnh lại, chỉ nghĩ ngợi mà không nói. Không cần biết Tây Vương Mẫu thân cận với Tôn Thần hay Đại Đế. Tóm lại, hành động của nàng ngày hôm nay nhất định là bị người nào đó sai khiến, mình phải cẩn thận ứng phó.
Tây Vương Mẫu nhìn bộ dáng Long Vũ, lãnh đạm nói:
Nói tới đây, Tây Vương Mẫu uể oải uốn cái eo, vô cùng mị hoặc nói:
Long Vũ hừ lạnh một tiếng nói:
Tây Vương Mẫu nháy mắt với hắn một cái, nói:
Long Vũ toát mồ hôi một hồi.
Tây Vương Mẫu thở dài một hơi, nhẹ nhàng nhíu mày nói:
Công tử có điều không biết rồi, kỳ thật ta rất coi trọng và kỳ vọng vào công tử. Ta không hy vọng công tử bị Thiên đạo hủy diệt. Nhưng trong lòng ta hiểu rõ, vũ nội có thể không có công tử nhưng tuyệt đối không thể không có Tôn Thần và Đại Đế.
Đến đây đi, ta cùng tiểu Thất sẽ cùng hầu hạ công tử, xem như là bồi thường cho ngươi.
Tây Vương Mẫu nói.
Long Vũ cứng họng nói:
Tây Vương Mẫu lườm hắn một cái, tiếp tục nói:
Long Vũ nghe nàng nói vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh. Không ngờ Tây Vương Mẫu lại là một người như vậy. Hắn lập tức nhịn không được, nói:
Tây Vương Mẫu cười lạnh nói:
Cho tới giờ ta cũng không cảm giác rằng mình đã lừa gạt ngươi... Hiếm khi không rõ ràng, có một số việc, tự mình biết chắc gì đã tốt.
Kỳ thật, tâm tư của ngươi, ta rất rõ ràng. Ngươi có phải là muốn biết giữa Đại Đế và Tôn Thần thì cuối cùng ai là người có thiện ý với ngươi phải không?
Tây Vương Mẫu nói:
Long Vũ biết vào lúc này Tây Vương Mẫu cũng không phải nói dối hắn. Hắn cúi đầu trầm tư một lúc rồi mới hỏi:
Tây Vương Mẫu cười quyến rũ nói:
Bổn cung dự định hợp tác với ngươi. Dù sao thì ngươi cũng là nam nhân của con gái ta. Có lẽ còn có thể trở thành nam nhân của ta. Chẳng qua điều kiện đầu tiên là ngươi không được phản bội Tôn Thần và Đại Đế.
Xem ra trước đây Tử Vi nói đúng, giữa ngươi và Đại Đế quả thật có chút chuyện tình mập mờ.
Long Vũ cười đầy ái muội.
Tây Vương Mẫu trừng mắt nhìn Long Vũ một cái, im lặng không nói.
Long Vũ không để ý đến ánh mắt sắc bén hung ác của Tây Vương Mẫu, vẫn rất ám muội nói:
Tây Vương Mẫu hừ lạnh một tiếng, hung quang trong mắt tăng vọt, quát:
Long Vũ cúi đầu trầm tư một lúc, thần sắc mới hơi ngưng lại, nói:
Tây Vương Mẫu cười mị hoặc gần như rên rỉ, nói:
Công tử không thích nữ nhân như vậy sao?
Đúng, giống như rắn rết.
Long Vũ cảm thấy kính nể, nói:
Lưu lại những lời này, Long Vũ liền xoay người rời đi.
..................................
..................................
Khi trong phòng chỉ còn có Tây Vương Mẫu và Thất công chúa, thần sắc Tây Vương Mẫu đã tràn ngập hồi ức hạnh phúc ngày xưa, sau đó nhẹ nhàng hỏi nữ nhi:
Thần sắc Thất công chúa rất buồn bã gật đầu, nói:
Trong mắt Tây Vương Mẫu ẩn chứa nỗi nhớ sâu lắng, nói:
Trong đầu Thất công chúa hiện lên thần sắc dĩ vãng của mẫu thân, trong mắt đã dâng lên một tầng nước mắt trong suốt, nhịn không được hỏi:
Tây Vương Mẫu đứng dậy, đi đến chỗ bình hoa cảnh phía trước dạ minh châu, nhẹ nhàng bẻ gãy một cành hoa, đưa lên mũi ngửi, nói:
Nói xong, nàng thở dài một hơi.
