Quyển một: Việt quốc phong vân
Chương 10: Đụng độ nhị công chúa
Tác giả: Miên Lý Tàng Châm
Túc Mệnh vẻ mặt trở nên dương dương tự đắc. Gã nhìn Trương Cuồng và Đoàn Ngọc với ánh mắt dụ dỗ nói:
Chỉ cần hai mươi lượng bạc mỗi người thôi. Sau đó ta sẽ cho ngươi làm hai nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết của ta. Ây da, các ngươi đừng nổi nóng! Hai mươi lượng bạc này cũng không phải ta ăn hết, tiền này là để ta in ấn, sau đó bán ra nhiều bản cho nhiều người xem. Từ đó nhiều ngươi biết đến các ngươi hơn. Sau vài chục năm, bảo đảm thanh danh các ngươi sẽ nổi như cồn.
Con mẹ nó, ngươi định giết người à?
Tiền Vô Hoa để lại cho Đoàn Ngọc dùng suốt ba năm cũng chỉ có ba mươi lượng bạc. Trong vòng ba năm hắn đã sài hết mười lượng, hiện tại chỉ còn đúng hai mươi lượng. Vừa nghe đã biết tên thư sinh Túc Mệnh này định giở trò lừa gạt rồi mà.
Không bình tĩnh như Đoàn Ngọc, Trương Cuồng hừ mạnh một cái, sau đó tay phải vung lên, lập tức Túc Mệnh mắt nổi đom đóm, rớt luôn khỏi ghế ngồi.
Túc Mệnh tái mặt, một tay đau đớn ôm mắt, rồi luôn miệng giải thích:
Nghe Túc Mệnh nịnh nọt mà mồ hôi Trương Cuồng chảy ròng ròng. Tên thư sinh này đúng là bẩm sinh giỏi mồm mép, nghe hắn khen mà sướng hết cả tai.
Đoàn Ngọc hừ lạnh, không thèm nghe Túc Mệnh luyên thuyên nữa. Hắn nhìn ra ngoài đường, bất giác ánh mắt chú mục vào một đứa bé trai tầm năm sáu tuổi đang đứng một mình giữa đường.
Đoàn Ngọc còn đang bần thần thì chợt từ phía đầu đường có tiếng ngựa hí vang, tiếp theolà từng tiếng lộp cộp mỗi lúc một gần. Lại nghe giọng một nữ nhi quát:
Đám đông người ngoài đường đành phải tách ra hai lối nhường đường cho cô gái kia. Chỉ còn lại đơn độc một mình đứa bé trai ánh mắt ngơ ngác nhìn cô gái áo xanh cưỡi trên con bạch mã đang hung hãn phi đến gần.
Đoàn Ngọc giật mình quát lớn. Không kịp suy nghĩ mà lao cả thân từ trong tửu quán ra ngoài, ôm lấy đứa bé trai, lưng quay ngược lại với cô gái.
Cô gái hét lên, vội ghìm dây cương, nhưng con ngựa hung hãn không dừng lại mà vẫn cứ lao lên, tông mạnh vào lưng Đoàn Ngọc.
Hai bên đường tim mọi người dường như ngừng đập, ai cũng tưởng phen này tên thiếu niên áo xanh kia chết chắc rồi. Nào ngờ chỉ thấy ánh mắt Đoàn Ngọc trở nên lạnh lùng, chân khí trong đan điền nhanh chóng điều động đến vai. Sau đó lấy xương sống làm trụ, eo hông làm trục, Đoàn Ngọc xoay bả vai đánh mạnh một cái vào phần ức ở ngực con ngựa.
Một tiếng xương gãy nát vang lên. Con ngựa lập tức ngã lăn ra, khiến cô gái áo xanh trên lưng ngựa cũng té xuống theo.
Sau đó là một cảnh tượng còn kinh dị hơn nữa, cô gái áo xanh vốn tưởng đã té xuống mặt đất nhưng ai ngờ lúc sắp chạm đất, người cô ta xoay mạnh một cái, mũi chân khẽ nhún, cuối cùng tiếp đất an toàn.
Bên trong tửu quán, Trương Cuồng trầm trồ khen:
Túc Mệnh nhìn cô gái áo lam thần sắc lạnh lùng đang nhìn Đoàn Ngọc kia, rồi gật đầu một cái, nuốt nước miếng nói:
Đột nhiên giọng nói Túc Mệnh ngừng lại, da gà dựng đứng lên hết. Túc Mệnh có biểu hiện kỳ quái như vậy là bởi vì y phát hiện ánh mắt dã thú của Trương Cuồng đang tập trung vào mình.
A, ta có nói gì sai đâu?
Hừ, ta ghét nhất là tên nào vừa mở miệng ra đã toàn lời chau tiếng chuốt, giống như là muốn dùng cả bài văn mà đè chết người ta vậy.
Trương Cuồng vừa dứt lời thì tay phải lại tiếp tục vung lên, và tất nhiên là mắt còn lại của Túc Mệnh lại bầm tím.
