42761.txt
Rõ ràng cô rất bất mãn trước sự xuất hiện của Lục Dung Nhan.
Mặt của Khúc Ngọc Hi hết xanh rồi lại trắng.
Lục Dung Nhan đương nhiên biết rõ Khúc Ngọc Hi đang nghĩ gì.
Dù cho cô và Lục Ngạn Diễm không còn tình cảm gì thì cô vẫn là vợ hợp pháp của anh ta, Khúc Ngọc Hi cô ta là chị dâu mà lại thể hiện thái độ yêu thương chồng cô một cách trắng trợn như thế là sao đây?
Đúng là cô định ly hôn với Lục Ngạn Diễm thật, nhưng cũng không thể xem cô như chết rồi như vậy chứ? Dù sao thì bây giờ họ vẫn chưa ly hôn mà!
Hổ không ra oai thì cô ta coi cô như mèo bệnh à!
Khúc Ngọc Hi không muốn nói với Lục Dung Nhan nữa.
Nói xong cô ta lại với tay muốn lấy điện thoại ở đầu giường.
Thật ra hôm nay cô ta đã gọi cho Lục Ngạn Diễm vài cuộc rồi, nhưng người kia không nghe máy, cô ta hết cách nên mới phải làm ầm lên bảo y tá gọi điện cho anh, nhưng cô ta thật không ngờ y tá lại gọi điện thoại kêu Lục Dung Nhan đến.
Đám người này chỉ biết hùa nhau ức hiếp cô ta!
Thấy cô ta định gọi điện, Lục Dung Nhan cũng chẳng sốt ruột gì, cô dự là cú điện thoại này chắc chắn không ai nghe.
Nếu gọi được, có thể kêu người đàn ông đó đến đây thì cô ta cần gì phải làm ầm lên như thế? Còn phải nhờ y tá gọi điện giúp cô ta à?
Nhưng Lục Dung Nhan cũng không hiểu tại sao Lục Ngạn Diễm lại không đến và không nghe máy của cô ta, hay là điện thoại của anh hết pin nhỉ? Hoặc có khi nào điện thoại mất sóng sóng rồi quên mất hay không? Nói chung chẳng ai biết được.
Lục Dung Nhan hất tóc ra sau lưng, mỉm cười đầy dịu dàng:
Sắc mặt của Khúc Ngọc Hi tái xanh, bàn tay cầm điện thoại cũng siết chặc hơn.
Lục Dung Nhan lại ung dung đan tay vào nhau, nghịch các ngón tay, sau đó ngẩng đầu lên thản nhiên nhìn thẳng vào Khúc Ngọc Hi:
Nào ngờ Khúc Ngọc Hi nghe Lục Dung Nhan nói vậy xong thì lại càng kích động hơn, mặt mày tối sầm lại:
Nói xong cô ta lại cười lạnh:
Rõ ràng, những lời Khúc Ngọc Hi nói ra đã đâm thẳng vào nỗi đau của Giang Mẫn cô.
Đúng như Khúc Ngọc Hi đã nói, đối với Lục Ngạn Diễm thì Lục Dung Nhan quả thật chỉ là mẹ của Tiêu Tiêu mà thôi?
Thấy mặt của Lục Dung Nhan tái đi, Khúc Ngọc Hi lại càng đắc ý hơn:
Lục Dung Nhan chợt cười khẽ.
Thấy cô bật cười, Khúc Ngọc Hi lập tức nổi giận:
Cô cười cái gì!!
Cười cô đáng thương. Khúc Ngọc Hi, tôi không chiếm được trái tim của Lục Ngạn Diễm thì đã sao? Bây giờ tôi cũng chẳng cần thứ ấy, cô đã hiểu chưa? Còn cô thì sao? Cô nhìn bộ dạng của mình bây giờ đi! Cứ bám riết không buông! Chẳng lẽ cô không phát hiện bây giờ Ngạn Diễm đang cố ý tránh né cô ư? Nếu như trái tim anh ấy có cô thì sao hôm nay lại không ở cùng cô? Không phải khi nãy cô vừa gọi điện cho anh ấy à? Sao hả? Anh ấy không nghe chứ gì?
Lục Dung Nhan, cô hãy thừa nhận đi! Hôm nay nếu như không phải cô giở trò, khiến anh Ngạn Diễm đội mưa đi tìm cô thì lúc này anh ấy đã ngủ lại ở chỗ tôi rồi! Cô cố ý đúng không? Rốt cuộc cô có lương tâm hay không, anh Ngạn Diễm vẫn còn bị thương đấy! Nếu như anh ấy bị dính mưa khiến vết thương nặng hơn thì đều là lỗi do cô cả! Đến lúc đó cô chờ xem tôi sẽ nói gì với ba mẹ chồng!
Con ả này đang nói gì đây?
Cô giở trò?
Không phải, trọng điểm chính là cô ta nói Lục Ngạn Diễm đội mưa đi tìm mình!
Thật hay giả đây?
Chẳng lẽ tối hôm nay Lục Ngạn Diễm ra ngoài là vì tìm mình thật ư?
Trong lòng Lục Dung Nhan lập tức rối bời.