Thất công chúa tò mò truy vấn:
Tây Vương Mẫu mỉm cười nói:
Thất công chúa hỏi:
Tây Vương Mẫu cười khổ nói:
Thất công chúa kinh ngạc nói:
Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ?
Không biết.
Tây Vương Mẫu nói:
Thất công chúa líu lưỡi nói:
Tây Vương Mẫu nói: - Ai... trước kia, đối thủ của Tôn Thần và Đại Đế là Thiên Nguyên, lòng mẹ cũng không e ngại như thế. Nhưng hiện tại, mẹ cảm thấy Long công tử cũng không phải là người dễ đối phó. Trong tất cả mọi chuyện này, thực ra cậu ta là một người vô tội. Từ một mặt nào đó mà nói thì cậu ta là một người tốt...
Thất công chúa nói:
Tây Vương Mẫu cười nói:
Nha đầu, không phải là con thực sự yêu cậu ta?
Mẫu thân, con... con cũng không biết trong lòng con rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Chỉ là con thật sự không hy vọng anh ấy phải làm kẻ chết thay.
Nói tới đây, vẻ mặt Thất công chúa nhịn không được mà ảm đạm, nước mắt yên lặng rơi, thanh âm có chút nghẹn ngào.
Tây Vương Mẫu nhẹ nhàng nắm lấy đầu vai Thất công chúa, vỗ vỗ lưng trấn an nàng:
Thất công chúa rưng rưng nước mắt, gật gật đầu.
Hít sâu một hơi, Tây Vương Mẫu lại nói:
Thất công chúa than thở:
Tây Vương Mẫu hỏi:
Mẫu thân hỏi con một câu, con thật sự thích cậu ta sao?
Con cũng không rõ, có lẽ là thích anh ấy.
Thất công chúa thản nhiên nói.
Tây Vương Mẫu nghe xong, trầm ngâm một lúc lâu, hơi trách cứ nói:
Thất công chúa tránh nặng tìm nhẹ nói:
Sắc mặt Tây Vương Mẫu nhất thời đại biến, đột nhiên nhìn xung quanh một vòng, xác định không có người mới nói với thất công chúa:
Tây Vương Mẫu trầm giọng nói:
Thất công chúa nhu thuận gật đầu, nói:
Tây Vương Mẫu vui mừng gật đầu nói:
Có những lời này của con là tốt rồi.
Mẫu thân, con có thể hỏi mẹ một câu không? Nếu như khi nãy, Long công tử thật sự muốn mẹ, mẹ sẽ cho anh ấy sao?
Thất công chúa đột nhiên hỏi.
Sắc mặt Tây Vương Mẫu nặng nề gật đầu nói:
Thất công chúa cau mày nói:
Tây Vương Mẫu bất ngờ, ánh mắt kinh hãi nhìn Thất công chúa, nói:
Thần sắc Thất công chúa khác thường, trầm giọng hỏi:
Tây Vương Mẫu hỏi:
Thất công chúa bình tĩnh nói:
Tây Vương Mẫu có chút lấp lửng, nói:
Tiểu Thất, có một số việc mẹ vẫn không thể nói rõ ràng cho con. Giữa mẫu thân và phụ thân con có quá nhiều ân oán, mẫu thân không thể trả lời vấn đề của con. Hơn nữa, phụ thân con đã chết rồi, chuyện trước kia đã trở nên không có chút ý nghĩa nào. Đừng nói đến nó nữa...
Mẹ không thích cha đúng không?
Thất công chúa hừ lạnh một tiếng, lại nói:
Con có một cảm giác rằng trong lòng mẫu thân luôn có một người. Người này không phải cha, chắc là Huyết Anh Đại Đế đúng không?
Mẫu thân, đều là nữ nhân, con có thể nhìn thấu tâm tư của mẹ.
Thất công chúa nghiêm túc nói:
Nghe xong lời nữ nhi nói, Tây Vương Mẫu thở dài:
Con nói không sai, tim của mẹ đúng là có hình bóng của Huyết Anh Đại Đế, chỉ tiếc rằng, người ta không có chút cảm giác nào với mẹ cả. Đương nhiên, nhiều năm trôi qua, giấc mộng không thực tế như vậy, mẹ cũng không có tiếp tục mơ lại nữa.
Dám yêu dám hận, đó mới là phong cách của mẹ.
Thất công chúa bắt đầu bơm xăng..