Trương Cuồng đánh xong Túc Mệnh xong rồi đưa tay vào ngực mình, lấy ra một tấm ngân phiếu cuối cùng, đưa cho Túc Mệnh nói:
Con mẹ nó! Còn có đạo lý nữa không vậy! Hoá ra ban nãy ngươi đánh ta chỉ là cho sướng tay thôi à, đã thế còn đưa thiếu tiền nữa chứ. Túc Mệnh tức giận chửi thầm trong đầu, y nhìn Trương Cuồng hừ lạnh:
Ba mươi lượng bạc thì câu chuyện của hai ngươi sẽ có khuyết thiếu. Ta đẩy phần khuyết thiếu ấy qua cho tên Đoàn Ngọc kia nhé.
Cái gì? Ngươi còn dám mặc cả với ta à?
Trương Cuồng nổi nóng, đang định đấm tên thư sinh Túc Mệnh thêm một cái, chợt nhìn ra thấy Đoàn Ngọc và cô gái áo xanh ngoài kia đang đến phần hấp dẫn, gã xua tay nói vội:
Nói xong ánh mắt Trương Cuồng liền chăm chú dõi theo trận chiến của Đoàn Ngọc và cô gái kia.
Túc Mệnh hậm hực bước ra khỏi quán, vẻ mặt bức xúc lầu bầu:
…………………………………………� �.
Cô gái áo xanh đưa đôi mắt loan sắc bén nhìn về phía Đoàn Ngọc, lạnh lùng nói:
Đoàn Ngọc lấy tay xoa đầu đứa bé trai vẫn còn đang run bần bật lên vì sợ hãi, sau đó vẻ mặt dửng dưng đáp:
Đương nhiên là biết, là chính ta cố ý đánh chết nó mà!
Ngươi!
Ngươi thế nào? Cô định làm gì ta? Cô có biết là vừa rồi xuýt nữa đứa bé này phải bỏ mạng dưới con Truy Phong mã gì đó của cô không? Mạng ngựa chẳng lẽ còn quý hơn mạng người?
Đoàn Ngọc bực mình nói, cuối cùng từ bên đường xuất hiện hai người, một đàn ông, một đàn bà tuổi chừng ba mươi nét mặt lo sợ vội chạy ra đến chỗ hắn, ôm chặt lấy đứa trẻ, nhìn thật kỹ đứa trẻ không bị gì thì đôi vợ chồng này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó người đàn ông quay qua ôm quyền nói với Đoàn Ngọc:
Đoàn Ngọc liếc sang cô nàng xinh đẹp kia, thấy cô ta vẫn chẳng có vẻ gì là biết lỗi, thì hừ nhẹ:
Đoàn Ngọc nói xong quay lưng lạnh lùng đi vào tửu quán, với hạng người không biết lễ độ như cô gái này thì hắn cũng chẳng muốn dài dòng với cô ta.
Chợt từ phía sau lưng cô gái áo xanh có tiếng quát, kèm theo đó là những tiếng bước chân chạy bộ rầm rộ, chỉ chốc lát sau đã thấy một đám quan binh xuất hiện, dẫn đầu là một võ tướng diện mạo hung tợn, tay cầm đại đao chỉ thẳng về Đoàn Ngọc:
Bắt hắn!
Bắt hắn!
Đám binh lính đồng thanh quát lớn. Dân tình xung quanh thấy đột nhiên quan binh xuất hiện, lại còn nói cái gì mà nhị công chúa, tất cả ai nấy đều sợ hãi, nhất là đôi vợ chồng vừa rồi, nhìn cô gái áo xanh với nét mặt kinh hoảng, vội vã quỳ xuống đất hướng cô ta mà dập đầu đến chảy máu.
Trương Cuồng đang đứng trong tửu quán quan sát tình hình, đến giờ phút này cũng phải giật thót lên:
Đối với đám binh lính tầm thường này thì Trương Cuồng chẳng có gì e ngại. Một người tu đạo dù chỉ có cảnh giới Thai Tức nhưng với những pháp thuật, hoặc linh khí thần kỳ thì vẫn có thể một địch trăm, thậm chí ung dung thoát khỏi số đông quân lính bao vây. Cứ nhìn cái cách Đoàn Ngọc đánh chết con Truy Phong Mã mới nãy thì rõ, hắn vốn chỉ dùng ba phần chân khí, thì đã liền có thể dễ dàng giết chết nó rồi.
Người thật sự làm cho Trương Cuồng e ngại là một người khác. Y là biểu ca của nhị công chúa Trần Tư Tư, hơn nữa còn là một người tu đạo. Y chính là đối thủ đáng gớm nhất của Trương Cuồng trong lần đại hội lần này, nghe đồn y năm nay chỉ mới mười chín, nhưng đã tu luyện đến Thai Tức tầng mười hai, chỉ còn một tầng nữa là đột phá sang cảnh giới Tiên Thiên, xứng danh là đệ nhất thiên tài trong đại hội kỳ này.