Nhưng Khúc Ngọc Hi vẫn còn vô sỉ nói tiếp:
Lục Dung Nhan khoanh tay ôm ngực, nhìn cô ta đầy chế giễu, hồi lâu sau mới cười nói:
Khúc Ngọc Hi, tôi cũng phục cô thật đấy, rốt cuộc da mặt của cô dày đến cỡ nào thì mới có thể phun ra mấy lời vô liêm sỉ như thế hả? Chẳng lẽ ngay cả lòng tự trọng căn bản nhất mà cô cũng không có à? Làm một con giáp thứ mười ba giành chồng người ta mà cô còn mặt dày đến mức công khai mắng chửi vợ hợp pháp của người ta như thế ư? Còn nói tôi giở thủ đoạn? Cô nói lời này mà không thấy xấu hổ à? Tam quan của cô bị chó ăn hết rồi sao?
Lục Dung Nhan, cô dựa vào cái gì mà mắng tôi vô sỉ chứ? Giữa tôi và cô, rốt cuộc ai mới là con giáp thứ mười ba, ai vô sỉ hơn, trong lòng cô cũng tự biết mà! Tôi và anh Ngạn Diễm là thật lòng yêu nhau, còn cô thì sao? Cô là kẻ xen vào giữa chúng tôi! Vì giành được anh Ngạn Diễm mà cô còn chủ động leo lên giường của anh ấy, thậm chí còn ăn cơm trước kẻng, chưa cưới đã có con. Xét độ vô sỉ thì cô phải hơn tôi mới đúng! Nếu như không có cô thì tôi và anh Ngạn Diễm cũng chẳng đến nước này! Cô mới là con giáp thứ mười ba!
Lục Dung Nhan thật sự rất muốn mắng người.
Con ả này coi chồng cô ta Lục Ngạn Sinh đã chết rồi hay sao? Lúc trước cô và Lục Ngạn Diễm ở với nhau thì cô ta đã gả cho Lục Ngạn Sinh, bây giờ lại tráo trở, không biết xấu hổ mà cắn ngược lại, nói cô mới là con giáp thứ mười ba?! Bản lĩnh đổi trắng thay đen cũng ghê gớm thật!
Lục Dung Nhan thực hoài nghi rốt cuộc Khúc Ngọc Hi có biết gì về quan hệ giữa Lục Ngạn Diễm và Khúc Ngọc Hi hay không! trắng trợn thế này, cho dù anh ta có thường xuyên xa nhà thì cũng phải biết chứ? Nếu đã biết mà còn mặc kệ thì là ý gì đây? Bỏ thí à? Hay là mặc kệ? Hay Lục Ngạn Sinh anh ta căn bản chưa từng coi Khúc Ngọc Hi là vợ của mình?
Mối quan hệ của mấy người này đúng là phức tạp!
Lục Dung Nhan cảm thấy đau hết cả đầu.
Lục Dung Nhan nói xong thì đứng dậy, đánh ngáp một cái.
Lục Dung Nhan nói xong thì định đi, nào ngờ cửa phòng bệnh lại mở ra, một bóng dáng cao lớn quen thuộc bất ngờ xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Sự xuất hiện của Lục Ngạn Diễm khiến cho hai cô gái đang giằng co trong phòng đều ngẩn ra.
Người có phản ứng đầu tiên chính là Khúc Ngọc Hi đang nằm trên giường.
Trên mặt cô ta đầy vẻ mừng rỡ:
Lục Dung Nhan cảm thấy choáng váng.
Nói choáng váng chứ thật ra là xấu hổ thì đúng hơn!
Nhìn đi! Dù cho khi nãy mình dũng mãnh trước mặt Khúc Ngọc Hi cỡ nào đi nữa, chiếm thế thượng phong đến đâu đi chăng nữa thì Lục Ngạn Diễm anh ta vừa đến là tất cả uy phong của mình sẽ lập tức tan biến ngay.
Quả nhiên, trong đầu của người đàn ông này chỉ toàn là chị dâu của anh ta mà thôi!
Được lắm! Cô nên tác thành cho đôi cẩu nam nữ này thật sớm mới được!
Quả nhiên, trên mặt Khúc Ngọc Hi lập tức xuất hiện nụ cười đắc ý.
Cười đến mức khiến Lục Dung Nhan muốn xé nát mặt cô ta.
Lục Ngạn Diễm lạnh lùng bước tới, vẻ mặt luôn hờ hững, anh nhìn về phía Lục Dung Nhan:
Lục Dung Nhan nhướng mày ra vẻ không quan tâm:
Được rồi, các người từ từ tâm tình đi, tôi về nhà trước đây.
Lên văn phòng chờ anh!
Lục Ngạn Diễm lại ra lệnh.
Lục Dung Nhan bất mãn nhíu mày:
Làm gì?
Về nhà.
...
Lục Dung Nhan bước ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Trong văn phòng.
Lục Dung Nhan giơ tay nhìn đồng hồ, nãy giờ đã hơn 1 giờ rồi.
Hơn một giờ.
Nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ!
Tha lỗi cho cô, tình huống thế này khiến cô không thể không bổ não!
Củi khô dễ bén lửa, ai mà biết hai kẻ đang say tình nồng kia có làm mấy chuyện bậy bạ gì hay không.
Lục Dung Nhan càng nghĩ lại càng thấy buồn nôn.
Mẹ nó! Không đợi nữa! Chờ cái con khỉ gì!
Về nhà thôi!!