Tây Vương Mẫu lắc đầu nói: "Ở trước mặt Huyết Anh Đại Đế, không cần biết là chuyện gì, mẹ cũng không dám miễn cướng chút nào... Con gái à, việc này không cần phải nói, kỳ thật mẹ cũng biết, con nhất định suy nghĩ rằng, ta bởi vì ái mộ Huyết Anh Đại Đế nên mới trung thành với hắn như vậy. Có lẽ đó cũng là một trong số những nguyên nhân nhưng việc này không liên quan mật thiết với con. Con chắc là nên chú ý chuyện của mình nhiều hơn.
Thất công chúa lại không có chút lo lắng nào, cười lạnh nói:
Tây Vương Mẫu kinh ngạc nói:
Thất công chúa trầm tư trong chốc lát:
Không loại trừ khả năng này, đều là nữ nhân, có một số việc mẫu thân còn rõ ràng hơn con. Chẳng qua mẫu thân yên tâm, con cũng hiểu lời mẹ nói, con có cảm tình với anh ấy là bởi vì con hận anh ấy.
Con muốn báo thù cho Tử Vi?
Tây Vương Mẫu kinh ngạc nói.
Tây Vương Mẫu nghe Thất công chúa nói xong, không khỏi nhíu mày nói:
Thất công chúa cười lạnh nói:
Người khác không làm được không có nghĩa là con không làm được. Hơn nữa, con cũng không định đánh bừa với hắn. Dùng trí mà không dùng lực, đó mới là bá đạo.
Nhưng con đừng quên, con cũng đã từng nói qua, ở trước mặt sức mạnh tuyệt đối, bất luận là âm mưu hay quỷ kế gì đều vô dụng.
Tây Vương Mẫu nói.
Ngay khi câu nói này thốt ra, trực giác Tây Vương Mẫu cảm thấy được khí chất của con gái mình thay đổi, khắc hẳn trước kia.
Chẳng qua, nàng vẫn gật đầu, trầm giọng nói:
Con như vậy mới là nữ nhi ngoan của mẹ, nữ nhi của mẹ thì phải có khí phách và thủ đoạn như vậy.
Mẫu thân có từng nghĩ đến chuyện là người đứng đầu Tam Giới không?
Thất công chúa hỏi.
Toàn thân Tây Vương Mẫu chấn động, nói:
Ánh mắt Thất công chúa kiên định nhìn về phía mẫu thân, nói:
Tây Vương Mẫu hít sâu một hơi, nói:
Thất công chúa chưa có được một đáp án chuẩn xác nên tự nhiên không bỏ qua, vội truy vấn:
Tây Vương Mẫu nhìn Thất công chúa một cái, lắc đầu thở dài:
Thất công chúa tuy không có cam lòng, nhưng dù sao trái ý mẫu thân cũng là chuyện không tốt. Nàng liền ngưng lại, muốn nói lại thôi.
Tây Vương Mẫu nói:
..................................
..................................
Long Vũ lâm vào tình cảnh khó cả đôi đường mà bằng hữu và thân nhân hắn lại hoàn toàn không biết.
Long Vũ cũng không định nói cho họ.
Cho dù có gặp khó khăn hay nguy hiểm thì hắn cũng muốn gánh vác một mình.
Mấy ngày này, suy nghĩ của hắn rất loạn, vốn là lưu lại Tiên Cảnh vài ngày, cùng Kim Phượng, Thi Nhân chơi trò phong hoa tuyết nguyệt. Sau đó, hắn lại đến Huyền Cảnh gặp bọn Mã Hiểu Mai và Trương Đại Ngưu, hơn nữa hắn còn đưa ra một chút kiến nghị cho sự phát triển của Thiên Đường. Đồng thời, Long Vũ còn đem đan dược mà Quang Minh Tôn Thần tặng cho ra để cho người trong Thiên Đường dùng giúp gia tăng tu vi của bọn họ ở một mức độ lớn nhất.
Nơi thứ ba hắn đến là thế giới sự thật.
Khi Long Vũ phá vỡ không gian kết giới, trong nháy mắt tiến vào thế giới sự thật, tâm tình của hắn có vẻ rất là vui mừng. Cho dù không khí của thể giới sự thật rất ô nhiễm, cho dù linh khí nơi này thiếu hụt, nhưng hắn vẫn cảm thấy được một sự thân thiết khó nói thành lời.
Một mình bước đi trên đường lớn, Long Vũ hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn người đi đường muôn hình muôn vẻ ở xung quanh, cảm thấy thân thiết vô cùng.