Thì ra mỗi một quý đệ tử ký danh nhập Vấn Kiếm tông, sau năm viện đại tái đầu tiên chờ các đệ tử uyên thuộc rồi, theo quy định của môn phái mỗi một viện đông, nam, tây, bắc, trung sẽ chọn ra đệ tử có tài năng, tư cách nhất trong bốn trăm đệ tử ký danh trở thành viện thủ.
Viện thủ phụ trách quản lý việc vặt hàng ngày của các đệ tử ký danh, đi ra ngoài rèn luyện, phân phối tài nguyên nhận được từ môn phái. Đối ngoại thì phụ rách vụ việc từ các viện thậm chí là chuyện trong môn phái, không nói khoa trương là quyền lực của viện thủ không dưới Tổng giáo viên.
Đây là chức vị hiển hách làm người thèm muốn.
Lý Lan nửa cười nửa không nhìn Đinh Hạo, hỏi:
Đinh Hạo mỉm cười, vẫn không chút do dự lắc đầu.
Lý Lan hơi kinh ngạc hỏi:
Đinh Hạo dứt khoát nói:
Lý Lan lắc đầu, nói:
Đinh Hạo lắc đầu, nói:
Lý Lan khựng lại, không phản bác lời của Đinh Hạo.
Lý Lan tiếp tục bảo:
Đinh Hạo ngẩn ngơ, hắn không ngờ có chuyện này.
Lý Lan phân tích một hồi, Đinh Hạo biết gã không nói sai.
Vấn Kiếm tông bồi dưỡng lực lượng mới đúng là có ẩn ý rất sâu xa.
Thông qua vô số lần thi như sóng xô bờ đào ra vàng thật, phân biệt thiên tài thật sự và tài trí bình thường, sử dụng mọi thứ có giá trị. Thiên tài thật sự mới nắm giữ vận mệnh môn phái, những người tài trí bình thường sẽ bị môn phái khống chế.
Mạnh ăn thịt yếu.
Đây là luật thép của Vô Tận đại lục.
Cuối cùng Lý Lan tổng kết:
Nói xong Lý Lan mang theo hai tâm phúc Cát Âm, Trương Thiên Luân tiêu sái đạp ánh trăng rời đi.
Đinh Hạo nhìn theo Lý Lan, Cát Âm, Trương Thiên Luân khuất bóng cuối con đường nhỏ lót đá.
Tối nay Lý Lan thật là kỳ, nói nhiều lời không nói nên, nhắc nhở cho Đinh Hạo rất nhiều, lộ mấy tin tức hữu dụng. Chắc Lý Lan có lai lịch phi phàm, người bình thường không thể biết nhiều như vậy.
Lý Lan không giống thiếu niên âm nhu mưu tính sâu sa như bình thường.
Đinh Hạo lắc đầu cười, lầm bầm:
Ngay lúc này biến dị xảy ra.
Một luồng gió mạnh quỷ mị xẹt qua người Đinh Hạo, hắn chưa kịp phản ứng đã thấy nhẹ hẫng, kiếm rỉ sét treo sau lưng bị mất.
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn lên.
Một cái bóng đen nhanh nhẹn nhảy nhót trong rừng cây, tay múa may kiếm rỉ sét của Đinh Hạo.
Đuổi theo!
Cướp lại kiếm rỉ sét!
Đinh Hạo không nghĩ nhiều, bản năng nhấc chân chạy theo.
Trên đường đá dưới ánh trăng, Trương Thiên Luân tức giận bất bình nói:
Cát Âm ôm cục tức phụ họa:
Lý Lan đi chính giữa, không lên tiếng.
Trương Thiên Luân kiềm không được hỏi ra nghi vấn đã lâu:
Cát Âm cũng nghi hoặc hỏi:
Lý Lan dừng bước lại, xoay người nhièn Cát Âm, Trương Thiên Luân.
Cát Âm, Trương Thiên Luân bị Lý Lan nhìn chằm chằm dần cúi đầu, thầm lo không biết mình nói sai cái gì.
Lý Lan gằn từng chữ:
Dưới ánh trắng mắt Lý Lan sáng ngời.
Giờ phút này, thiếu niên ẻo lả mày liễu, đáy mắt lóe tia cuồng nhiệt, tự tin. Khí thế hùng hồn mạnh mẽ không tương xứng với thân hình mảnh mai lặng lẽ dâng lên.
Cát Âm, Trương Thiên Luân trố mắt líu lưỡi.
Cát Âm, Trương Thiên Luân không hiểu sao đối diện Lý Lan như vậy lần đầu tiên làm bọn họ thấy rung động, ngước nhìn.
Lý Lan nửa như đáp lại câu hỏi của hai tâm phúc Cát Âm, Trương Thiên Luân nửa như tự nhủ lòng.
Giọng Lý Lan kích động vang vọng trong rừng cây thật lâu không tan.
Bên tai là tiếng xé gió vù vù, hai hàng cây cối nhanh chóng thụt lùi.
Lần đầu tiên Đinh Hạo biết chỉ dựa vào lực lượng cơ thể có thể chạy nhanh như vậy, một bước nhảy xa bốn, năm thước, trong một giây có thể chạy ra năm, sáu chục thước, tốc độ hơn đa số huyền công khinh thân hạ phẩm nhân giai.