Y họ Bạch, tên Vô Thiên. Người đời còn gọi là Bạch tiểu vương gia.
Dòng họ Bạch của Bạch Vô Thiên đã hơn ba đời làm vương gia, tay nắm quân quyền, có liên hệ rất mật thiết với hoàng đế đương triều.
Đoàn Ngọc nhìn đám đông quân lính đang kéo đến vây bắt mình thì liền nhảy tới bên cạnh Trương Cuồng, bình tĩnh hỏi:
Trương Cuồng lắc đầu, hậm hực đáp:
Ngươi hại chết ta rồi, anh họ của con nhóc nhị công chúa kia là chính Bạch tiểu vương gia, tay nắm quân quyền trong Việt quốc đấy.
Thì có sao? Cũng chỉ là quân đội phàm nhân thôi mà?
Ta không lo về quân đội Việt quốc, vì tên Bạch tiểu vương gia kia sau hôm nay sẽ không thể tham dự việc triều đình ở Việt quốc nữa.
Đoàn Ngọc càng lúc càng khó hiểu, hắn hỏi tiếp:
Trương Cuồng thở dài:
Tiền bối trên trời giáng xuống? Đoàn Ngọc nghe đến đây thầm nhớ lại chuyện Tinh Đạo tông có xích mích với Tu Chân Liên Minh, quả nhiên tiền bối ở đây, chính là các đặc sứ của liên minh này phái xuống. Thế cũng tốt, nếu năm nào cũng có đặc sứ hạ xuống thì Đoàn Ngọc có thể dựa vào họ thăm dò tình hình của đám Trần Minh, Mộc Uyển Nhi, đương nhiên hắn cũng cần thăm dò xem thế lực của Tu Chân Liên Minh mạnh đến đâu để bản thân chuẩn bị trước.
Nhưng trước mắt muốn tiếp cận với đặc sứ thì thân phận phải cực cao, một là chưởng môn trong tông, hai là những đệ tử tinh anh ưu tú nhất. Thế nên Đoàn Ngọc sẽ phải cố gắng hết sức, làm nổi bật mình trong tông môn.
Tiếng quát lớn phá tan luồng suy nghĩ của Đoàn Ngọc. Hắn định thần lại, biết trước mắt phải giải quyết xong rắc rối này đã.
Trần Tư Tư nhướng mày đắc ý nhìn Đoàn Ngọc, trong ánh mắt có thêm chút khiêu khích. Nàng lớn tiếng quát:
Đoàn Ngọc cười cười đáp:
Ta không thuộc về quyền quản lý của Việt quốc. Dựa vào đâu bắt ta quỳ trước cô.
Ngươi dám buông lời đại nghịch bất đạo? Ngươi đã là người dân của Việt quốc thì phải quỳ trước ta!
Trần Tư Tư thấy Đoàn Ngọc bị mình gán cho tội danh tạo phản mà không những không sợ, thậm chí còn bật lại mình. Nàng vô cùng tức giận, bàn tay thon dài xinh đẹp chỉ thẳng vào Đoàn Ngọc, mặt đỏ hồng hồng, không thốt nên lời.
Chợt khuôn mặt nàng chuyển sang một màu trắng bạch. Bởi vì Trần Tư Tư nhìn thấy trên tay Đoàn Ngọc lúc này đang cầm một quả cầu lửa tròn, kích thước bằng trái dưa hấu, tiếp theo Đoàn Ngọc búng tay, quả cầu lửa lập tức biến thành một con hoả long vài trượng bay lượn trong không trung.
Trần Tư Tư và mọi người xung quanh thần sắc kinh hãi lắp bắp, gần như cùng đồng thanh nói:
Ngươi là người tu đạo!
Hề hề, đúng rồi đấy.
Vừa cười xong Đoàn Ngọc lập tức đanh mặt lại:
Ban nãy hắn được Trương Cuồng giải thích về mối quan hệ giữa người tu đạo và phàm nhân, ngay lập tức nghĩ ra phương pháp giải quyết rắc rối lúc này chính là bộc lộ thân phận thực của mình. Việt quốc đã không có quyền quản lý hắn, vậy thì Trần Tư Tư đương nhiên cũng chẳng thể được.
Trong đám đông mọi người có một số nhỏ cùng gật đầu đồng ý. Đây đương nhiên là số người tu đạo chuẩn bị tham gia đại hội tuyển chọn lần này, họ cũng biết những quy củ cơ bản của tu chân giới là người tu đạo không được phép can dự vào chuyện phàm nhân, và ngược lại phàm nhân cũng không có quyền quản thúc người tu đạo.
Chợt một giọng nói vang lên từ phía xa. Giọng nói này tuy không to lắm, nhưng lại dường như có ma lực mà rơi vào tai tất cả mọi người, trong giọng nói toả ra hơi thở lạnh lành, khiến ai cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.